"Ta là nô tỳ, hiểu rõ nhất việc phục vụ người..." Ta nói, khẽ nhướng mày, toát ra một nét quyến rũ non nớt.
Mọi việc diễn ra đúng như kế hoạch của ta.
Những tên lính Bắc Nhung bẩn thỉu lại định kéo tóc ta, nhưng bị người hầu của đại hoàng tử ngăn lại.
"Đừng chạm vào nàng ta nữa, nàng ta trông khá đẹp, lại biết múa, lát nữa dâng lên cho đại hoàng tử."
Thấy con mồi đã đến miệng lại bay mất, những tên lính Bắc Nhung vẫn không chịu bỏ cuộc.
"Cho chúng ta chơi trước đã, rồi mới đưa cho đại hoàng tử, dù sao ả ta đến tay đại hoàng tử cũng chỉ là một món đồ chơi thấp hèn thôi."
Tim ta lại nhói lên.
Người hầu quắc mắt nhìn họ:
"Trong quân doanh này muốn phụ nữ gì không có? Các ngươi dám tranh phụ nữ với đại hoàng tử, không muốn sống nữa sao?"
Bị mắng, mấy tên lính Bắc Nhung mới chịu thôi.
Khi ta rời khỏi trại quân kỹ, những ánh mắt đó vẫn dán chặt lên người ta.
Nhìn ánh trăng trên trời, mới nhận ra lưng mình đẫm mồ hôi lạnh, gió đêm thổi qua, cơ thể không ngừng run rẩy.
Nhưng ta đã làm được.
Ta đã tự thay đổi được quỹ đạo của kiếp trước.
Trong một trại khác, mười mấy thiếu nữ xinh đẹp ngồi khóc lóc thảm thương.
Họ đều là những vũ nữ được chọn.
Chưa kịp vượt qua nỗi đau của nước mất nhà tan, lát nữa phải đi múa cho hoàng tử và đại thần của kẻ thù, trở thành món đồ chơi của họ.
Chỉ có ta không khóc.
Kiếp trước trải qua cảnh đối đãi đó, ta vẫn không từ bỏ, luôn đợi ca ca đến cứu.
Kiếp này, ta phải dựa vào chính mình để leo lên, leo lên vị trí cao nhất, để những kẻ phụ bạc, làm tổn thương ta phải trả giá!
Ta tìm người canh giữ, xin son phấn.
Ánh mắt nữ hầu Bắc Nhung lóe lên sự cảnh giác.
Ta lại giả vờ yếu đuối, không giấu được dã tâm hỏi: "Đại hoàng tử thích kiểu phụ nữ nào?"
Thực ra không cần hỏi, ta cũng biết Hách Liên Nghiêu mê mẩn nhất là vương phi của hắn cướp từ nước Nhu Nhiên, hắn sợ nàng bỏ trốn phái người canh giữ nàng từng bước.
Kiếp trước, giữa ban ngày ta bị lũ súc vật hành hạ liên tiếp, thoi thóp. Tất cả mọi người đều lạnh lùng đứng nhìn, chỉ có vương phi Nhu Nhiên không chịu nổi, đứng ra ngăn chặn hành vi tàn ác của chúng, cứu ta một mạng.
Ánh mắt cảnh giác của nữ hầu chuyển thành khinh bỉ, cảnh cáo ta:
"Sở thích của đại hoàng tử, cũng là thứ mà loại nô tỳ hèn mọn như ngươi có thể tìm hiểu sao?"
Họ ném son phấn xuống trước mặt ta, chế giễu: