Chương 22: Không xu dính túi

""Nhưng phúc lợi của Đế Đô Tinh tốt, nghe nói không cần làm gì cũng có thể ăn no."" Dì Jenny thèm muốn nói, nhìn Lâm Hôi Hôi đang cúi đầu bận rộn ăn cơm, lại tiếc nuối: ""Hơn nữa đứa lớn cũng cần phải đến trường, nếu không quay về không phải sẽ rất đáng tiếc sao? Điều kiện giáo dục của Đế Đô Tinh cũng rất tốt, nghe nói rất nhiều người vắt óc ra, tình nguyện ở khu ổ chuột, cũng muốn có quốc tịch Đế Đô Tinh, chỉ để con cái họ có thể đến trường ở đó, tương lai cũng có tiền đồ hơn.""

""Khụ, thật ra... cháu và những đứa nhỏ này cũng chưa phải là công dân của Đế Đô Tinh, việc này quá khó khăn, cháu định từ bỏ, dứt khoát định cư ở đây."" Lâm Ẩn cười nói.

""Ôi, vậy thì cậu phải chuẩn bị tinh thần, ở chỗ chúng tôi rất lạc hậu."" Jenny thở dài nói, sai đó lại nói cho cậu biết, nếu muốn sống ở đây, thì ở trên thị trấn có 1 căn nhà, đi đến cục an xã đăng ký một chút là được.

Lâm Ẩn: ""Cục an xã...""

""Chính là cục xã hội an toàn, trên trấn không có, cậu đến đi thành phố một chuyến, cũng không đắt, chỉ tốn 200 tinh tệ bao gồm cả phí đi về."" Dì Jenny nói.

Lâm • nghèo đến không xu dính túi • Ẩn, nói cách khác... vẫn phải dùng tiền?

Lâm Ẩn: ""Vậy ngôi nhà trên thị trấn...""

""Cái kia có thể đã có tiện nghi."" Jenny lại nói: ""Chắc chắn không thể so với Đế Đô Tinh, ở trên trấn, 10 vạn tinh tệ có thể mua được 70 mét vuông, 20 vạn tinh tệ có thể mua được một biệt thự nhỏ.""

Lâm • không xu dính túi • Ẩn:…

""Ôi các người ở Đế Đô Tinh, với chút tiền ấy chỉ e là một mét vuông cũng không thể mua được phải không?” Jenny hỏi.

""Ừ, đúng vậy.” Lâm Ẩn cười gượng nói.""

Giống như nhìn ra được cậu đang gặp khó khăn, dì Jenny lại nói: ""Nhưng mà việc mua nhà này phải cẩn thận, phải từ từ mà chọn, trước hết cậu cứ ở lại nhà tôi đi, con tôi đã đi học ở Cyril tinh, hai năm nó mới về một lần, trong nhà cũng không còn ai khác.""

Lâm Ần nói lời cảm ơn và từ biệt, sai đó mang theo con của mình,mang tâm tình nặng trĩu đi gặp Kiều Hi.

Kiều Hi cũng tìm hiểu thông tin làm thế nào để rời đi, bên kia Đế Đô Tinh cũng không phái chiến hạm đến đây đón họ, nhưng nghe nói tuần sau sẽ có một thuyền buôn sẽ đi qua Tử Tinh, trước tiên bọn họ sẽ đưa tàu buôn đến các hành tinh khác trước, sau đó sẽ trung chuyển quay về Đế Đô Tinh.

Sau khi gặp nhau, hai người nhìn nhau, tiếp đó thở dài thật sâu, đồng thời cùng nhau phun ra một chữ: ""Tiền!""

""Tại sao Đế Đô Tinh không phái tinh hạm tới đón?"" Lâm Ẩn khó hiểu hỏi, trong số người bị bắt có người trong gia đình hoàng gia.

Kiều Hi nhún vai, bất đắc dĩ nói: ""Nghe nói có một số tuyến đường liên quan đến Liên bang tự do và Trùng tộc, nếu tùy tiện đi qua sợ sẽ gây ra xung đột, cho nên cần phải đàm phán, nhưng chờ bọn họ đàm phán xong, có thể mất tới một tháng, còn không bằng đi hạm tàu buôn.""

Nhưng thương hạm lại đòi tiền!

Hai người lại lần nữa thở dài, sau một lúc lâu, Kiều Hi nói: ""Nếu không thì, tôi đi tìm người khác mượn một ít?""

“Cậu muốn mượn thế nào?"" Lâm Ẩn hỏi.

Kiều Hi: ""Thì nói...Thực ra tôi là Tam hoàng tử của Đế quốc, chỉ cần giúp chúng ta mua vé, chờ sau khi tôi quay về Đế Đô Tinh, tôi sẽ trả lại cho hắn gấp vạn lần, còn cho hắn một 100 triệu!""

Lâm Ẩn: ""Những trò lừa bịp này xưa rồi, sẽ không ai tin đâu? Hơn nửa Tam hoàng tử không phải là bạo chúa bị nhân vật chính lật đổ sao? Tương lai sẽ là người lãnh đạo trực tiếp, mạo danh tên tuổi của hắn, không muốn sống nữa sao?""

Bọn họ dẫn hai đứa nhỏ ngồi xổm bên đường thở ngắn than dài, một người qua đường đi ngang qua họ, lạch cạch, ném cho họ một tinh tệ.

Lâm Ẩn, Kiều Hi: ????