Chương 1

Sau khi đất nước bị diệt vong, tất cả nữ giới đều bị bắt vào doanh trại của kẻ thù.

Đêm xuống, người Bắc Nhung đến trại, chọn quân kỹ để chà đạp.

Những tướng lĩnh Bắc Nhung to lớn, đầy thú tính và ác ý, đã chọn ngay công chúa Lưu Âm cao quý và xinh đẹp nhất.

Công chúa Lưu Âm mặt trắng bệch đầy tuyệt vọng, nước mắt giàn giụa, nhất quyết không chịu làm công cụ giải trí cho quân địch.

Người Bắc Nhung thô bỉ và khát máu, mất kiên nhẫn, cười d.âm đãng với miệng đầy mùi tanh:

"Tiểu công chúa cao quý không muốn ra ngoài, vậy làm luôn ở trong này, để cho những phụ nữ Nam Quốc tận mắt chứng kiến, tiểu công chúa phục vụ đàn ông như thế nào!"

Áo ngoài của công chúa Lưu Âm bị xé rách, run rẩy không ngừng, bỗng mắt sáng lên như nhìn thấy cứu tinh.

Giọng yếu ớt và thảm thương, cầu xin thiếu niên đứng cạnh Bắc Nhung: "Lâm Trạch, cứu ta."

"Đừng để những kẻ man rợ này hủy hoại ta, ta thật sự rất sợ! Ngươi đưa ta đi đi..."

Ta cũng ở trong doanh trại, mặt trắng bệch nhìn người đó, nhìn ca ca ruột thịt của ta.

Kiếp trước, khi nghe công chúa nhỏ cầu xin ca ca như vậy, lòng ta tràn đầy lo lắng và sợ hãi.

Sau khi đất nước bị tiêu diệt, tất cả đàn ông bị g.i.ế.c sạch, thậm chí hoàng gia cũng bị tàn sát, ta và ca ca từng là những người hầu hèn mọn và không đáng chú ý trong phủ công chúa.

Chúng ta thường xuyên ở trong chuồng ngựa hôi hám, nuôi ngựa cho công chúa nhỏ.

Sau khi người Bắc Nhung tấn công hoàng thành, ca ca của ta biến mất, ta bị người Bắc Nhung bắt đi, đưa vào doanh trại làm quân kỹ.

Lần đầu gặp lại ca ca, cũng vào buổi tối hôm đó.

Ca ca mặc giáp của Bắc Nhung, rõ ràng đã đầu hàng kẻ thù, còn trở thành tiểu tướng quân.

Có chức vụ quân đội, ca ca có thể chọn một quân kỹ ở lại bên mình hầu hạ.

Ta nghĩ ca ca sẽ chọn ta.

Ta mới là muội muội ruột của ca ca, chúng ta đã nương tựa vào nhau trong phủ công chúa suốt hơn mười năm, chịu đựng sự ức h.i.ế.p của công chúa nhỏ và những người hầu khác.

Ca ca đã từng bị đánh đập, da thịt rách nát, suýt mất mạng.

Ta bị buộc phải làm ghế cho công chúa nhỏ, nàng ấy giẫm lên lưng ta mới chịu lên xe ngựa.

Lẽ ca ca ấy phải căm ghét công chúa nhỏ cao ngạo và hung hăng mới đúng.

Nhưng ánh mắt của ca ca mê mẩn dừng trên khuôn mặt của công chúa nhỏ, không rời đi nữa.