Chương 20: Kế hoạch sinh khí

Anh hắn ngày hôm nay không biết làm sao, trời vừa tờ mờ sáng mà cứ nhìn hắn cười khúc khích.

Bạch Hạo vuốt vuốt mắt, Bạch Thiên nhìn thấy trong ánh mắt của hắn ánh lên một tia sáng. Hiện tại cả người Bạch Thiên từ tinh thần đến thể chất có thể nói là thoải mái, anh thấy bản thân đang trở nên tốt hơn rất nhiều. Tuy rằng bây giờ anh rất muốn ôm Bạch Hạo trước mặt một chốc, nhưng lại không dám. Không thể làm gì khác hơn là chỉ đưa tay ra xoa xoa tóc của hắn, tiện thể sờ sờ mặt hắn.

Bạch Hạo cũng tỉnh rồi, cúi đầu thuận theo để anh tùy ý sờ sờ bóp bóp, mặt khác tò mò nhìn Bạch Thiên. Bạch Thiên cười nói: “Tiểu Hạo lớn rồi.”

Sờ mó đủ rồi, trong lòng lại sinh tiếc hận, hiện tại anh có thể không kiêng kị mà cứ mò cứ xoa như vậy, bởi vì Tiểu Hạo là đệ đệ anh, người ta chỉ là coi mình là ca ca. Tuy rằng hắn rất ngoan ngoãn, nhưng Bạch Thiên đột nhiên nhớ đến, tiền án của anh trước Bạch Hạo. Anh vội ho một tiếng, thu tay về.

Bởi vậy ngày hôm nay, lúc làm việc anh có chút thất thần.

Có một vấn đề, Bạch Thiên không biết làm cách nào để theo đuổi người khác. Cuộc đời anh chỉ có duy nhất một lần được tỏ tình, là lần ở văn phòng cùng với Lý Nhất Xuyên.

Bạch Thiên nhớ lại một lát, thực sự không thể xem đó là một trải nghiệm vui vẻ gì.

Nhưng nam sinh trong lúc đó sẽ có dáng vẻ như thế nào? Bạch Hạo lại không phải là một cô bé, không cần hoa tươi, nến hay những lễ vật tình yêu để làm gì, có vẻ quá ẻo lả rồi đi.

Quả nhiên, lời tỏ tình giữa đàn ông cần phải “cứng” một chút mới được. Bạch Thiên quyết định, việc này cứ dựa theo mẫu của Lý Nhất Xuyên mà làm đi. Dựa vào vết xe đổ lần trước, rút ra kinh nghiệm từ thất bại, chuyện này, đối với anh mà nói không thành vấn đề.

( “Cứng” ở đây là nam tính nhé mấy bợn.)

Buổi tối, Bạch Hạo đang lau sàn nhà.

Hôm nay Bạch Thiên xem ra rất tức giận, từ khi tan tầm trở về vẻ mặt của anh trông thối hoắc. Đi rót cốc nước cũng mang bộ dáng như là cả thế giới đang nợ tiền anh vậy, lại còn giận dữ đi qua đi lại trong phòng khách, chắc đang rất tức giận đây.

Bạch Hạo chống cây lau nhà, không yên lòng hỏi anh một câu: “Anh, anh thật sự không có chuyện gì sao?”

Bạch Thiên không quay đầu lại đáp: “Không có chuyện gì!”

Xem điệu bộ này là biết không ổn một chút nào cả. Bạch Thiên tiếp tục nổi điên ở phòng khách, Bạch Hạo thì tiếp tục lau sàn một cách đăm chiêu. Anh lo lắng đi nhanh, Bạch Hạo vừa ngẩng đầu nhìn lên, lập tức gọi anh lại: “Anh!”

Mặt đất vừa ẩm ướt lại trơn, Bạch Thiên còn mang dép trên chân, rất dễ dàng ngã chổng vó. Bạch Thiên nhìn hắn, tựa hồ có chút ảnh hưởng, anh tức giận hỏi: “Cái gì!”

Bạch Hạo suy nghĩ một chút, nói: “Anh, anh có thể tới đây một chút không?”

Tên này có ý gì đây, trên kế hoạch cũng không hề có chuyện này. Bạch Thiên trù trừ một chút, để không lộ ra kẽ hở, đành nghe lời đi qua.

Bạch Hạo thấy ca ca hắn cuối cùng cũng coi như không nổi khùng nữa, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

Bạch Thiên vừa tới gần liền bị hắn không nói lời nào cho ăn bơ. Anh chợt nghĩ “Lại bị lừa rồi!”, cái cảm giác hai chân tách khỏi mặt đất lại xuất hiện nữa rồi, Bạch Hạo đem anh đặt lại gần bàn ăn, cố định lại để anh khỏi lộn xộn, Bạch Thiên tức giận giãy dụa.

Bạch Hạo hỏi hắn: “Sao lại giận rồi? Buổi sáng không tốt sao.”

Bạch Thiên vẫn tiếp tục đấu tranh, quay đầu không thèm nhìn hắn, Bạch Hạo nhìn những dấu vết lung ta lung tung bị anh làm ra trên sàn. Bạch Thiên nhất thời không còn sức lực, cũng không nháo nữa.

“Anh, làm sao vậy?” Bạch Hạo vẫn còn hỏi anh.

Tình hình hiện tại là chính mình vẫn còn đang rất tức giận trong lòng, thế nhưng đứa nhỏ Bạch Hạo cũng quá hổ báo, ai nghĩ đến hắn sẽ dùng chiêu này? Tư thế hiện tại của hai người, anh ta như là một đứa trẻ hư đang bị giáo huấn. Kiêu ngạo của Bạch Thiên liền bị tư thế không hề tôn nghiêm này triệt tiêu hơn nửa, anh cũng không còn hung hăng được nữa.

Anh quá hiểu em trai. Thằng nhóc Bạch Hạo này rất đáng sợ, tính khí cực kỳ tốt, từ nhỏ đến lớn, số lần hắn sinh khí có thể đếm trên một bàn tay.

Nếu cứ tiếp tục như thế, mình sớm muộn cuối cùng cũng sẽ bị hắn cám dỗ, rồi diễn biến thành cảnh ấm êm. Không được, không thể như vậy. Bạch Thiên lấy lại bình tĩnh, anh muốn xây dựng lại bầu không khí vừa nãy.

Còn một biện pháp trực tiếp nhất. Lúc này Bạch Hạo đứng ở trước mặt anh, với độ cao này, bây giờ chỉ cần đạp một cước, thật mạnh vào bụng hắn, bảo đảm chỉ số tức giận sẽ tăng không phanh.

Lương tâm Bạch Thiên cảm thấy tội lỗi đành co hai chân lại rồi hạ xuống. Không được, anh không nỡ đạp tiểu Hạo.

Bạch Hạo có cảm giác hình như mình đang bị bơ: “Anh, tại sao không nói chuyện?”

Đại kế của anh cứ như vậy mà chết yểu sao? Còn có vừa nãy phải rất vất vả mới xây dựng được bầu không khí, lần sau mà dùng chiêu này lại sẽ có thể không còn hữu hiệu nữa… Hiện tại Bạch Thiên đến cả vẻ mặt sinh khí cũng làm không được, vô cùng tiến thoái lưỡng nan. Tên nhóc thối Bạch Hạo này còn thúc anh, giục anh, không biết anh hiện tại đang xoắn xuýt muốn chết rồi đây sao? Đang buộc mình phải đạp hắn hả?

Bạch Hạo: “Anh?”

Bạch Thiên: “…Anh.”

Không thể làm gì hơn khác là chờ tìm lại cơ hội lần sau.