Chương 30: Cậu đã nhìn thấy cảnh tượng sau khi cậu bị phong ấn ở kiếp trước

Hành tinh tinh linh.

Tinh linh vương xinh đẹp đang dắt một con kỳ lân, sinh vật thuần khiết và trắng như tuyết đó có thân hình mảnh mai như bạch mã, trên trán có một chiếc sừng hình đinh ốcthuần màu trắng, bờm trắng của nó mịn màng và sáng bóng, vó ngựa tỏa ra ánh sáng lộng lẫy.

Chỉ khi đón khách quý, tinh linh mới triệu hồi kỳ lân tượng trưng cho thuần khiết và cao quý.

Vào lúc này bầu trời sương mù dần sáng lên, tàu vũ trụ đã đến hành tinh tinh linh.

Nhiều du khách hay tinh linh không thể không dừng chân lại quan sát khi nhìn thấy tổ hợp giữa tinh linh vương và kỳ lân, dáng vẻ tinh linh vương đoan trang thanh lịch, đường nét trên vai và cổ hắn đẹp mà cao thẳng cao quý, trong tất cả các chủng tộc, tộc tinh linh nổi tiếng với lượng người đẹp dồi dào, hầu hết các tinh linh không chỉ đẹp về ngoại hình mà còn phát triển về hình dáng cơ thể.

Nổi tiếng hơn cả vẻ ngoài của tộc tinh linh là thuộc tính nhan khống của họ vì những tinh linh thuần khiết của chủng tộc này, tức là tinh linh tự nhiên được sinh ra từ mẫu thụ tinh linh, mà tinh linh càng có nhiều mối liên hệ với mẫu thụ tinh linh thì ngoại hình sẽ càng nổi bật.

Các chuyên gia từ các chủng tộc khác đã từng phân tích về mẫu thụ tinh linh theo xu hướng thiên về giải trí, chuyên gia tin rằng mẫu thụ tinh linh là cây nhan khống, điều này có thể được nhìn thấy từ lễ rửa tội của mẫu thụ tinh linh.

Mọi tinh linh đều có thể khu cấm khi trưởng thành và chấp nhận lễ rửa tội từ mẫu thụ tinh linh, theo số liệu phân tích, tinh linh có giá trị nhan sắc ngang nhau nhưng mặc quần áo càng đẹp thì họ càng nhận được rửa tội càng nhiều, đồng thời mỗi đời tinh linh vương có thể không phải là người mạnh nhất toàn tộc nhưng nhất định phải là người có ngoại hình đẹp nhất, từ xưa đến nay đều không có ngoại lệ.

Mẫu thụ tinh linh là tồn tại cao quý và thiêng liêng nhất trong tộc tinh linh, sở thích thẩm mỹ của thần linh dẫn đầu toàn bộ chủng tộc, thậm chí khi khoa học kỹ thuật phát triển thì gu thẩm mỹ này đã lan rộng ra toàn bộ tinh tế, thí dụ như thẩm mỹ của quần chúng tinh tế là tinh linh đầu nhỏ, khuôn mặt nhỏ, mũi tinh linh...

Ishilia sờ bườm kỳ lân, đôi mắt xanh đậm có khí chất đặc biệt ngưng tụ u buồn, gió nhẹ lướt qua, một sợi tóc rơi trên sống mũi hắn, bầu không khí tràn ngập trong tích tắc.

Các tinh linh theo sau tinh linh vương nhìn thấy cũng không khỏi ghen tị với người khiến vương phải chờ đợi.

Đến tột cùng là thần thánh phương nào mới có thể để cho vương của họ, trời còn chưa sáng đã chờ đợi?

Bỗng nhiên, đôi mắt Ishilia khẽ chuyển động, hắn từ từ tiến về phía trước trong ánh bình minh, hắn đưa tay về phía huyết tộc đang tiến về phía đám đông: "Đường, em đã đến rồi, xin đưa tay của em giao cho anh."

Bàn tay nhợt nhạt và mảnh mai được đặt trong lòng bàn tay của tinh linh vương, giống như một con chim trắng yếu ớt, vị huyết tộc kia cưỡi trên lưng kỳ lân dưới sự hỗ trợ nhẹ nhàng của tinh linh vương, mắt cá chân như màu sương giá của hắn lộ ra từ bên dưới chiếc áo bào dài màu đen, vùi vào trong bộ lông trắng và mềm của kỳ lân.

Ishilia tháo vòng hoa trên đầu xuống, tự tay mình đeo nó cho huyết tộc trên người kỳ lân.

Huyết tộc kia cúi đầu xuống, mái tóc đen như nước chảy rơi xuống, một vòng hoa gai và hoa hồng ánh trăng rơi vào trên đầu cậu, cậu lại thẳng thắt lưng, ngồi ở trên kỳ lân có chiếc sừng trắng tinh, ánh ban mai lung linh xuyên qua mây rơi trên làn da đã nhiều năm không nhìn thấy mặt trời của cậu, sinh ra vẻ hơi mờ mong manh, đôi mắt đỏ như máu kia còn đẹp và quyến rũ hơn cả hoa hồng ánh trăng.

Trên đời này có lẽ không có từ ngữ nào có thể miêu tả chính xác vẻ đẹp của cậu, tinh linh vương lịch lãm và quý phái ban đầu dường như bị lu mờ khi ở bên cạnh cậu.

Đường Ẩn cảm thấy hơi xấu hổ khi thấy tất cả tinh linh đều không chớp mắt nhìn chằm chằm cậu.

Chẳng lẽ tất cả tinh linh đều biết cậu là tên cặn bã đã bỏ chạy khỏi tinh linh vương đó chứ?

"Xin đưa tay của ngài giao cho tôi." Lục Tước đột nhiên nói điều tương tự như tinh linh vương.

Đường Ẩn: "?"

Đường Ẩn đưa tay về phía Lục Tước, Lục Tước lấy khăn tay ở cổ áo hắn ra, cẩn thận lau bàn tay mà Đường Ẩn bị Ishilia chạm vào, hắn khẽ nhíu mày lau rất nghiêm túc, như thể Đường Ẩn vừa chạm phải thứ gì đó bẩn thỉu.

"Nghe nói kỳ lân thích sạch sẽ, dù ngài không dính một hạt bụi nhưng vì tôn kính và lễ phép với tộc tinh linh, tôi ở đây để rửa sạch bụi bặm cho ngài." Dứt lời, Lục Tước đặt một nụ hôn thành kính lên đầu ngón tay của Đường Ẩn, sau đó mỉm cười với Ishilia.

"Ishilia, đây là Lục Tước mà tôi đã nói qua, tôi sẽ dẫn anh ấy vào khu cấm." Đường Ẩn giới thiệu.

Trước khi Kerr đến, cậu cũng quyết định đến khu cấm để xem chuyện gì đã xảy ra với mẫu thụ tinh linh.

Con người tóc vàng mắt xanh rất phù hợp với thẩm mỹ của tộc tinh linh, ngưỡng tiến vào cấm địa của tinh linh không cao không cao không thấp, muốn vào thì phải có ngoại hình ưa nhìn, ngoại hình của Lục Tước đặt ở trong toàn bộ tộc tinh linh có thể coi là nổi bật nhưng Ishilia lại kìm lòng không được cảm thấy Lục Tước chướng mắt, ánh mắt của hắn rơi vào hình xăm hoa hồng trên người Lục Tước, trong lòng dâng lên cảm xúc chua xót giống như vừa ăn trái cây chưa chín.

Ishilia cố gắng hết sức để duy trì một phong thái tao nhã và khẽ gật đầu, kéo dây cương pha lê buộc quanh cổ kỳ lân lên.

Khu rừng tinh linh khắp nơi đều là cây cối, trên mặt đất cũng phủ đầy các loại động thực vật rất hung hãn, tinh linh sống gần gũi với thiên nhiên sẽ không bị những sinh vật này tấn công, Đường Ẩn ngồi trên lưng kỳ lân sẽ không bị tấn công nhưng Lục Tước bị coi là kẻ xâm nhập bởi những loài động thực vật hung dữ này.

Đế giày giẫm lên những chiếc lá rụng tưởng như rất bình thường, trong giây tiếp theo, một con trăn như dây leo bắn ra, tấn công vào bụng của Lục Tước.

Ishilia nhận thấy khác thường ở nơi đó nhưng hắn do dự một lúc, không giúp đỡ ngay lập tức.

Lục Tước cũng ngay lập tức nhận ra khác thường nhưng hắn cũng do dự khoảng 0.0001 giây, có thể nói gần như không do dự bị dây leo đánh trúng vào.

"A!"

Đường Ẩn quay đầu lại, nhìn thấy Lục Tước yếu ớt nằm trên mặt đất, mái tóc vàng rực rỡ như ánh nắng đứt đoạn đứt đoạn rắc vào trong vũng bùn, khuôn mặt tuấn tú quyến rũ lộ ra vẻ nhẫn nhịn, khuôn mặt này từ trước đến nay luôn thích hợp thể hiện biểu cảm mâu thuẫn giữa chịu ngược đãi và cứng rắn, Đường Ẩn không khỏi nhìn thêm vài lần.

"Cậu không sao chứ!" Ishilia không ngờ Lục Tước thật sự sẽ bị đánh trúng, hắn cho rằng huyết thực có thể đi theo bên cạnh Đường Ẩn là người có sức mạnh không tầm thường lại thêm hắn thực sự không thích hành động thân mật của Lục Tước với Đường Ẩn, tâm trạng u ám lúc đó khiến Ishilia không ra tay giúp đỡ mà là ở thơ lạnh nhạt và giờ hắn bắt đầu hối hận.

Ishilia, sao mình có thể làm thế!

Tinh linh vương ngay lập tức làm dịu dây leo cáu kỉnh, hắn bước nhanh đến bên Lục Tước, hối lỗi cố gắng chữa lành vết thương cho đối phương ——

Trong lúc nhất thời vậy mà không tìm thấy vết thương ở đâu.

Khi Ishilia đang bối rối, Lục Tước đã "mạnh mẽ" tự mình ngồi dậy, tựa vào gốc cây, ngửa cổ lên và nói nhỏ với Đường Ẩn đang ngồi trên kỳ lân: "Ngài đừng lo lắng cho tôi, tôi không sao cả."

Ánh nắng xuyên qua từng lớp lá, hóa thành những đốm sáng rồi truyền đến trên mặt và cổ Lục Tước, soi rõ những mạch máu uốn lượn, khi người ngẩng đầu lên, mắt sẽ hơi cụp xuống, cái nhìn hơi say đó giống như một con cừu non dâng mình hiến tế cho thần linh.

Đường Ẩn biết Lục Tước thực sự không có việc gì nhưng điều đó không hề ảnh hưởng cậu chủ quan cho rằng Lục Tước trông rất ngon.

Cậu chạm vào trán của kỳ lân, sinh vật thông minh cõng Đường Ẩn bước đến trước mặt Lục Tước.

Đường Ẩn cúi người đưa tay về phía Lục Tước, khi cậu nghiêng người về phía trước, vòng hoa trên đỉnh đầu còn chưa vững trượt xuống đất, khuấy động bụi bặm trên mặt đất, bụi nhỏ trông giống như một tinh linh đang nhảy múa dưới vầng hào quang màu sáng, trong khi đôi tay tắm trong ánh sáng của Đường Ẩn lại giống như tuyết trắng tinh.

Lục Tước nắm lấy bàn tay mềm mại lạnh lẽo không chút do dự, như vô tình giẫm phải vòng hoa đẹp đẽ, mũi chân nghiền lên vòng qua, hắn xoay người ngồi ở trên lưng kỳ lân, ngồi ở phía sau Đường Ẩn, hắn hơi đặt cằm lên vai Đường Ẩn cảm kích nói: "Ngài đối xử với tôi thật tốt."

Cử chỉ thân mật quá mức này nhìn từ phía trước giống như Lục Tước đang ôm Đường Ẩn từ phía sau, chiếm giữ lấy người đẹp quá mức xinh đẹp này đến mức không ai có thể sinh ra những suy nghĩ bỉ ổi.

Trên người Lục Tước còn dính một chút cỏ rác và lá khô, đế giày còn thấm đẫm nước hoa hồng ánh trăng, hắn nhìn xuống Ishilia, khóe môi hơi nhếch lên, khuôn mặt tuấn tú lộ ra dáng vẻ của người chiến thắng.

Ishilia siết chặt dây cương, mặt trời chiếu vào hắn tạo ra một cái bóng dài đằng sau.

"Ishilia, đi thôi." Đường Ẩn cũng không phát hiện đến sóng ngầm mạnh liệt giữa hai người, cậu đơn giản cảm thấy đệm thịt người dựa vào rất thoải mái, không cần ngồi thẳng lưng chỉ cần lười biếng dựa vào trong lòng Lục Tước cũng mơ hồ có thể ngửi thấy mùi máu tanh ngọt ngào trên cơ thể Lục Tước mà trước mặt là tinh linh xinh đẹp, có thể gọi là cảnh đẹp ý vui.

Đội ngũ lại tiến về phía khu cấm, Đường Ẩn dần dần nhìn thấy hình dáng của mẫu thụ tinh linh ở đằng xa, những cây khác trong rừng tinh linh tuy không thấp nhưng so với mẫu thụ tinh linh thì cực kỳ nhỏ bé, cây cao che trời kia nhô lên từ mặt đất có từng lớp cành vươn dài, dọc theo cành cây cứng cáp là những cành mảnh mai, cành nhỏ hơn vươn dài khỏi cành, trên cành phủ đầy cành lá xen kẽ màu xanh và vàng.

Dưới ánh sáng của bầu trời, cái cây khổng lồ cao chót vót này dường như được bao phủ bởi một lớp ánh sáng lung linh thần thánh, nhưng những chiếc lá vàng không thể lờ đi làm cho vầng hào quang của sinh vật thần thánh này giảm đi trông thấy.

Đường Ẩn ngẩng đầu nhìn mẫu thụ tinh linh, cậu nhìn thấy một dây leo xanh biết đang xào xạc duỗi ra từ tán cây, duỗi đến chỗ của cậu.

"Đừng lo lắng, mẫu thụ đang muốn tặng quà cho em." Ishilia giải thích.

Dây leo móc vào tay Đường Ẩn, một luồng sáng xanh nhạt bao phủ cơ thể Đường Ẩn, cội nguồn sinh mệnh của Đường Ẩn vốn đã bị mất đi để ký kết huyết khế với Lục Tước nay đã được bổ sung bởi một năng lực mới.

Năng lượng này là cội nguồn sinh mệnh của mẫu thụ tinh linh, dù khác với cội nguồn của cậu nhưng nó có thể lấp đầy khoảng trống.

Dây leo cứng cáp lại đâm ra dây leo mới, linh hoạt quấn lấy eo, đùi và thậm chí toàn thân Đường Ẩn, Lục Tước nhìn người trong lòng bị dây leo bao lấy, vẻ mặt ngưng trọng: "Đây cũng là quà của mẫu thụ tinh linh sao?"

Ishilia gật đầu: "Mẫu thụ sẽ rửa tội cho toàn bộ cơ thể của Đường."

Rửa tội toàn bộ cơ thể là rửa tội cao nhất mà mẫu thụ tinh linh sẽ làm, chỉ có những tinh linh vương của các triều đại trong quá khứ mới có thể được đối xử như vậy mà Đường Ẩn mà một ngoại tộc lại có thể có được tình yêu như vậy từ mẫu thụ tinh linh, ngay cả Ishilia cũng không ngờ tới.

Đường Ẩn bị những dây leo này quấn lấy, dây leo đưa cậu vào trong tán, năng lượng sinh mệnh dồi dào xâm nhập vào cậu, dây leo nhỏ bé kia trói chặt cổ tay cậu, so với làn da mỏng manh, những dây leo được bao phủ bởi lớp nhung mềm quá thô ráp, để lại những vệt đỏ.

Giữa những chiếc lá vàng, một dây leo màu xanh đậm vươn ra, so với những cây dây leo xanh tươi khác, màu của dây leo này biến thành màu đen, ép đầu dây leo vào miệng Đường Ẩn ——

"Đây là đang làm gì?" Lục Tước cau mày.

Ishilia do dự một chút: "Tôi cũng chưa thấy qua loại rửa tội này, có lẽ mẫu thụ quá thích Đường..."

Đầu dây leo tách ra, nước màu trắng sữa chảy ra, Đường Ẩn nhíu mày vươn đầu lưỡi liếʍ một ít chất lỏng, quả nhiên không nếm ra mùi vị gì nhưng cội nguồn sinh mệnh thuần khiết hơn nở ra ở trong răng môi để sinh mệnh của cậu không những không cạn kiệt mà còn tràn đầy đến tràn trề.

Nước dịch màu trắng sữa chảy ra từ khóe môi, dính lên mái tóc đen, Đường Ẩn bị ép nuốt từng ngụm chất lòng, cậu có hơi không chịu nổi năng lượng dồi dào như vậy, năng lượng này dường như không chỉ là cội nguồn sinh mệnh mà còn xen lẫn những cảm xúc mạnh mẽ.

Cảm xúc quá mức nồng đậm kí©h thí©ɧ trong lòng Đường Ẩn đau đớn, cậu muốn thoát ra nhưng thân thể đã uống cạn cội nguồn sinh đang trong trạng thái cực kỳ buông lỏng, lười biếng không nhấc nổi một ngón tay, hai cánh tay đầy vết đỏ chằng chịt buông thõng trên tấm lưới đan bằng dây leo, Đường Ẩn giống như con bướm sa vào lưới, nước mắt trào ra khóe mắt, đôi mắt đỏ hoe không thể tin được mở to, thứ hiện ra trước mắt Đường Ẩn là một bức tranh hư ảo ——

Cậu đã nhìn thấy cảnh tượng sau khi cậu bị phong ấn ở kiếp trước.