Hai người họ bình thường chỉ hôn nhau khi ở trên giường, cùng ngầm cho rằng trước khi làʍ t̠ìиɦ mới có thể ve vãn hôn môi. Bọn họ chưa bao giờ giống như lúc này, trời còn chưa tối, thân thể không có ham muốn gì cũng không tiến tới tìиɧ ɖu͙©, hai người cứ thế phá vỡ quy tắc, không ngừng hôn nhau.
Thời Nghi vòng tay đến ôm lấy cổ Chung Tuấn Đồng, cánh tay vì giữ một tư thế trong khoảng thời gian dài nên cảm thấy tê dại, bèn đổi thành ôm lấy eo đối phương.
Bọn họ chưa bao giờ cảm thấy hôn môi lại là một chuyện thú vị đến vậy, như có thể không ăn không ngủ, một khắc không ngừng mà hôn nhau. Môi lưỡi mềm mại ngọt ngào quấn lấy, tạo ra tiếng nước dính nhớp.
"Chờ chút." Chung Tuấn Đổng khàn giọng nói, ôm Thời Nghi đang ngồi nghiêng mỏi cả eo đặt ngồi lên đùi mình, nôn nóng sượt nhẹ qua chóp mũi anh rồi lại bắt đầu tiếp tục hôn.
Bàn tay lớn của Chung Tuấn Đồng đặt lên cần cổ nhỏ gầy của Thời Nghi, bời vì quá xúc động mà cảm giác mạch đập dưới lòng bàn tay càng rõ ràng, như suối nguồn đã khô cạn một lần nữa được khơi thông.
Thời Nghi như chếnh choáng say, toàn thân một chút khí lực cũng không có, trong nụ hôn điên cuồng này, ngũ giác của anh cũng bị hạn chế, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt khép hờ của Chung Tuấn Đồng, nghe thấy tiếng tim đập như hòa cùng một nhịp của mình và đối phương, ngửi thấy hương nước hoa nam tính trên người hắn, cảm thấy tiếp xúc giữa mình và Chung Tuân Đông qua lớp vải áo. Còn thứ vị duy nhất nếm được lúc này cũng chỉ có sự ngọt ngào chậm rãi ấp ủ giữa môi lưỡi quấn quýt, tựa như hai người đang có một viên kẹo nhỏ, anh tới em đi ngậm mυ"ŧ, tranh nhau muốn nếm lấy vị ngọt đặc biệt này.
Thời Nghi thực sự chịu không nổi, dùng tay chống lên l*иg ngực Chung Tuấn Đồng, viến mắt hơi ửng đỏ, trong mắt là mờ mịt mông lung, thật khó khăn mới có thể tách đôi môi đã sớm sưng đỏ đến không nỡ nhìn ra, chút khí lướt qua cũng mang đến cảm giác đau đớn tê dại. Anh tội nghiệp nói: "Đau quá, Tuấn Đồng. Đừng hôn nữa, nghỉ một chút đi."
Chung Tuấn Đồng chậm rãi ôm anh vào l*иg ngực, từng chút siết chặt, như là mở ra chiếc hộp tình cảm từ thời niên thiếu, bắt được chú chim dịu ngoan này vào lưới tình của mình.
"Thời Nghi, em thực sự thích anh nhiều lắm." Giọng của Chung Tuấn Đồng còn run run, thật giống như một người hẵng côn chưa thoát ra khỏi kinh ngạc.
Thời Nghi đỏ mặt thẹn thùng, khoác lên mình một vẻ đẹp đẽ quyến rũ hiếm khi nhìn thấy trên người anh, "À... ù..."
Chung Tuấn Đồng không hài lòng: "ừ là có ý gì? Anh mau nói cũng thích em đi."
Thời Nghi bị Chung Tuấn Đồng "dọa nạt" đên tay chân luông cuông, tim đập mạnh, ấp úng không nói ra lời.
Nếu như hiện tại cho anh một cây bút thì tốt biết mấy, anh có thể viết một bức thư tình thật dài đong đầy căm xúc, nhưng hiện giờ anh chỉ có cái miệng vụng về này thôi, không nói ra được một câu nào.
Bởi anh là kiểu người nhút nhát lại nghiêm túc quá mức, lời yêu đầu môi thực sự khó nói ra.
Thế nhưng Chung Tuấn Đồng nhất định phải ép anh, "Em cũng đã nói rồi, anh không nói sao?"
Chung Tuấn Đồng can cắn cằm anh, lưu lại một dấu răng không nông khổng sâu, tiếp tục thúc giục: "Anh nói đi."
Thời Nghi bị Chung Tuấn Đồng quấn lấy đến không xong rồi, thân thể theo phản xạ mà run lên, chỉ có thể dựa vào người đối phương, gò má chôn trong lông ngực hắn, nhỏ giọng nói: "Anh cũng rât yêu em."
Chung Tuấn Đồng cười, nâng gương mặt đang xấu hổ của Thời Nghi lên, hôn mạnh hai lần, lại có chút vội vã không nhịn nổi mà đặt anh nằm lên chăn nệm mềm mại.
Thời Nghi hoảng hồn, nhẹ giọng thương lượng: "Em đừng làm bừa, định không ăn tối sao?"
Chung Tuân Đồng ngậm lấy vành tai mỏng manh, hô hấp nóng bỏng càng hun đỏ tai anh, không chịu họp tác: "Không ăn, làm trước đã."
"Tuấn Đồng, anh đói, anh không có sức." Thời Nghi đỏ mặt nhỏ giọng nói.
Chung Tuấn Đồng cúi đầu xem đồng hồ, nhận ra bọn họ vậy mà quấn lấy nhau lâu đến thế, nhất thời cũng có chút thẹn, đỡ Thời Nghi ngồi dậy, thay quần áo rồi dẫn anh xuống tầng ăn cơm.
Thời Nghi cất chiếc nhẫn nhỏ kia vào ví tiền của mình, định sẽ mua dây để làm thành dây chuyền.
Chung Tuấn Đồng không phải loại háo sắc t*ng trùng thượng não, ăn cơm xong cũng không vội về phòng làm mấy chuyện khó nói gì đó, chỉ muốn nắm tay Thời Nghi, đi dạo một vòng xung quanh.
Thời Nghi như nam sinh nhỏ tuổi vừa được đối tượng thầm mến của mình tỏ tình, bây giờ được nắm tay cũng thẹn thùng muốn chết, lòng bàn tay thấm ra chút mồ hôi, lại bắt đầu lo lắng, liệu Tuấn Đồng có thấy dính nhớp khó chịu hay không. Nhưng tay Chung Tuấn Đồng càng nắm chặt hơn.
Hai người mặc áo khoác cùng màu và khăn quàng cô kẻ sọc cùng nhau chọn, chậm rãi tản bộ ở công viên, đài phim nước phía xa xa đang thực hiện màn trình diễn cuối cùng của nó trước khi mặt trời lặn, vài đứa nhỏ chạy tới chạy lui quanh cột nước. Bọn họ ngẩng đầu nhìn, vòm trời xa xôi được ánh tà dương nhuộm màu sặc sỡ, hồng hòa với tím chầm chậm lan ra, tựa như vết loang màu chưa kịp khồ dưới ánh mặt trời.
Nền trời dần tối đi, London chìm vào đêm đen.
Đoàn người chậm rãi tản đi thế nhưng bọn họ cũng không vội. Hai người lúc này cảm thấy có vô số thời gian để lãng phí, mà cho dù không có thì bọn họ cũng phải tạo ra để lãng phí.
Chung Tuấn Đồng là dạng người tinh anh theo đuổi hiệu suất làm việc cao, trước giờ không nghĩ tới mình sẽ đồng ý dùng thời gian cho những việc như tản bộ. Nếu như hắn cần rèn luyện thi cũng có huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp hướng dẫn, trong một giờ có thể hoàn thành chương trình, duy trì vóc dáng và thân thế khỏe mạnh.
Thế nhưng hắn cảm thấy như bây giờ cũng thật tốt. Hoặc là nói, từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ rằng nắm tay Thời Nghi bước trên đường lại có thể cảm thấy vui vẻ đến thế.
Lúc này hắn thực sự tin rằng Thời Nghi rất thích hắn, thậm chí còn là yêu.
Hắn không giỏi đọc cảm xúc của người khác, vì vậy không rõ Thời Nghi đã có thể yêu hắn đến mức nào, đây là điều khiến hắn quan tâm nhất hiện tại.
Trên đường hai người về khách sạn thì trời đổ mưa. Mưa London lạnh lẽo, từ từ dệt thành màn dày đặc phủ lên những tòa kiến trúc sừng sững, ánh đèn đường mờ mịt và những người đi đường
Thời Nghi và Chung Tuấn Đồng không mang theo ô, sau một hồi nhanh chân chạy thì mưa càng lớn hơn, Chung Tuấn Đồng dẫn Thời Nghi vào trú tạm trong một buồng điện thoại đỏ.
Mưa lớn London được ngăn cách ngoài buồng điện thoại, giọt mưa nặng hạt đập lên cửa kính, lưu lại những vết nước loang lổ tựa như sông chia làm nhiều nhánh. Trong buồng điện thoại nhỏ hẹp có hai người đàn ông chen chúc, mũi giày đối nhau, gần đến không thể không thể gần hơn.
Bên tai Thời Nghi là tiếng mưa rơi, quanh mũi là hơi nước nồng đậm, trước mắt là màn đêm giăng lên từng tòa kiến trúc cổ kính. Đây là nơi đất khách quê người, hoàn toàn xa lạ đối với anh, điều duy nhất quen thuộc chỉ có mình Chung Tuấn Đồng.
Thời Nghi đột nhiên muốn cảm ơn thứ dũng khí đã giúp anh chạy từ nơi xa đến đây để gặp hắn.
Anh nhìn ống nghe điện thoại bên tay Chung Tuấn Đồng, nhẹ giọng nói: "Anh lại nhớ tới một bộ phim đã xem trước đây rất lâu, "One day". Anh đã quên gần hết tình tiết rồi, chỉ nhớ một cảnh phim trong đó, nữ chính trong buồng điện thoại đỏ gọi điện cho nam chính, nói một câu 1 miss you với đối phương."
Chung Tuân Đổng không phải người hay xem phim, hắn nghe xong, cẩm ong nghe lên rồi nhìn ve phía Thời Nghi: "Vậy bây giờ để em gọi cho anh."
Thời Nghi hơi sửng sốt, lập tức có chút chờ mong mà nhìn hắn.
"Chung Tuấn Đồng hai bảy tuổi nói, em yêu anh."
"Còn nữa, Chung Tuân Đồng mười chín tuôi cũng nói, hắn rất thích anh."
Thầm mến tám năm dài đằng đẵng tựa như sóng điện yếu ớt, cứ luôn như ma trơi mà du đãng trên mặt đất, không tìm được nơi nó muốn đến. Nhưng lúc này đây, mượn cái điện thoại căn bản chưa thông đường dây này mà đến được tới đích.
Thời Nghi mở to mắt, con ngươi run rẩy, kinh ngạc nói: "Em Em nói gì vậy?"
"Chung Tuấn Đồng mười chín tuổi có chút không vui, hắn nói vì anh không tin hắn thích anh."
"Nhưng mà..." Thời Nghi vân không dám tin, thậm chí còn có chút sợ hãi, "Lúc đó em còn đang học câp ba, sao... sao có thể thích anh được chứ?"
"Bởi vì anh rât tốt, thích cười, ôn nhu. Thời Nghi, anh dường như không biêt mình tốt đẹp đên nhường nào. Lúc đó em không phải học sinh ngoan, kết quả học tập ổn định nhưng thích gây sự. Bởi vì thích anh nên mới bắt đầu thu liễm bản thân."
Viển mắt Thời Nghi ươn ướt, mũi ê âm, nhìn Chung Tuấn Đổng, một câu cũng không nói ra.
Chung Tuấn Đồng nhìn anh, lại nói vào ống điện thoại: "Chung Tuấn Đồng mười chín tuổi còn muốn nói với anh một câu, anh là người giúp hắn tin tưởng, rằng trong thê giới hôn loạn này vậy mà vân còn lại một người dịu dàng ấm áp như anh."
Thời Nghi chớp mắt, giọt lệ trong suốt lãn xuống, rơi vào cổ áo anh.
Lúc này Chung Tuấn Đồng không cảm thấy mình là một tên biếи ŧɦái khốn kiêp nữa, hắn thẳng thắn nói: "Em thích nước mắt của anh."
Môi giọt nước mắt của anh đều tinh khiết, như nước mắt của người cá nhỏ trong truyện co tích, có thế biến thành trân châu, nhât định là vì tâm tình anh cũng sạch sẽ thuần khiết như vậy.
Trong anh chưa bao giờ xuất hiện những lời chửi rủa, bạo lực, phản bội hay gϊếŧ chóc.
Thời Nghi nhẹ nhàng đập lên vai hắn, chóp mũi hồng hồng, nói: "Em lại đang bắt nạt anh sao? Em cố ý khiến anh khóc."
Chung Tuân Đổng giơ hai tay lên đầu hàng: "Em không có." Hắn dừng một chút, thành thực bồ sung: "Nhưng những lúc thấy dáng vẻ hiền dịu mềm mại của anh, em sẽ muốn bắt nạt anh."
Vì sao lại giống một cậu học sinh thế này?
Thời Nghi nở nụ cười, nắm lấy tay Chung Tuấn Đồng: "Anh cho phép em bắt nạt anh một chút, nhưng không được làm gì quá đáng."
Trái tim Chung Tuấn Đồng nhất thời bị làm cho mềm nhũn, ôm lấy anh, say đắm hôn lên đôi môi thấm nước mắt của đối phương dưới cơn mưa London đang nhỏ dần.