Chương 8
Khi bị tôi thẩm vấn, bạn trẻ Diệp hết sức bình thản ngồi vắt vẻo trên ghế, tay còn cầm quả bóng ném từ tay này sáng tay kia, " Tiểu Châu, em phải hiểu, không có em bên cạnh nên anh phải đi tìm người khác bầu bạn, em biết đí, buổi tối ở đây...lạnh lắm..."
Nhà tử bản mếu mếu máo máo, bàn tay cọ xát hai bên cánh tay ra vẻ như anh ta vừa mới đi từ Nam Cực về vậy, trông rất...rất...rất...ớn lạnh.
" Ờm thì...em biết đó, trước ngày lên xe đi lên thành phố A hai năm trước, anh có đến Dog's Heaven để tạm biệt mấy con chó. Anh có ngồi tâm sự với Jack bảo là anh sắp phải đi, nhưng mà nó cứ bám riết lấy anh thôi, còn gặm suýt nữa rách quần của anh cơ. Thì lúc đó nó quấn quít như vậy, người như anh sao mà không thể động lòng...ờm...chính vì vậy...anh có nhân lúc người ta không để ý bê nó đi...Nhưng Tiểu Châu, em phải tin anh, anh không có ăn cắp trộm gì đâu, lúc đi qua camera còn vẫy vẫy một cái, cho nên anh ăn cắp quang minh chính đại, không thể kết tội anh được." Bạn trẻ Diệp thẹn thùng, đỏ mặt tự thú tội.
Tôi chán nản đập mặt vào gối rồi cầm cái gối phi thẳng vào mặt tên đáng ghét họ Diệp kia, " Sao anh có thể ăn cắp cả một con chó như vậy chứ? Thảo nào có lần mấy chị ở chỗ đó cứ gạ hỏi em số điện thoại của anh, làm em cứ tưởng đó chỉ là fan hâm mộ của anh nên cho luôn số chú bán thịt đầu chợ, Diệp Tử Hạo, nếu bọn họ có đến trả thù em thì em liền kéo anh xuống chôn cùng em!"
Diệp Tử Hạo bị quát đang cúi gằm mặt xuống, gật đầu như gà mổ thóc, vẻ mặt mếu máo vô cùng đáng thương, đột nhiên nghe thấy tôi cho số chú bán thịt đầu chợ liền lập tức ngẩng đầu lên, hai mắt sáng như đèn rạp chiếu bóng, " Không sao đâu Tiểu Châu, bọn họ không trả thù em đâu, thịt của chú ấy rất ngon mà."
=.=
" Diệp Tử Hạo, nếu anh mà bê trộm thêm bất kì con chó nào nữa, em liền tặng anh ngũ sắc roi đấy!"
Khoảng một thời gian rất lâu sau đó, tầm một năm, chuyện kinh khủng đã diễn ra...
Cụ thể là khi đó tôi mới đi từ trường về căn hộ sau buổi học chiều trên lớp, thường thì mỗi khi tôi về sớm, người nấu bữa ăn cho cả hai đều là tôi, còn nếu mà tôi về muộn, Diệp Tử Hạo và tôi đều cùng nhau ra ngoài ăn.
Lúc tôi đang hầm thịt trong bếp, tiếng cửa bật mở vang lên, tôi quay ra nhìn đồng hồ, đúng chuẩn 6 giờ, Diệp Tử Hạo về đúng giờ...thêm một lần nữa trên tổng số n. Định quay lại với món thịt của mình, chợt tiếng 'gâu' vọng ra cả nhà, cùng lúc ấy, đôi đũa trên tay tôi rơi xuống ngay bàn bếp.
Jack đang bị nhốt trong phòng do tội cào rèm cửa, theo như tôi biết, Diệp Tử Hạo không thể đi thả Jack ra nhanh như vậy được, muốn đi vào phòng ngủ phải đi qua phòng bếp, mà từ nãy tôi không thấy bóng dáng cao lớn nào cả, vậy có nghĩa là...
!
Tôi vụt chạy ra phòng khách, phốc! Diệp Tử Hạo đang gãi đầu ra hiệu 'suỵt' với con chó trắng nào đó, bộ dạng trông như đi vào nhà người ta ăn trộm vậy.
" Diệp! Tử! Hạo!" Tôi gằn giọng, hai con ngươi long sòng sọc nhìn thẳng vào con người phía trước.
Nhà tư bản ngửi thấy toàn mùi thuốc súng bao trùm khắp cả phòng, toàn thân bất giác chảy mồ hôi lạnh, bàn tay đang xoa đầu con chó cũng vì thế mà ngưng lại, khuôn mặt đẹp trai quay lại cố gắng nở nụ cười, " Tiểu...Tiểu Châu à...ờm..đây là Lily, con chó của Mạc Thiên,...em biết đó, hôm qua cậu ấy vừa mới đi Nhật..nên nhờ anh trông hộ...cái mà em nói anh hôm qua ấy."
Tôi liền nhớ ra, tối qua anh trai Mạc có gọi điện nhờ nói Diệp Tử Hạo trông hộ anh ấy con chó, nói rằng anh ta phải đi làm phu quân bê vợ về nhà gì gì đó, lúc đó tôi còn đá chân nhà tư bảnd dang đọc sách một cái nhắc anh nhớ mai mang Lily về, sao mình lại quên cái này cơ chứ?
" Nhưng...sao lúc nãy anh lại có dáng vẻ như làm phải chuyện tày trời thế?" Tôi tò mò nhìn người nào đó.
Khuôn mặt nhà tư bản giật giật, khoé miệng cứ run lẩy bẩy, " Đâu..đâu có, anh..chả làm gì sai cả."
Tôi hít một hơi thật sâu, " Tối nay em làm món thịt anh thích, nếu..."
Diệp Tử Hạo chạy như bay đến ôm chân tôi, ánh mắt long lanh tội nghiệp cầu xin, " Deduf do Lily cả, anh không có làm gì hết. Vừa nãy anh quay ra đóng cửa nó đã gặm luôn cái giày em thích rồi, thật sự không phải lỗi tại anh mà Tiểu Châu, có trách em trách Lily ấy, anh vốn ngoan mà."
Và kể từ hôm ấy, Lily bị ném ra ngoài cửa phòng ngủ, một mình Jack một vùng trời bên trong...
Hôm nào đó gần cuối tháng 12, mọi người tấp nập chuẩn bị đón Giáng Sinh, nhà ai cũng trang hoàng rực rỡ, càng nổi bật càng tốt, miễn sao sáng hơn nhà bên cạnh. Tối qua anh Hải Thiên có qua nhà, trịnh trọng mời Diệp Tử Hạo đi mua cây thông Noel, hơn nữa còn nói, " Tiểu Châu,em biết đó, việc đi mua cây thông là chuyện của đàn ông, nếu em đi cùng thì không khí sẽ vô cùng kì lạ, thế nên, em cứ xuống nhà, giúp mấy cô trong toà nhà làm bánh gừng đi, thế nha!"
Ước chừng đúng 10 giờ đem, nhà tư bản ôm cái cây thông to tướng nhét vào trong nhà, cười xuề xoà, " Tiểu Châu, cây thông này anh Hải Thiên quý lắm, em chăm sóc nó cẩn thận nhé."
Vài hôm sau tôi gặp anh Hải Thiên dưới tầng, mới rõ ra sự tình, " Anh vừa trả tiền cái cây đó xong thì cậu ấy nói cái cây này nhiều lá nên không thiêng, điều ước Noel sẽ không linh nghiệm, mà trước giờ dịp Giáng Sinh anh toàn phải về Canada, nên cứ nghĩ ở bên này phải tin vào vận may như vậy, rồi em biết không, anh nhường cậu ta cái cây thông đó, về nhà mẹ anh nói cho anh biết, nghe xong anh tức lắm, định đi đánh cậu ấy một trận, thì câi tên đó nói rằng anh mà đánh cậu ta mách vợ anh là giao du với người xấu bên ngoài, tức chết không chứ?"
"..." Đúng là nhà tư bản có khác, chẹp chẹp =.=
Diệp Tử Hạo nói với tôi, Noel ở trường đại học là cái dịp lễ biếи ŧɦái nhất quả đất, vì hàng năm, hội đồng nhà trường sẽ cử ra năm học sinh ưu tú nhất để mặc đồ quỷ lùn đi phụ giúp ông già Noel trong khu trung tâm thương mại, tôi hỏi nhà tư bản anh đã bị làm vậy bao giờ chưa, kết quả anh cười như điên vỗ đùi đen đét, " Em biết không, hồi đó anh cố tình học ngu đi, may mắn đứng thứ 6, thế là hiệu trưởng đại nhân tha cho anh, nhưng Hàn Lâm thì bị dính chưởng, anh có chụp hình cậu ta, mặt không khác gì quỷ luôn, haha.."
Đúng là giống quỷ thật... >O