Chương 41: Tại sao lại nhìn người khác?

Dưới mái tóc xoăn màu xám xoăn là đôi mắt đỏ lưu luyến và u sầu khiến người ta muốn san sẻ nỗi lo lắng và giải quyết vấn đề cho hắn, hắn nói câu "Cậu có thể tặng tôi một nụ hôn không" thì giọng điệu của hắn thẳng thắn hào phóng lại y như một đứa trẻ đang xin kẹo nhưng hắn lại làm ra dáng vẻ của quý ông, giọng điệu và ngoại hình tạo nên tương phản cực lớn và có khả năng thu hoạch mạnh mẽ đối với mọi lứa tuổi.

Camera phòng phát sóng trực tiếp cho người đàn ông này một cảnh quay cận cảnh, tập thể mưa đạn bắt đầu sôi trào:

[Ối giời ơi, tại sao vừa rồi không phát hiện anh chàng đẹp trai này!]

[Anh chàng đẹp trai này đột nhiên xuất hiện ở đâu vậy? Trông đẹp trai như vậy nhưng khi đứng bên cạnh không nói lời nào y như người trong suốt!]

[Đồng ý với ảnh đồng ý với ảnh đi! Đẹp trai quá đẹp trai như vậy thì con người nào nỡ bỏ một anh chàng đẹp trai như thế chứ! Nếu tôi yêu đương cãi nhau với ảnh thì tôi sẽ tự tát mình được không!]

Đường Ẩn nhìn quý ông tóc xám, còn chưa kịp phản ứng thì sức mạnh màu vàng của thời không chợt lóe lên quanh người, ánh sao tỏa sáng, một bóng người chậm rãi hiện ra trong khoảng không, ánh sáng lung linh tan biến để lộ ra Kerr mang mũ trùm.

Kerr giống như một người cha già nhìn thấy người xã hội đang lợi dụng con mình, hắn bước đến giữa hai người, phong độ nhẹ nhàng đưa tay cởi mũ trùm đầu xuống, vẻ ngoài cổ điển khiến người ta không thể nói chính xác tuổi của hắn, đôi đồng tử vàng sâu thẳm đến khó tin, lộ ra một loại chất vô cơ lạnh lẽo nào đó, đuôi mắt và nửa trên khuôn mặt được bao phủ bởi lớp vảy đen như mực càng làm tăng thêm cho khí chất học giả giáo sư của hắn một cảm giác nguy hiểm khó tả.

Hắn lạnh lùng nói: "Trông ngài quen lắm, không biết tên họ là gì?"

[Vl, chết mị rồi, mị thích người này.]

[Đây hẳn là long tộc, nhìn vảy rồng chắc là đang trong thời kỳ tìm bạn đời.]

[Vảy rồng của ảnh đẹp quá! Có ai biết ngài rồng này không?]

[Tri thức lạnh lùng, cự long sẽ có vảy trên ngay khi biến thành hình người trong thời kỳ tìm bạn đời, trong thời kỳ này, bọn họ thích đội mũ trùm đầu, đeo khẩu trang,... không muốn người lạ nhìn thấy nhưng trước mặt người yêu thì bọn họ sẽ hào phóng thể hiện bản thân, khoe những chiếc vảy khỏe, đẹp và sáng bóng, đây là một bản năng vô thức giống như thú nhân tộc chó vẫy đuôi khi đang vui vẻ ~]

Quý ông tóc xám híp mắt cười: "Nhiều người nói tôi trông rất quen, tôi tên là Iss, ngài và tiên sinh đằng sau là quan hệ người yêu à?"

Kerr phủ nhận: "Không."

"Ồ? Là quan hệ người thân à?" Iss tiếp tục hỏi.

Kerr nhíu mày: "Tôi là bạn của em ấy, tôi không muốn bất cứ ai có ý đồ xấu tiếp cận em ấy cả."

Iss chợt nhận ra, nghiêm túc nói: "Vậy ngài nhất định phải giúp cậu ấy chặn lại cự long, đặc biệt là cự long đang trong thời kỳ tán tỉnh bởi vì lòng ghen tị và tính chiếm hữu của bọn họ không có chỗ nào để đặt, thậm chí bọn họ sẽ hủy hoại cuộc đời của cậu ấy vì những ham muốn ích kỷ."

Iss nhanh chóng nháy mắt trái cười với Đường Ẩn: "Dù là một con rồng đáng tin với cậu như thế nào thì tôi cũng không khuyên cậu nên hôn một con ác long, dù sao trong lòng gã cũng chỉ muốn ăn sạch lau sạch."

Lông mày Kerr nhíu chặt lại.

Hai người còn muốn nói gì đó nữa thì một bóng đen từ trên trời rơi xuống, công tước Hestia dang rộng đôi cánh đen chạy tới hiện trường, hắn nhìn thấy Đường liền thâm tình kêu: "Ngài ~"

Giọng ngâm thơ mang theo chút nghẹn ngào, dù sao từ khi Đường Ẩn muốn một số thông tin khó nói từ Hestia xong thì liền mất liên lạc, Hestia ăn ngủ không yên càng nghĩ càng khó chịu nên liều mạng liên lạc với Đường Ẩn, lần này đến buổi hòa nhạc của Yuanna cũng hoàn toàn là để tìm Đường Ẩn.

"Cuối cùng tôi cũng được gặp lại ngài! Vẻ đẹp của ngài như vầng trăng sáng trong đêm, một khi tôi đã đặt chân trên cùng một mặt đất với ngài thì tôi liền có thể tìm thấy ngài theo chỉ dẫn của ánh sáng rạng rỡ!"

Khóe môi Đường Ẩn khẽ run rẩy, có điềm báo không lành sẽ mất mặt trước thiên hạ.

Chỉ thấy Hestia lách qua Kerr và Iss, nửa quỳ trước mặt Đường Ẩn, dịu dàng như nước nói: "Ngài chính là hiện thân của thần tình yêu và sắc đẹp, nếu nhận được nụ hôn từ ngài là có thể nhận được tình yêu của cả thế giới nhưng tôi không dám đòi hỏi nhiều như vậy, tôi chỉ muốn hôn ngón chân của ngài thôi, à không, hôn đế giày của ngài tôi cũng đủ hài lòng rồi."

Nếu muốn dùng một loại cá để miêu tả thì Hestia chính là cá nheo trong số những con cá đó, khiến cho mặt nước vốn đang tĩnh lặng bỗng nhiên cuộn trào.

Kerr: "?" Thật là lạ, lại nhìn thêm một chút.

[Quá nịnh hót! Sao mà thấp hèn thế!]

[Nhưng mà ảnh nói đùng mà, có được một nụ hôn của người đẹp thì quá hời rồi cũng không cần phải thấp hàn hôn đế giày như thế, chỉ cần hôn đầu ngón tay của người đẹp là được rồi, tốt nhất là hôn đầu ngón tay nhợt nhạt thành màu hồng nhạt.]

[Tôi thì không giống thế, tôi thậm chí còn không xứng hôn đế giày! Người đẹp giẫm tôi đi!]

[??? Bên trên có phải tên biếи ŧɦái nào đó đột nhập vào không?]

Đường Ẩn không đành lòng nhìn thẳng: "Cút."

Nếu bây giờ cậu ở trong lâu đài cổ thì cậu sẽ nhờ quản gia kéo Hestia ra ngoài.

"Là do tôi đường đột." Hestia gạt nước mắt lấp lánh từ khóe mắt: "Nhưng có một việc tôi phải làm trước khi cút."

Nói xong hắn lấy ra một bộ bàn ghế, thảm và dụng cụ uống trà từ trong không gian được sắp xếp nhanh chóng xong rồi hắn ưỡn ngực nghiêm mặt nói: "Mời ngài ngồi."

Đường Ẩn xoa xoa huyệt thái dương, tiếng hát của Yuanna vẫn tiếp tục nhưng cậu đã không còn lòng dạ nào để nghe hát, nhất là khi cậu nhìn thấy một con mèo to đang ngậm len hổ, bước lên những nhịp điệu của âm nhạc giống như một chú mèo con đang ngậm gậy trong miệng hi vọng chủ nhân sẽ nhìn mình nhiều hơn một chút.

Đường Ẩn không ngờ lại có thể nhìn thấy Harsco ở đây, Harsco đặt len hổ vào tay Đường Ẩn, trước khi Đường Ẩn nói lời sắc bén như dao ra thì hắn đã tuyên bố trước: "Em chỉ muốn chụp một bức ảnh với anh, chúng ta đã quen nhau lâu như vậy mà còn chưa chụp ảnh chung." Thuận tiện dẹp sạch tất cả những ai đang có ý đồ xấu với Đường Ẩn.

Nói rồi Harsco đặt hai bàn chân trước của mình ở bên chân Đường Ẩn, vểnh mông lên giơ đuôi hổ lên, lộ ra vẻ đẹp trai lại thâm trầm, nói với máy ảnh đang liên tục bấm máy: "Chụp đi."

Đường Ẩn: "?"

Hestia đột nhiên nghĩ tới trước đây mình cũng chưa từng chụp ảnh chung với Đường Ẩn, hắn nở nụ cười gằn, dựa vào lưng ghế của Đường Ẩn, tạo dáng đẹp trai và một tay vỗ ngực rồi chỉ vào máy ảnh lạnh lùng nói: "Tôi cũng muốn được cùng khung hình với ngài."

Đường Ẩn: "??"

[Đm, bánh cuốn quá!]

[Con mèo nịnh hót này hình như là vương của tộc chúng tôi (lặng im suy nghĩ.jpg]

[Huyết tộc nịnh hót bên cạnh hình như là công tước của tộc chúng ta (lặng im suy nghĩ.jpg)]

Đường Ẩn từ trên ghế đứng lên, quyết định tránh xa đám người ngu ngốc quấy rầy cậu nghe hát, đúng lúc này một cái thang làm bằng dây leo ở đăng xa kéo dài đến chân cậu, Lục Tước không nhanh không chậm bước tới, hắn lau vết máu trên môi, giọt máu đó trông bắt mắt hơn hơn bất kỳ lời nói và thủ đoạn nào.

Đường Ẩn quả nhiên không chớp mắt nhìn chằm chằm giọt máu đó.

Những bài hát của nhân ngư không có lời, Yuanna trên lâu đài cổ vẫn thâm tình ngâm xướng, hắn hát đến cao trào, tiếng hát cao vυ"t và da diết, khuấy động sức mạnh của tình yêu không thể kiềm chế và không ngừng dâng cao, giống như một đám mây nâng đỡ tất cả những ai tràn đầy tình yêu và đưa những người yêu nhau đến vương quốc của tình yêu vĩnh cửu.

Đường Ẩn vươn tay, đặt đầu ngón tay lên ngực Lục Tước, cậu là một người không có tình yêu mà cũng không muốn đến vương quốc tình yêu, cậu cũng không thích phơi bày quá trình ăn uống của mình trước mặt hàng trăm triệu người xem.

Lòng bàn tay tái nhợt dùng một chút lực, cậu đẩy Lục Tước xuống từ cây cầu làm bằng dây leo, Lục Tước không phản kháng, mặc cho Đường Ẩn đẩy hắn xuống biển dưới chân cầu vì hắn nhìn thấy huyết tộc cao quý đỏ cũng thả người nhảy xuống.

Mái tóc đen bồng bềnh trong nước, Đường Ẩn ngã xuống như một con búp bê xinh đẹp, mái tóc đen trôi nổi trên mặt nước giống như rong biển dày, đôi mắt đẫm máu như tràn ra máu, nước da tái nhợt giống như một viên ngọc trai lấp lánh dưới ánh sáng mặt nước.

Họ cứ rơi xuống biển sâu, xuống vực sâu vô tận.

Dưới đáy biển khó có thể phân biệt ngày đêm, những san hô lộng lẫy như ánh hoàng hôn, âm thanh của tự nhiên ca ngợϊ ȶìиᏂ yêu vang vọng trong biển cả, máy quay cải trang thành cá bám theo Đường Ẩn nhưng Đường Ẩn đã che đi những đôi mắt nhìn trộm bằng sức mạnh lan ra của bóng tối.

Trong không gian riêng tư được bao bọc bởi sức mạnh của bóng tối, Đường Ẩn cụp mắt xuống, hai tay ôm lấy khuôn mặt trắng như tuyết của Lục Tước, dưới ánh mắt kinh ngạc của Lục Tước, cậu hôn lên môi Lục Tước, dù giọt máu trên môi đã bị nước biển cuốn trôi nhưng Iss không phải đã nói, nụ hôn của người được máy quay nhìn chằm chằm thật lâu, là nụ hôn của thần tình yêu?

Cậu không có tình yêu.

Hi vọng Lục Tước có thể được thần tình yêu phù hộ và yêu một người có thể đáp trả lại tình cảm.

Răng nanh đâm vào cổ Lục Tước, Đường Ẩn uống máu tươi ấm áp liên tục không ngừng, một giọt máu tràn ra, nhuộm đỏ đầu lông mi của Đường Ẩn.

Ngoại trừ Lục Tước, không ai có thể nhìn thấy Đường Ẩn lúc này đẹp cỡ nào giống như bong bóng chỉ tồn tại trong giấc mơ, không một sinh vật nào có thể cưỡng lại cám dỗ đó, kể cả thần linh.

...

Phía trên mặt biển, mọi người đều nhìn hai bóng người biến mất trong biển cả, hầu hết mọi người đều không để ý đến đôi mắt đẫm máu của Iss co rút lại thành một đường thẳng, mái tóc màu xám xốc xếch tản ra, không biết lúc nào hắn đã cầm trên tay một điếu thuốc lá như để nguôi ngoai một cảm xúc nào đó rồi nhẹ nhàng thở ra một vòng khói, đôi mắt xuyên qua làn khói nhìn chằm chằm vào mặt biển.

Mặc dù trong tình huống này, mọi người dường như không để ý đến Iss, ngay cả máy quay cũng không ngoại lệ.

—— "Tại sao anh lại hủy hoại Đồ An?"

—— "Bệ hạ, ánh mắt căm hận của em thật đẹp nên cứ tiếp tục nhìn tôi như thế đi, hận tôi hết lòng, hận một mình tôi."

Tại sao lại nhìn người khác?