Chương 2: Lơ lửng giữa không trung

Sáu năm trước, Thiên Tầm mới 22 tuổi, cha mẹ cô qua đời trong một tai nạn xe hơi, cô bắt đầu bị chứng mất ngủ cả đêm.

Khi đó cô vừa tốt nghiệp đại học và đang đi làm, chứng mất ngủ khiến cô mất sức vào ngày hôm sau và thường xuyên mắc sai lầm trong công việc, cô chỉ đơn giản là xin nghỉ việc và ở nhà cả ngày.

Yến Vân bạn tốt của cô sợ rằng cô sẽ chán nản nếu ở nhà nên đã đưa cô ra ngoài chơi, Yến Vân cũng được một người bạn gọi đến chơi.

Trong hộp đêm lớn nhất của câu lạc bộ tư nhân Minh Huyền sang trọng nhất ở Bắc Kinh, hai người họ đang ngồi cùng nhau tán ngẫu một cách công khai, họ không trò chuyện hay giao lưu với người khác, chỉ có hai người nên đã có khoảng thời gian tuyệt vời.

"Cái này, chỉ cần cô em uống, phía dưới tiền đều là của em."

Căn phòng im lặng ngay lập tức, Thiên Tầm nhìn theo giọng nam thô lỗ và thấy ông chú bụng phệ đang ôm eo một người phụ nữ xinh đẹp với bộ ngực khủng, trong khi những người khác trông như đang thưởng thức màn biểu diễn.

Trên bàn kính xếp một hàng mười hai ly rượu đầy, còn có bảy tám chai rượu đã cạn, rượu trong ly hẳn là rượu whisky, dưới ly còn có một chồng hóa đơn đỏ, con số phải là 2 nghìn hoặc hơn.

Người đàn ông dùng đầu ngón tay gõ vào mũi của người phụ nữ có ngực to kia, "Cô em muốn uống bao nhiêu cũng có thể được tiền, nhưng em phải uống hết mới được thả đi."

Giọng điệu của người đàn ông nghe có vẻ khá dịu dàng, nhưng vẻ mặt lại tràn đầy uy hϊếp, cô gái kia không uống thì e là không thoát được.

Cô nghiêng đầu xem trò hề, không khỏi bật cười thành tiếng khiến người khác phải ngoái nhìn.

Yến Vân nhanh chóng nắm lấy cánh tay của Thiên Tầm, lườm cô và bảo cô im lặng.

Người đẹp ngực bự đột nhiên vùng ra khỏi tay ông chú, "Tôi không uống, tôi đi đây."

Ông chú túm lấy mái tóc dài của mỹ nữ lắc mạnh: “Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt sao?”.

Người đẹp ngã xuống đất, dùng khuỷu tay đập vào bàn rượu, mắt đỏ hoe vì đau, nhìn ông chú kia cầu xin tha thứ: "Chú Lưu, tôi sai rồi, chú tha cho tôi đi."

Ông chú hất cằm, "Không phải mày xin tiền sao, mày uống là có tiền, tao đã nói rồi, mày uống rồi tao sẽ thả mày đi."

Thiên Tầm chịu không nổi nữa, vừa định đứng dậy lại bị Yến Vân dùng sức kéo lại, "Thiên Tầm, đừng lo lắng."

Có hàng chục người đàn ông và phụ nữ có mặt, tất cả đều thờ ơ nhìn tất cả những điều này, Thiên Tầm dần dần siết chặt nắm đấm.

Mỹ nhân đáng thương nhìn hàng rượu, ba ly lớn nhất định phải một chai, "Lưu tiên sinh, tôi thật sự không uống được."

"Thật sao?" Lão Lưu vén quần ngồi xổm xuống, một tay bóp cằm mỹ nữ há miệng, tay kia cầm ly rượu rót vào miệng mỹ nữ, cười giễu cợt nói: "Xem đi, cái này mà không uống được sao?"

Nhìn thấy người đẹp giãy giụa một cách tuyệt vọng, những người đàn ông có mặt bật cười, còn những người phụ nữ thì im lặng, như sợ chuốc họa vào thân.

Thiên Tầm cố gắng đứng dậy và đá vào vai ông Lưu.

Ông Lưu bị Thiên Tầm đá một cách mất không lường trước, lùi lại hai bước, ngồi bệt xuống đất, ngẩng đầu hung hăng trừng mắt Thiên Tầm, "Con mẹ nó, mày đang tìm cái chết à?"

Thiên Tầm nhướng mày giả vờ kinh ngạc, "Anh Lưu, em không cố ý."

Ông Lưu đứng dậy và sải bước về phía Thiên Tầm, Thiên Tầm chộp lấy chai rượu rỗng trên bàn trước, định đập vào đầu anh ta, nhưng cách đầu ông Lưu chưa đầy năm cm thì dừng lại.

Thấy ông Lưu sợ hãi nhắm mắt lại, cô cười tủm tỉm hỏi: "Anh Lưu, anh sợ sao?"

Nhận ra mình bị lừa, ông Lưu giơ tay định đánh cô: "Đồ điên".

Thiên Tầm bị Yến Vân kéo tay lại, khéo léo nửa né tránh cái tát của ông Lưu, làm ông ta càng tức giận hơn.

Yến Vân vội vàng giải quyết, "Lục tổng, bạn tôi uống nhiều rồi, thực xin lỗi, thay mặt cô ấy xin lỗi ông."

Ông Lưu cười khẩy, "Cô là cái củ hành gì, còn thay cô ta xin lỗi, tối nay cô ta không nên tìm đến cái hộp đêm này."

Yến Vân ghé sát người hơn, "Lưu tổng, trước đây chúng ta gặp nhau trong bữa tối của Vũ gia , ngài có thể cho tôi một cơ hội không, tôi sẽ bảo cô ấy xin lỗi ngài."

Ông Lưu nhìn Yến Vân kỹ hơn, nhận ra quả thực đã nhìn thấy cô trong bữa tối, quay người dùng mũi chân đá vào bàn trà: “Không cần xin lỗi, bạn cô thật tốt bụng vậy thì để cô ta uống hết rượu số rượu, tôi liền bỏ qua."

Thiên Tầm nhìn rượu trong hàng này, cau mày bĩu môi, "Được rồi, anh Lưu, đừng hối hận."

Thiên Tầm cầm rượu uống vài ly, mọi người có mặt đều sững sờ, nhưng Yến Vân biết rằng cô uống rượu rất giỏi, nhưng nếu cô uống nhiều rượu như vậy, cô thực sự sẽ bị ngộ độc rượu.

Yến Vân nắm lấy tay Thiên Tầm và nói gần tai cô, "Đừng uống nữa, tớ sẽ tìm người giúp."

Thiên Tầm quay đầu và hếch cằm với Yến Vân, "Không sao đâu."

Sau khi uống đến cốc thứ tám, Thiên Tầm dừng lại vài giây, sau đó quay sang ông Lưu và nói: "Nhân tiện, ông Lưu, sau khi tôi uống xong có nhận được tiền không?"

Tửu lượng của người phụ nữ này đúng là không tồi, nhưng có thể thấy cũng sắp hết rồi, Lưu tổng thấy còn khoảng mười ly, uống cạn được mới là lạ, "Đương nhiên, nhưng nếu cô hông uống hết, cô em đi với tôi một đêm, thế nào?."

Cô đúng là đã uống mười hai cốc, cảm thấy bụng đã trướng lên, đầu bắt đầu có chút choáng váng, tiếp tục uống nửa cốc, há miệng thở hồng hộc.

Ông Lưu đến gần Thiên Tầm, đặt tay lên vai cô, "Không uống được thì không uống, van xin anh thì em không cần uống."

Lời này vừa dứt, những người đàn ông khác đã phụ họa: “Đúng vậy, Lưu tiên sinh ở trên giường sẽ rất cưng chiều cô.”

Lại một tràng cười phá lên từ người đàn ông.

Thiên Tầm đẩy tay ông ta ra, liếc nhìn người đẹp ngực khủng, cô trốn trong góc không nói một lời, như thể tất cả những chuyện này không liên quan gì đến mình, cô thất vọng thở dài, cô thật sự không nên ép buộc mình mà cứu cô ta.

Cô ngẩng đầu lên, tiếp tục uống bốn chén, bước chân bắt đầu yếu ớt, loạng choạng vài bước về phía góc tường, ngã vào trong vòng tay của một người đàn ông, lúc này cô mới phát hiện trong góc còn có một người khác.

Cô vội vàng đỡ đùi người đàn ông đứng dậy: "Thực xin lỗi."

Cô uống đến bốn chén cuốic cùng, che miệng nôn khan, cũng may không nôn ra một ngụm, chỉ chỉ tiền trên bàn: "Lục tiên sinh, cám ơn vì phần thưởng của ngài."

Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc, cô ta thật sự uống xong rồi, người phụ nữ này thực sự điên rồi.

Cô gạt tờ tiền màu đỏ trên bàn, loạng choạng đứng trên ghế sô pha, giơ tay vẫy nhẹ, tờ tiền màu đỏ vương vãi khắp sàn.

"Oa. . . . . . "

Khóe miệng Thiên Tầm khẽ giật, thế giới đổ nát này, bộ mặt đạo đức giả này, bọn họ thật sự rất ghê tởm, không, cô cũng ghê tởm.

Đầu óc cô choáng váng, sắp không nhịn được nữa, vừa định đi tìm bóng dáng Yến Vân, liền nhắm mắt lại ngã sang một bên.

Ý thức còn lại cho phép cô nhận ra rằng mình đang nằm trên một ai đó, đó vẫn là một người đàn ông với mùi hương bạc hà dễ chịu trên người.

Hơn nữa cánh tay của anh rất khỏe, khi cô được anh bế lên, cô cảm thấy thân thể nhẹ nhàng treo lơ lửng giữa không trung.

Cô tuyệt vọng mở mắt ra, nhưng chỉ nhìn thấy một vệt trắng trong chiếc áo sơ mi, khuôn mặt nghiêng của một người đàn ông với chiếc cằm trắng.