Chương 8: Mong được khen

“Ba nói thế!” Nghe lời của Lâm Ẩn, mắt Lâm Hôi Hôi càng đỏ hơn, oán trách: “A a* thích con nhà khác, không thích con!”

* Do bé còn nhỏ nên thi thoảng sẽ nói ngọng.

“Ồ.” Hóa ra là nguyên chủ nói thế, Lâm Ẩn nhẹ lau mồ hôi, tiếp tục hỏi: “Thế ba nói thế vì sao hả?”

Lâm Hôi Hôi nhăn nhó cái mũi xinh đẹp, giọng nói buồn bã nói: “Vì ba thích con ngoan, mà con không ngoan, không ngoan sẽ bị ném đi, đổi con ngoan về, lúc đó con không phải là con của ba nữa.”

Cậu bé kéo kéo góc áo, lông mi không biết từ khi nào đã ướt đẫm nước mắt, như chiếc quạt nhỏ vậy đung đưa, biểu cảm cực kỳ bất an.

“Ba, hôm nay con lại không ngoan, có phải ba muốn ném con đi không?” Cậu bé lo lắng hỏi.

“Sao có chuyện đó được? Hôi Hôi biết sai, chứng tỏ vẫn là bé ngoan, ba không bao giờ ghét bỏ một bé ngoan cả, chính ba đây cũng làm sai, ba gạt con, thực ra ba thích con nhất, không thích con nhà khác, con mãi mãi là con của ba.” Lâm Ẩn vội vàng xoa đầu cậu bé an ủi.

Nói xong cậu mới nghĩ, những câu bông đùa mà người lớn cho là chuyện nhỏ, lại có thể ảnh hưởng tâm lý lớn tới trẻ thế nào, đặc biệt là cậu nhóc Hôi Hôi này… bé con phản diện tương lai mang tâm tư nhạy cảm.

“Nhưng trước đây khi con không ngoan, a a đã ôm một đứa trẻ khác về.” Lâm Hôi Hôi liếc mắt nhìn em trai đang cuộn người lại ngủ, giọng nhỏ lại lo lắng.

Theo ánh mắt nhỏ của cậu bé, Lâm Ẩn cũng nhìn thấy một thân hình nhỏ, rồi khó khăn giải thích: “Đó là vì… em ấy là em trai, hai con cùng được sinh ra, đều là con của ba.”

“Nhưng mà em ấy nhỏ thế, con lại lớn như này, không giống nhau chút nào.” Lâm Hôi Hôi giơ bàn tay ngắn cũn lên cố gắng so sánh, mặt nhỏ đầy hoài nghi.

“Đó là vì… trước đây em trai bị ốm, cứ ngủ mãi, thằng bé… ăn ít cơm hơn con hai năm, nên mới nhỏ thôi.” Lâm Ẩn tiếp tục vất vả giải thích, nụ cười trên mặt sắp giữ không nổi.

Lần đầu tiên cậu nhận ra rằng nuôi trẻ con đúng thật là không dễ dàng, luôn phải giải thích mười vạn câu hỏi vì sao của chúng.

Lâm Hôi Hôi sáng mắt lên, nói: “Thì ra là vậy, em trai thật đáng thương.”

Nếu cậu bé không ăn cơm một ngày đã thấy rất khổ sở rồi, vậy mà em trai lại không ăn cơm những hai năm!

“Đúng vậy.” Cuối cùng không hỏi nữa, Lâm Ẩn hân hoan gật đầu, tiện thể lại nói: “Vì thế chúng ta phải đối xử tốt với em trai một chút, em trai cũng là con ngoan.”

“Vâng.” Lâm Hôi Hôi mạnh mẽ gật đầu, nghĩ nghĩ lại nói: “Hôm nay con nhặt được hai miếng bánh quy, nhưng mà con không ăn nữa, để lại cho em trai ăn.”

Nói xong cậu bé còn ngẩng mặt nhỏ lên, lộ ra biểu cảm “mong được khen, mong được tán dương”.

Mặt Lâm Ẩn giật giật, trong lòng nghĩ: Đừng nói là… con nhặt ở trong thùng rác đấy nhé?

“Thế… em trai có ăn không?” Cậu lo lắng hỏi.

“Không có.” Lâm Hôi Hôi lắc lắc đầu, tiếc nuối nói: “Bị chú Carl cướp đi mất rồi.”

Lâm Ẩn: Cướp tốt!

“Nhưng sau đó chú Carl cho con bánh mì và sữa, nói là đền bù cho con.” Lâm Hôi Hôi nhanh chóng bổ sung.

Lâm Ẩn thở phào, xoa cái đầu nhỏ của cậu bé, nghiêm túc dạy bảo: “Chú Carl làm đúng đó, thức ăn lấy ở thùng rác không sạch sẽ, ăn vào sẽ bị bệnh, bụng sẽ đau, sau này con không được nhặt ở đó nữa, biết không?”

“Biết rồi ạ.” Lâm Hôi Hôi ngoan ngoãn gật đầu, nhưng rất nhanh cậu bé lại ôm bụng, khó xử nói: “Nhưng nếu không ăn thì bụng cũng sẽ đau.”

Lâm Ẩn có chút xót xa, xoa xoa cái bụng nhỏ của cậu bé, hỏi: “Thế bây giờ còn đói không?”

Lâm Hôi Hôi lắc lắc đầu, nói: “Chú Carl cho con bánh mì.”

Lâm Ẩn hơi bớt lo, nói: “Lần sau gặp lại chú ấy, nhớ nói lời cảm ơn.”

“Dạ.” Lâm Hôi Hôi mạnh mẽ gật đầu.

"Được rồi, ba phải nấu cơm rồi, con đi chỗ kia chơi một lúc đi nhé.”

Lâm Hôi Hôi lại quay đầu lại, một mặt mong chờ nói: “Ba, con giúp ba.”

“Không cần, con giúp ba xem xem em trai dậy chưa, nếu em trai dậy rồi thì trông em hộ ba.” Lâm Ẩn đẩy cậu bé về phía đệm cũ, cười nghĩ: Tay chân con có một mẩu thế này, vẫn là thôi đi.