Ấy vậy mà, Hứa Ngưng vừa hét lên như vậy, đối phương lại ra mở cửa thật.
Người mở cửa cho bọn họ là một bé gái mười mấy tuổi, cô bé rụt rè nhìn bọn họ.
Nếu không biết trước đây là nhà của mụ cỏ ma, e rằng bọn họ đều đã bị lừa gạt.
Cô bé mở cửa dùng ánh mắt trong veo nhìn Hứa Ngưng, sau đó cô dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn mà hỏi: "C-các cô đến làm chì?"
Hứa Ngưng: "..."
Hứa Ngưng vốn đang hùng hổ lập tức xìu xuống, ai ngờ đối phương vẫn còn là một cô bé trong sáng như vậy.
Sau đó cô ngẫm lại rồi hỏi: "E-em là cô bé nhìn chằm chằm Tần Bân trên đường đúng không?"
Hãi thật, không phải chớ, chỉ cần nhìn vào mắt là bị lôi đi làm phu nhân áp trại ngay và luôn hả?
Lúc bấy giờ, Mạnh Thiểu Du mới tiến lên, cậu nói: "Bọn tôi muốn đưa người đàn ông bị em lừa về."
Miêu Nguyệt Tú nhìn cậu rồi nói với vẻ mặt úp mở: "Người nào? Ta không biết."
Mạnh Thiểu Du nói: "Đêm qua em bắt anh ta đi đúng không? Ở bờ sông ấy."
Miêu Nguyệt Tú nghe vậy thì sợ hãi, cô cau mày nhìn cậu.
Mạnh Thiểu Du lại nở nụ cười, cô bé liếc cậu một cái rồi lại nhìn đám người bên ngoài.
Vốn còn đang giả vờ rụt rè, bây giờ cô bé lại chẳng thèm bận tâm nữa, chỉ hừ một tiếng rồi nói: "Anh ấy tự đi theo ta! Không cho các người đâu!"
Đêm qua Miêu Nguyệt Tú đem Tần Bân từ bờ sông về nhà, trong mắt cô bé thì cậu ta đã là người của mình.
Mạnh Thiểu Du nhìn cô nhóc, cậu dùng ánh mắt vô cảm mà hỏi ngược lại: "Có đúng là tự nguyện không?"
Miêu Nguyệt Tú im lặng một chút, đột nhiên đưa tay đẩy mạnh cậu ra!
"Dù sao thì người cũng là của ta rồi, mấy người nên thức thời mà rời đi một cách ngoan ngoãn!" Miêu Nguyệt Tú nhìn về phía ê-kíp và những người liên quan, nói một cách đầy dữ dằn.
Cô bé nhìn lướt qua cửa nhà rồi uy hϊếp mọi người: "Nếu không ta sẽ thả cổ ra cắn mấy người đó!"
Miêu Nguyệt Tú vừa dứt lời, mọi người đã nghe thấy tiếng ma sát soàn soạt vang lên xung quanh, tựa như có cả vạn con sâu đang mai phục.
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của mọi người đều thay đổi, họ nhìn cô bé với vẻ cảnh giác.
Chỉ có Mạnh Thiểu Du bước ra, khi đối phương chưa kịp phản ứng, cậu đã trở tay bắt lấy cô bé!
Một mặt Mạnh Thiểu Du giữ lấy tay đối phương, mặt khác thì lại nói: "Nếu em thả cổ thì tôi sẽ giải cổ, có tin tôi sẽ đốt hết đám cổ của em không!"
Miêu Nguyệt Tú không ngờ cậu lại lớn gan như vậy, cô bé sửng sốt một lúc, sau đó mới bắt đầu vùng vẫy mãnh liệt! Thế nhưng rất nhanh, cô bé nhận ra mình chẳng tài nào giãy khỏi sự kiềm hãm của đối phương!
Hơn nữa, vì ở khoảng cách gần, cô bé có thể ngửi được mùi tro nhang trên người Mạnh Thiểu Du.
Lúc bấy giờ, cô bé mới hoảng sợ rồi nói với vẻ tức giận: "Một tên đạo sĩ thúi như anh thì xen vào chuyện của ta làm gì!"
Gương mặt Mạnh Thiểu Du lạnh đi, lực tay cậu không hề buông lỏng.
Miêu Nguyệt Tú ăn đau, không thể thoát khỏi sự nắm giữ của cậu.
Mạnh Thiểu Du bèn ra dấu bằng ánh mắt cho những người khác, Dư Giang Hòa là người phản ứng lại đầu tiên, anh vọt vào trong nhà Miêu Nguyệt Tú, nhấc Tần Bân đang nằm ở trên giường ra.
"...!! Các người! Sao các người có thể làm vậy!" Miêu Nguyệt Tú bị giữ chặt, cô bé thấy bọn họ đưa Tần Bân đi mà hai mắt đỏ bừng.
Những người khác cũng mặc kệ, sau khi Tần Bân được đưa ra, mọi người xúm lại vây lấy cậu ta, giây tiếp theo thì đưa đi luôn.
Miêu Nguyệt Tú tức muốn chết, cô bé muốn sai bảo đám cổ mà mình nuôi, thế nhưng cuối cùng, cô bé lại nhận ra mọi sự cảm ứng đều đã bị chặt đứt.
Không biết từ khi nào, cô thấy Mạnh Thiểu Du đã dán một lá bùa màu vàng lên người mình!
Lá bùa ngăn cản Miêu Nguyệt Tú sử dụng cổ, mà bản thân cô bé lại không thể đánh bại Mạnh Thiểu Du, nên Miêu Nguyệt Tú chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Bân bị người khác đưa đi!
Sau khi đám người đi xa, Miêu Nguyệt Tú im lặng một lúc, cô bé cúi đầu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng thì không thể kiềm lòng được nữa.
Hai mắt cô bé chua xót, chỉ òa lên một tiếng, sau đó nước mắt cứ thế tuôn ra khỏi khóe mi.
"Mấy người, mấy người thật quá đáng!! Òaaaa!!" Thấy Tần Bân được người trong ê-kíp chương trình đưa đi, Miêu Nguyệt Tú không kiềm chế được nữa, chỉ òa một cái rồi bật khóc thành tiếng luôn.
Dư Giang Hòa và Mạnh Thiểu Du bốn mắt nhìn nhau, chợt nghe Miêu Nguyệt Tú lên án: "R-rõ ràng anh ấy đã theo ta về nhà mà, m-mấy người thật quá đáng! Ta thích anh ấy như vậy cơ mà! Òaaa!!"
Miêu Nguyệt Tú khóc đến mức lấm lem mặt mày, Mạnh Thiểu Du cạn lời nói: "Hai người mới nhìn nhau lần đầu mà đã thích rồi à? Con gái mới lớn, có muốn yêu đương thì cũng phải thận trọng chứ!"
Nhưng Miêu Nguyệt Tú lại không nghe, cô bé đưa tay đập đập vào người Mạnh Thiểu Du, thở phì phò nói: "Ai cần anh lo! Ta có thể cho anh ấy ăn cổ tình! Đến lúc đó bọn ta sẽ là cặp đôi thần thánh, vợ chồng ân ái!"
Miêu Nguyệt Tú còn nhỏ tuổi, đây là mối tình đầu của cô bé, vậy mà cứ thế chết yểu.
Đã vậy cô bé còn gặp phải một tên đạo sĩ siêu ngang ngược, trong nháy mắt cô bé còn tức tối hơn, cứ thế đặt mông ngồi bệt xuống đất rồi khóc oà.
Lúc bấy giờ Mạnh Thiểu Du bỗng luống cuống tay chân, "Ê, không phải, hai người thật sự không có tương lai đâu...!Em đừng khóc mà!"
Miêu Nguyệt Tú vừa khóc, Mạnh Thiểu Du chợt có cảm giác mình bắt nạt trẻ con, cậu chỉ có thể nhìn về phía Dư Giang Hòa đang đứng dưới lầu.
Thầy Dư đi lên lầu, Miêu Nguyệt Tú nhìn thấy anh thì khóc đến mức nghẹn họng: "A-anh muốn nói gì nữa?"
Dư Giang Hòa ngồi xổm xuống nhìn cô bé, anh thản nhiên nói: "Hai người không thể kết hôn được."
"Cho dù có tình trong như đã thì nhóc cũng là trẻ vị thành niên, không những không thể làm giấy kết hôn, mà Tần Bân sẽ còn bị cảnh sát tóm."
Miêu Nguyệt Tú: "..."
Mạnh Thiểu Du: "..."
Tuyệt vời, lí do không chê vào đâu được.