Sau khi nhận ra được điểm này, lại nghe lời của nhị Hoàng tử, Mục Ân càng cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cái gì mà tình hình phức tạp, quốc hội làm khó, chẳng qua chỉ là cái cớ mà thôi, nguyên nhân thật sự chỉ có một, chính là đối phương không dám để anh nắm quyền một lần nữa. Hơn nữa, chuyện ngoài ý muốn của ba ba con Lâm Uyển Phong, rất có khả năng đối phương cũng dính vào trong đó.
Mục Ân cười có chút khổ sở, rõ ràng chỉ là một cái chớp mắt, nhưng lại cách tận bốn năm, trở lại Đế Đô Tinh một lần nữa, tất cả đều là vật còn người mất. Vợ mất rồi, đứa con chưa ra đời cũng mất rồi, nhị Hoàng tử đã từng có ơn tri ngộ với anh, giờ đây cũng biến thành dáng vẻ xa lạ như thế này.
Không, cũng có thể là đối phương chưa từng thay đổi, chỉ là lúc trước anh bị ân tình che mắt, không thể nhận ra rõ ràng thôi.
Có điều rất đáng tiếc, quốc hội và viện trưởng lão đều có rất nhiều hạn chế đối với quyền lực của hoàng thất, suy nghĩ của nhị Hoàng tử cũng chỉ có thể nghĩ mà thôi. Anh từng là một Thống soái quân đội, quền hạn vẫn không bị hủy bỏ, có trở về quân đội hay không, cũng không phải nhị Hoàng tử có thể nói là được.
Đại khái là nhị Hoàng tử cũng muốn vãn hồi chuyện gì đó, sau khi anh rời đi, rất nhanh đã điện thoại với anh nói: “Gần đây đang vận động bẩu cử, có mấy vị thành viên hoàng thất muốn đi cùng với những người được đề cử tới khu dân nghèo hỏi thăm dân nghèo, vấn đề an toàn… Có lẽ anh có thể phụ trách.”
Mục Ân mỉm cười từ chối khéo, anh biết, hành động này của Hoàng tử là muốn nói với anh rằng: Anh xem, không phải không để anh tiếp xúc với quân đội, mà là phải lần lượt thực hiện, cứ từ từ.
"Tướng quân, Nhị hoàng tử đây là có ý gì?" Sĩ quan phụ tá vẫn luôn đi theo anh bất mãn hỏi.
Dù gì thì tướng quân nhà bọn họ cũng là Thống soái một phương, chỉ huy vô số trận chiến lớn nhỏ, chiến công hiển hách, vậy mà lại bị gọi đi phụ trách an ninh ở khu dân nghèo?
Mới có bốn năm mà thôi, lính cũ thì phải suy bại sao? Những người quyền quý này xem thường người khác như vậy sao?
"Không có gì, có người làm chuyện trái lương tâm, khó tránh khỏi việc có chút sợ hãi bất an mà thôi.” Mục Ân xua tay, sau đó dặn dò: “Chuẩn bị một chút, tối nay sẽ rời khỏi Đế Đô Tinh.”
Nơi này không thể ở lâu, mặc dù nhị Hoàng tử không chi phối được phía quân đội, nhưng ở Đế Đô Tinh lại có thế lực. Anh rời khỏi trung tâm quyền lực của Đế Đô Tinh đã lâu, thế lực chủ yếu lại ở trong chiến khu quân đội, không lý nào lại xảy ra xung đột với nhị Hoàng tử ở đây. Có chút nợ tất nhiên phải tính, nhưng lại không thể ở đây và lúc này.
Biết được anh phải rời khỏi, sắc mặt nhị Hoàng tử vô cùng khó coi, Jesse ở bên cạnh nói: “Điện hạ, có phải làm theo kế hoạch…”
Nhị hoàng tử nhắm mắt lại, cuối cùng nói: “Đi đi, đừng có để lại chút sơ hở nào.”
"Xin ngài yên tâm!" Nhất định sẽ làm sạch sẽ, để cho anh nổ thành pháo hoa.
Lúc này Mục Ân sẽ không biết, lần rời đi này đã khiến anh bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để gặp lại ba người Lâm Ẩn.
Đợi đến lúc có thêm một cơ hội nữa, suýt chút nữa anh đã bị Lâm Ẩn nấu thành món ăn rồi.