Khi Chung Tuấn Đồng về nhà thì đã mười giờ.
Thời Nghi nhắn tin hòi hắn muốn ăn bữa khuya không, Chung Tuấn Đồng nói không cần.
Chờ Chung Tuấn Đồng tắm xong lên giường ngủ, trong phòng ngủ chi chừa lại một ngọn đèn nhỏ.
Thời Nghi lập tức quay người lại về phía chồng, ánh mắt như phát sáng: "Anh dọn dẹp lại nhà cửa một lằn, sửa lại vài cái đồng hồ đeo tay bị lỗi giờ của em, đôi ùng em đặt cũng đến rôi, anh giúp em nhận. Anh còn làm bánh bông lan cho em nữa, để sáng mai ăn được không?"
Chung Tuấn Đồng ôm lấy anh, lát sau nói: "Không cần vất vả như vậy."
Thời Nghi chớp chớp mắt: "Không vất vả."
"Không đâu." Thời Nghi cọ cọ trán lên cánh tay của hắn, tóc đen rối lên, mềm mại nói: "Em làm việc vất vả, anh cũng không phải trẻ
Ông hỏi: "ĩhời Nghi, trò còn tiếp tục viết không?"
Thời Nghi nghe vậy cám thấy hồ thẹn đến không ngẩng nồi đầu lên, chi buồn buồn đáp: "Không ạ."
Giáo sư tóc đã điểm bạc, ôn hòa nói với anh: "Sao lại không tiểp tục? Tác phẩm "Bong bỏng mùa xuân’ cúa ưò hước kia được khen ngợi rất nhiều, đến giò thầy còn đưa ra làm ví dụ cho học sinh trong lớp."
Giáo sư vỗ vỗ bờ vai anh: "Thử tiếp tục cầm bút đi."
Một câu giải thích hay từ chối Ihời Nghi cũng nói không ra, chỉ là cảm thụ sức nặng trên bờ vai, mặt đỏ tới mang tai gật đầu, vẫn như cậu học sinh ngây ngo ngoan ngoãn nam đó.
Mạch suy nghĩ của Thời Nghi hỗn loạn, nhở lại một vài ý tưởng ấp ủ từ thời đại học, lại nhớ đến một số truyện thần thoại cổ tích.
Nhưng những điều này đổi với Thời Nghi mà nói đều không đủ mới mé, không đú đặc biệt.
Thời Nghi ngây ngấn chừng mấy ngày, Chung Tuấn Đồng đương nhiên phát hiện được, hỏi anh làm sao vậy.
Thời Nghi có chút ngại ngùng đáp: "Anh ở nhà hơi buồn, muốn viết một chút gì đó."
Anh cũng không tiện nói như vậy là sáng tác.
Ai ngờ Chung Tuấn Đồng cời áo khoác xong thì xoay người, nghiêm túc nói: "Vậy thì tốt. Nếu anh muổn viết thì nên viết, đừng uổng phí tải năng của mình."
Thời Nghi sứng sốt một chút, vành tai ứng hồng: "Nào có tài năng gì, anh chi tùy tiện viết thôi."
"Không được tùy tiện." Chung Tuấn Đồng nhìn vào mắt anh, "Anh phải dùng toàn lực đề viết chứ."
Tối hôm đó, Thời Nghi mơ một giấc mơ, trong mộng là biền xanh mênh mang, anh biến thành một chú ốc mượn hồn hồng hồng, ưốn ưong một vò dừa rỗng, bắt đầu hành ưình lưu lạc cúa mình.
Anh gặp rất nhiều sinh vật kỳ quái trên đảo, cũng gặp rất nhiều tình huống hung hiểm ttên mặt biển, thậm chỉ một lần còn bị gió thổi
Tôm hùm ao ước mình cỏ thề dùng cái càng còn lại đế chống lại bọn tôm cùng tộc đã cười nhạo minh.
Mãi đển tận khi anh vô tinh chạy vào chậu nước của một cậu bé. Bé trai hỏi anh, mặt trời bay lẽn từ đâu vậy? Mặt trăng lại hạ xuống ở vùng biền nào? Những vì sao có phải giấu mình ưong san hô lấp lánh, sau đó đến đêm mới lộ diện hay không?
Anh cũng rất muốn biết, vì thể mang theo nghi vấn mà lên đường.
Hôm sau tỉnh dậy, Thời Nghi liền viết lại nội dung chính của câu chuyện này, bắt đầu chỉnh sửa lại.
Mỗi ngày anh đều viết thêm tầm hai, ba ngàn chừ. Cứ như vậy sau ba ngày, anh đột nhiên tự hỏi, câu chuyện này anh viết cho ai đọc
Anh hết xóa lại sửa, cuối cùng cũng viết được một sườn truyện cùng một vài đoạn ngắn. Sau đó anh lại lập tức nhận ra đây không phải
Thời Nghi cái gì cũng không quản, viết hết cái bút chì này đến bút chì khác, hết tờ giấy này sang tờ giấy khác.
Trong lúc anh đang làm mì rau ờ nhà thì cố Miễn gọi điện thoại tới: "Em đến sân bay rồi, anh đang ở đâu? Em có thể tới tìm anh không?"
Thời Nghi bất ngờ, lại nghĩ đến cổ Miễn không quen thuộc nơi này mà một thân một mình đến đây cũng không đành lòng nên nỏi cho
Khi Cố Miễn đển, bên ngoài đang có mưa tuyết, hạt tuyểt nặng nề rơi xuống.
Thời Nghi mở cửa, để Cố Miễn bước vào, lại rót cho cậu ta một chén nước nóng, đợi đến khi cố Miễn bình ốn hơi thở mới nói; "Cậu làm gì mà không nói lời nào đã đến đây."
cố Miễn tủi thân đáp: "Em mà nói, anh có cho em tới không?"
Thời Nghi cau mày: "Cậu đừng ngụy biện."
Cố Miễn lại nheo mắt đánh giá trên dưới: "Anh rổ ràng vẫn gầy như vậy, chẳng có loại mập mạp khi hạnh phúc gì cả."
Cổ Miễn nói rõ mục đích đến, vẫn là muốn mời anh đến công ty mình.
"Văn học thiếu nhi ở Bắc Đô có xu hướng phát ttiển hơn nơi này rất nhiều. Các phòng nghiên cứu văn học thiếu nhi trong trường đại
Không phải anh luôn muốn học lên cao nữa sao? Điều này cũng như vậy."
Thời Nghi nghe thế có chút động lòng nhung vẫn cự tuyệt: "Không được, cậu không cần nói nữa. Tôi không thể đì."
Cổ Miễn tiếp tục khuyên báo nhưng Thời Nghi vẫn không chuyển ý, để cậu ta uổng nốt chén trà, đặt phòng khách sạn rồi tiễn người đi.
Tiễn Cổ Miễn đi không được bao lâu, khỏa cửa khẽ chuyển, là Chung Tuấn Đồng về nhà.
Chung Tuấn Đồng cời áo khoác, đang tháo cà vạt lại đế ý thấy cổc frà còn đang bốc hơi nóng trên bàn, tùy ý hỏi: "Có khách tới sao?"
Thời Nghi nhận túi trong tay hắn, thành thật nói: "ừ. cố Miên tới thăm anh một chút."
Anh không thấy đồng tử của Chung Tuấn Đồng co lại, cố gắng kìm nén nỗi bất an mãnh liệt trong lòng.
Thời Nghi phú nhận: "Không có."
Chung Tuấn Đồng cầm bản thảo Thời Nghi vẫn chua kịp thu dọn ưên tủ đầu giường.
Người yêu của hắn lại có những suy nghĩ đáng yêu như vậy.
"Anh, anh suy nghĩ kỹ một chút. Tài năng của anh không nên bị giữ ớ ưong nhà, cũng không cần cứ khăng khăng ớ lại thành phố này. Em rất muốn trở lại khoảng thời gian chúng ta cùng nhau học tập và làm việc như hồi còn ờ đại học."
Trước mắt Chung Tuấn Đồng bỗng hiện lên một đoạn ký ức gai mắt. Đường phố cuổi năm dính đầy giấy đó, trong góc còn có mùi pháo gay mũi. Thời Nghi cùng cố Miễn đi trên đường, hai người dẫm đến vụn giấy dưới chân đều bay lên. Thời Nghi ngẩng đầu, cổ Miễn cúi đầu, vừa đi vừa nói, như là không thể ngừng vậy.
Còn có thời điềm ăn tết, Thời Nghi bưng lên một nồi canh sườn ngô, tay bị nóng đến đỏ lên. Hình như bếp vẫn còn bật, hắn đi tắt, lúc trở về đã thấy cồ Miễn cầm lấy tay Thời Nghi, dùng coca cola lạnh trên bàn lăn qua ngón tay giúp anh bớt nóng.
Chung Tuấn Đông vô cùng ghét cố Miễn.
Những lúc Cố Miễn và Thời Nghi ở cùng nhau, mọi cử chi thân mật gần gũi đều làm rất tự nhiên.
Hắn keo kiệt đến độ hận không thề chia Thời Nghi ra, hắn sẽ chiếm hết chín phần trong đó, chi đề lại một phần có liên hệ đến vài người
Thời Nghi ra khỏi phòng tắm, chui vào trong chăn.
Nếu là thường ngày, Tuấn Đồng lúc này sẽ hòi chân anh vì sao lạnh như vậy, sau đó ủ ấm anh.
Nhưng hôm nay Chung Tuấn Đồng lại bất động, nửa ngày mới mở miệng: "Thời Nghi, nếu như khi đó em không cầu hôn anh, anh sẽ
Thời Nghi không hiểu ra sao, liếc mắt nhìn hắn: "Em sao vậy?"
Nếu như không phăi có Tuấn Đồng, anh sẽ không tiếp tục lưu lại thành phố này.
cuộc sống cùng nhau học tập làm việc vui vẻ trước kia.
Hắn nhạt nhẽo, không có tế bào vãn chương không biết ăn nói, tính tỉnh còn chẳng ra gi.