Sáng sớm hôm sau, Thời Nghi tiễn Chung Tuấn Đồng đi làm rồi bắt đầu làm bánh trôi đậu đỏ. Canh đậu đỏ được nấu trong nồi áp suất, vang lên tiếng xì xèo, hơi nước thoát ra từ lỗ nhỏ.
Thời Nghi mang quần áo cần giặt khô đến tiệm giặt trong tiểu khu, sau khi về thì bắt đầu dọn dẹp lại phỏng chứa đồ.
Trong phòng mờ mịt, bụi trần bay lượn dưới vài tia sáng le lói.
Thời Nghi lúc này mới nhận ra, anh quên thay bóng đèn rồi.
Anh ngồi xốm, trong lúc dọn dẹp thì phát hiện một cái hộp lưu trữ lởn. Nhất thời không nhớ ra bên trong chứa cái gì, anh bèn vươn tay mờ ra.
Sau một trận bụi bặm nhức mũi, Thời Nghi hơi híp mắt, nhìn thấy trong hộp lưu trữ này là vài thứ bản thân đã viết hồi đại học. Một vài bài thơ thiếu nhi, chút it truyện cồ tích, còn có một vài tác phẩm anh tự sáng tác.
Anh nhớ răng dam mê viết lách của minh khi ấy rất lớn. Đặc biệt là sau khi rời khỏi nhà, học nội trú ở trường; không có mẹ kế măng mỏ từ sảng đến tối, không có em trai em gái gào khóc om sòm, không có ánh mắt xét nét lạnh lùng của cha, lần đầu tiên trong cuộc đời anh có thể tụ do hít thờ. Linh cảm cuồn cuộn trào dâng, không ngừng cắn nuát anh.
Anh được linh cám điều khiển, không ngừng đọc, không ngừng viết.
Những dòng thơ cùng câu từ non nớt nhưng chân thành đáng yêu kia đều được viết ử phòng ngú, thư viện, thậm chí có khi linh cảm còn đột nhiên đến trên bàn ăn.
Ngón tay Thời Nghi nhẹ nhàng vuốt lên từng trang giấy, cảm thấy như bàn thân đang chạm lên những khuôn mặt non nớt, lúc thì khóc khi lại cười, vừa thuần khiết ngây thơ nhắt lại vừa ranh ma khó hiểu nhất, đều là những đứa nhỏ của anh.
Ihời Nghi mang từng tập giấy ra, tất câ đều đã ố vàng mang theo mùi ấm mốc. Anh thừa dịp hôm nay mặt trời lỏ dạng mà phơi chúng ra ngoài ban công.
Nấu xong bánh trói đậu đỏ, anh múc một chén để lên bàn ăn.
Trong bát sứ trắng tuyết là canh đậu đỏ nóng hổi, bánh trôi mềm mềm, tựa như tuyết đọng đang tan.
Thời Nghi lại nghĩ tới đêm qua Chung Tuấn Đồng có chút ttẻ con mà đưa ra yêu cầu, nói với anh rằng hôm nay hắn muốn ăn.
Ihời Nghi cũng vui vẻ thỏa mãn ý muốn của hắn.
Nhưng bây giờ bánh trôi đậu đỏ đã nấu xong, Tuấn Đồng lại không ở bên cạnh.
Thời Nghi lấy điện thoại di động ra, chính góc độ nhiều lần để chụp được một tấm ánh bánh trôi đậu đò thật đẹp, sau đó gửi cho Chung Tuấn Đồng
Gửi xong bức hình, Thời Nghi đột nhiên có một ý tưởng táo bạo: Đến gặp Tuấn Đồng, đưa cho em ấy bánh trôi vừa nấu xong.
Nhưng ý nghĩ này vừa nảy ra đã bị anh xóa bó.
Anh chưa từng tới công ty Tuấn Đồng cũng chưa gặp qua nhân viên trong công ty.
Bọn họ mà gặp anh, khó tránh khỏi sẽ có đánh giá.
Có phải sẽ rất kỳ hay không? Chung Tuấn Đồng lại cưới một người đàn ông có vẻ ngoài binh thường, tính cách hướng nội, không giỏi
Anh còn lớn hơn Tuấn Đồng ba tuồi.
Thời Nghi cắn cắn môi. Anh nghĩ, anh không thể khiến Tuấn Đồng mất mặt được.
Cứ ngoan ngoãn ở nhà đợi là được rồi.
Di động bỗng rung lên.
Thời Nghi cầm điện thoại, nhìn thấy Tuấn Đồng nhắn lại hai chữ.
"Ngon lắm."
Cứ như hắn đang thực sự ăn lúc này vậy.
Thời Nghi mỉm cười, lại do dự một lúc, lo lắng nhắn cho Tuấn Đồng một câu: "Anh mang tới cho em được không?"
Nói đến thì anh cũng thật thấp kém. Cả tìm chồng mình cũng phải hỏi ý kiến trước.
Chung Tuấn Đồng lập tức gửi lại một đoạn tin nhắn thoại. Thời Nghi mở tin, nghe được giọng nói trầm thấp êm tai còn pha chút gấp gáp của đối phương
"Anh tới đi. Đừng dùng tàu điện ngầm, bắt xe ấy. Em sẽ ra đón anh."
Thời Nghi cúi đầu, bật cười một tiếng.
Anh nghe theo Chung Tuấn Đồng bắt xe đi tới công ty. Vừa mới đến đã thấy Chung Tuấn Đồng đứng ớ cứa. Ảnh mắt hai người lập tức chạm nhau.
Thời Nghi xuống xe, Chung Tuấn Đồng bước tới đón anh.
Chung Tuấn Đồng đi càng lúc càng nhanh, mắt không rời Thời Nghi. Thời Nghi hôm nay mặc áo khoác xám mới mua tối hôm qua, làm bật lên màu da trắng tóc cũng dường như được tạo kiểu qua, lộ ra khuôn mặt ôn hòa như gió xuân. Trong tay anh mang theo hộp giữ ấm, vừa thấy Chung Tuấn Đồng đôi con ngươi có chút mở mịt liền sáng lên, ý cười tựa như lừa mới nhóm.
Nhịp tim Chung Tuấn Đồng cứ như vậy mà bị hẫng một cái
Thời Nghi không cần phô trương hay đón ý nói hùa gì, chỉ cần anh đứng ở nơi đó là đã có thể khiến trái tim hắn tràn đầy ôn nhu và yêu thương rồi.
Hắn đi tới, nhận lấy hộp giữ ấm, ngón tay tựa như lơ đãng mà cọ qua mu bàn tay Thời Nghi, cúi đầu hỏi: "Anh có lạnh không?"
Thời Nghi lắc đầu một cái rồi nhanh chóng được Chung Tuấn Đồng dần vào.
Anh đột nhiên lo lắng. Hôm nay mình nhìn ổn chứ? Sẽ không để Tuấn Đồng mất mặt phái không? Anh đã rất cẩn thận tút tát lại một chút rồi, gội đầu, tạo kiều tóc, còn tìm giày phù hợp với quần áo nữa.
Kết quá, ưên đường đi đến văn phòng Chung Tuấn Đồng anh cũng không gặp ai.
Thời Nghi thở một hơi nhẹ nhõm, cả người thoải mái hẳn lên, vừa cười vừa mở hộp giữ ấm ra, vị ngọt nóng hổi lập tức tràn ngập căn
Chung Tuấn Đồng ngồi trên sô pha, kề sát vào hỏi: "Anh ăn rồi sao?"
Thời Nghi lúc này mới nhận ra, bản thân anh vội vội vàng vàng mà đến nên vẫn chưa ăn qua miếng nào.
Chung Tuấn Đồng nhìn biểu hiện liền biết là anh chưa ăn, kéo anh ngồi xuống bên mình, cầm thìa đút cho anh một miếng rồi lại xúc cho mình.
Sau khi nhìn thấy Chung Tuấn Đồng cũng ngậm lấy cái thìa kia, vành tai của Thời Nghi đô ửng.
Quả nhiên, ăn một thìa bành trôi đậu đò, cả người cũng ấm lên. Anh đã nấu bánh trôi đậu đò rất nhiều lần, thế nhưng không có lần nào có thể ngọt ngào như hiện tại. Đương nhiên, anh đúng là dựa theo khẩu vị của Chung Tuấn Đồng mà cho nhiều đường hơn.
"Ăn ngon lắm." Chung Tuấn Đồng nói.
ĩhời Nghi thóa mãn vui vẻ: "Vậy em ăn nhiều một chút."
Hai người chia nhau ăn hết phần bánh trôi này. Thời Nghi lại sợ chồng cảm thấy ngấy, bóc quýt rồi đưa đến bên môi hắn.
Chung Tuấn Đồng có chút sừng sốt, sau đó há miệng ngậm lấy.
Phần xơ trắng trên múi quýt cũng đã được lột sạch.
Bởi vì hắn rất ghét tầng lưới kia.
Từ khi nào Thời Nghi đã nhở kỹ thói quen này của hắn?
Thời Nghi cũng không ngồi được bao lâu: "Không thì anh về trước nhé?"
"Ngồi chờ thêm lúc nữa. Em dẫn anh đi ăn." Chung Tuấn Đồng đã ngồi về ghế làm việc.
Thời Nghi không từ chối, bắt đầu lật xem tạp chí trên bàn trà.
Hai người ăn cơm trưa, Chung Tuấn Đồng đang muốn đưa Thời Nghi đến hiệu sách thì nhận được điện thoại. Hắn vừa nghe vừa dùng đôi mắt sâu xa nhìn Thời Nghi, "Để con hỏi xem anh ấy có rảnh không."
Hắn đưa điện thoại cách xa tai, hỏi Thời Nghi: "Ba mẹ muốn chúng ta về ăn cơm tối. Anh có muốn đi không?"
Thời Nghi chi mới gặp cha mẹ Chung Tuấn Đồng hai lần.
Một lần là khi bọn họ đột nhiên gửi Chung Tuấn Đồng đến Ihời gia.
Lần còn lại là khi bọn họ khó tin mà nhìn anh, bởi vì con trai của họ nói rằng hắn muốn kết hôn cùng người đàn ông này.
Cả hai lần đều không tính là trãi nghiệm vui vẻ gi.
Thế nhưng Thời Nghi biết, anh không thể không gặp cha mẹ Tuấn Đồng. Hơn nữa, cha mẹ Tuấn Đồng còn nuôi dạy được một Tuấn Đồng tốt như bây giờ, anh là người yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, đối với cha mẹ chồng cũng rất tôn trọng kính yêu.
Sau khi tan làm, hai người trực tiếp đi tới nhà cũ của Chung gia.
Thời Nghi hỏi xem có cần mua chút đồ mang đến không, Chung Tuấn Đồng không nói gì, xuống xe mua một túi quýt.
"Không cần, bọn họ không thiếu gì hết."
"Vậy sao lại mua quýt?"
"Đấy là em muốn ăn.”
Thời Nghi cạn lời, không nói được gì, cuối cùng vẫn mua rượu vang loại tốt và hoa quả nhập khẩu mang đến.
Khi bọn họ đến cổng chính của Chung gia, Tống Uyển Dung đã sớm chờ ngoài cửa, nhìn thấy con trai mình xuống xe bèn cười híp mắt, lại thấy người đàn ông gầy gò theo tới, nét cười của bà không khỏi hơi ngưng lại, tựa như ảnh tĩnh.
Bà nhớ tới ban nãy gọi điện cho con trai, hắn còn bảo phải hỏi xem người này liệu có rảnh hay không.
Chính mình đã hạ mặt mũi đế mời hai đứa nó về ăn cơm, lại còn phải hỏi cậu trai đã cướp con trai của bà này xem cậu ta có thời gian không.
Bà phiền muộn nghĩ, điển hình cúa việc có vợ quên mẹ.
"Mẹ." Chung Tuấn Đồng gọi một tiếng, "Con cùng Thòi Nghi đến thăm mọi người."
Tống Uyển Dung rầu rĩ hừ một tiếng, vẫn nghiêng người cho hai người bọn họ vào nhà.
Thời Nghi nghe được tiếng hừ này, trong lòng như bị ai nhéo một cái, anh lập tức buồn bã.
"Đi thôi." Chung Tuấn Đồng dắt tay anh, ngón tay quấn quýt đan nhau. Lòng bàn tay dịu dàng truyền đến nhiệt độ khiến Thời Nghi lập tức thoải mái hơn.
Không sao cả.
Chỉ cần ở cùng Tuần Đồng, sẽ không có chuyện gì xảy ra hết. Anh tự an ủi mình như vậy.