Chương 17
Nằm trên chiếc ghế bành êm ái. Tuỳ ý để gió thổi vào mặt mình, Tiêu Luân suy nghĩ rất lâu.
Không chỉ về Lý Âu.
Hắn không ngừng nhớ về những ngày trước kia sống cùng Trương Tích Lan
Gia đình đơn độc vô cùng đơn giản, nhưng vẫn tràn ngập khoái hoạt. Mỗi ngày cũng lão mẹ một chỗ, ăn cơm, rửa chén, giặt quần áo. Làm những công việc nhà bình thường. Ngẫu nhiên đôi lúc cũng nhạ một chút khiến lão mẹ phát hoả, nghịch ngợm đem túi sách, quần áo vứt đầy phòng, sau đó, chính là Trương Tích Lan sẽ cầm một cây chổi lông gà đã bị rơi mất hơn một nửa số lông đuổi hắn chạy loạn, trong căn phòng 67 (?) diện tích không lớn nhưng đối với mẫu tử lại tràn ngập tiếng cười. . . . .
Cuộc sống của Tiêu Luân từ nhỏ đã không có phụ thân, hắn đã có thói quen gánh vác tất cả mọi chuyện của mình. Lúc còn rất nhỏ, hắn liền kiên quyết nói: Lão mẹ, cuộc sống sau này sẽ do con lo, chờ sau khi con trưởng thành, đứa con này sẽ mua nhà, mua xe hơi, gia vụ trong nhà sẽ do người hầu làm. . . . . . .
Khuôn mặt trẻ con phấn đô đô tươi cười, Trương Tích Lan chỉ hé miệng mỉn cười, không nói gì cả.
Khi đó, hắn chỉ là một đứa trẻ, ngay cả khi nhìn thấy con gián cũng sợ hãi trốn trong ***g ngực của Trương Tích Lan
Ngẩng đầu nhìn bầu trời sao, sáng loá mắt, nhưng tầm mắt đã có chút mơ hồ. Nước mắt khiến những ngôi sao trên bẩu trời trở nên mờ ảo, tựa như cái đèn đường trước cửa nhà, Trương Tích Lan vẫn đang đứng ở đó chờ Tiêu Luân, mặc cho gió thổi hay tuyết rơi. Sau hai mẫu tử cùng nhau trò truyện không ngừng trên đường về. . . . . .
Một giọt lệ theo mũi trượt dài xuống
Lặng yên không một tiếng động
Tái quay đầu đi ngẩm lại mấy ngày này khi bay đến Tếch- xát, Tiêu Luân cảm thấy mình giống như đang nằm mơ. Sống một cuộc sống hoàn toàn khác trước kia. Vốn tưởng rằng, sẽ khó có thể cùng những người nhà mới sống hoà hợp, nhưng kết quả lại thần kì thật tốt. Vốn tưởng rằng, mình sẽ là người dư thừa, nhưng vì Lý Âu và Oliva đã làm hắn mất đi suy nghĩ ấy. Ba ba tuy rằng bề bộn nhiều việc, nhưng cũng rất chiếu cố hắn. Đương nhiên, bên trong vẫn chứa đựng rất nhiều xin lỗi.
【 Vốn định sẽ ở lại đây, khi nhớ Trương Tích Lan có thể gọi điện cho nàng, chờ về sau khi đi làm, có thể hảo hảo đến thăm bà. . . . . Chính là, hiện tại tất cả đều rối loạn. Ngay từ đầu , hắn nhận thức Lý Âu chính là một sắc lang và là một kẻ gay, nhưng về sau, cũng dần phát hiện ra rất nhiều ưu điểm của y. Y đối với người khác thực săn sóc, bình thường vẫn thường chiếu cố mình, lúc ta tâm sự y vẫn luôn thực kiên nhẫn
nghe.Tuy
rằng thích trêu cợt ta, nhưng tới bây giờ vẫn chưa làm ta khó xử bao giờ. Theo cá nhân mà nói, hắn là một học sinh ưu tú, lướt sóng, lái ca nô, bô-linh. . . . . .kì thật ở cùng một chỗ với Lý Âu, cũng thấy thật vui vẻ. 】
【 Oliva cũng là một mẫu thân thật ôn nhu, biết đứa con mình là gay không biết bà ấy sẽ nghĩ như thế nào. . . . .Nếu lão mẹ biết khẳng định sẽ nói: Tiểu tử ngươi làm chuyện tốt rồi! Bình thường dụ dỗ nữ sinh còn chưa tính, hiện tại ngay cả ca ca ngươi cũng câu dẫn?!Vẫn là sẽ nói như vậy___ôi! Ta chính là tự tạo yêu nghiệt cho mình ! Cư nhiên là nam lại thích nam nhân?!. . . . . . 】
Ha hả. . . . . .
Nghĩ đến đây Tiêu Luân lại ngốc cười hề hề, nước mắt trên mặt cũng tạo một đường cong ánh bạc, rơi xuống khoé môi Tiêu Luân, vị mặn mặn lại đắng đắng
Tiêu Luân chôn đầu vào hai chân, bả vai và lưng run rẩy, thẳng đến khi bầu trời phía đông xuất hiện một mạt hồng quang.
Ngày hôm sau, cũng chính là ngày thứ tám hắn cùng Lý Âu ở La Luoxie, Tiêu Quý Phong và Oliva nói với bọn họ một tiếng lại trở về Paris. Đồng thời Tiêu Luân cũng hạ quyết tâm, cái gì cũng không nói với Lý Âu
Nói như vậy, ba mẹ bọn họ kì thật là bớt thời gian đi xem chúng ta? Ngồi ở cạnh bàn, Tiêu Luân vừa ăn bữa sáng vừa nói.
Ân, đúng vậy. Ba ba vẫn là thực quan tâm em. Lý Âu dừng lại ngẩng đầu nhìn Tiêu Luân, sau một lúc lâu không hề động tĩnh.
? Tiêu Luân kì quái ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải cặp mắt xanh xinh đẹp trong suốt kkia. Sợ tới mức bật người cúi đầu.
Em đã khóc? Lý Âu nhìn Tiêu Luân chằm chằm không chuyển mắt hỏi
.
. . . . . . Tiêu Luân không nói gì, dường như uống một ngụm nước trái cây để che dấu.
Được rồi, em đã không muốn nói anh cũng khôg miễn cưỡng, nhưng mà, Lý Âu buông dao nĩa trong tay ra, đỡ lấy bả vai Tiêu Luân, thực trịnh trọng nói
Luân, có khó khăn gì cũng phải nói cho anh biết. Chuyện gì, mặc kệ là thống khổ hay khoái hoạt, anh cũng hy vọng được cùng em đối mặt.
Anh. . . . . . .đang nói cái gì vậy? Ha hả. . . . . tay cầm chén có chút run rẩy, cố gắng trấn định che dấu đi tâm lý bất an
Luân! đáp ứng anh. Hai tay nắm vai Tiêu Luân siết mạnh hơn
. . . . . . Ân. Nhẹ nhàng lên tiếng, nước mắt trong hốc mắt lại đảo quanh
Tiêu Luân không biết vì sao Lý Âu sáng sớm lại nói như vậy, không biết vì cái gì quyết tâm sau cả đêm suy nghĩ của hắn chỉ vì một câu nói của y đã bị đánh tan.
Thật có lỗi, tôi vào toilet một chút.
Giống như chạy trốn vào toilet, rầm một tiếng, đóng cửa lại, nước mắt liền không chịu thua kém mà chảy dài xuống. 【 hảo hận chính mình, vì cái gì lại thích. . . . Rõ ràng, rõ ràng biết đây là một lựa chọn sai lầm. . . . . . nhưng mà, vẫn nhảy vào trong đó. . . . . . 】
Vô lực tựa vào cửa toilet, Tiêu Luân khóc nức nở, nhìn vào gương bên phải thấy mình khóc đến hai mắt sưng đỏ chóp mũi cũng hồng hồng, Tiêu Luân che mặt, cảm thấy mình yếu đuối như phụ nữ
Luân, đã xảy ra chuyện gì? Mới vừa ngồi vào chỗ ngồi, Lý Âu liền hỏi.
Không có gì.
Thật sự?
. . . . .tôi . . . . .chỉ là rất muốn về nhà.
Thật không? Ngày mai kì nghỉ lền chấm dứt, chúng ta lập tức quay về.
Không, không phải. Tôi là muốn về lại nhà ở Trung Quốc. . . . .giống như tiểu hài tử làm sai chuyện gì, Tiêu Luân không dám ngẩng đầu nhìn Lý Âu
Như vậy a~, nhớ nhà liền gọi điện về, anh biết, em lần đầu tiên xa nhà lâu như vậy, nhớ nhà cũng là điều khó tránh khỏi, như vậy đi,về sau khi nào rảnh anh cùng em về nhà thế nào? Lý Âu sờ đầu Tiêu Luân, cấp cho hắn một nụ cười ấm áp.
Ân, hảo. Tiêu Luân khóe môi cong lên, mang theo một tia chua sót
Ở La Luoxie ngày cuối cùng, Tiêu Luân và Lý Âu đều mang một tâm sự riêng, một người ở trong phòng thu dọn hành lý, một người đứng bên cửa sổ nhìn biển. Nhìn thấy Lý Âu giúp mình thu dọn hành lý, ánh mắt của Tiêu Luân lại càng trở nên sâu sắc.
【 có lẽ. . . . . .như vậy tốt hơn.. . . . . . 】
Tếch-xát
A nha! Thảm !
Khi biệt thự theo phong cách baroque xuất hiện trước mắt Tiêu Luân, Tiêu Luân vô cùng lo lắng kêu lên
Luân? Lý Âu giật mình nhìn Tiêu Luân
Cái kia, cái kia Luân cùng Lý Âu không phải chết đói sao?! Làm sao bây giờ a! Tiêu Luân nói năng lộn xộn nói.
Luân? Lý Âu? Đói chết?
Phải mất nửa ngày, Lý Âu mới hiểu được Tiêu Luân nói chính là hai con thỏ kia.
Ha hả a~! Nhìn thấy bộ dáng Tiêu Luân thất kinh, Lý Âu rốt cục nhịn không được cười ha hả, anh đã sớm đưa chúng đến nơi quản lý động vật rồi!
A? Anh sao không nói sớm!~Tiêu Luân làm bộ tức giận đánh Lý Âu một cái.
Được rồi, đã đến nhà, chúng ta vào đi thôi. Nói xong, Lý Âu nhấc chân hướng ra cửa.
Không! Tiêu Luân túm lấy góc áo Lý Âu.Hiện tại dẫn ta đi đem hai con thỏ về.
Đừng lo mà, không có việc gì đâu, nhân viên trong trại quản lí động vật làm việc rất có trách nhiệm.
Không được! Hôm nay tôi nhất định phải đem bọn chúng về. Dù nói như thế nào thì chính mình dưỡng vẫn an tâm hơn. Không lay chuyển được Tiêu Luân, Lý Âu bất đắc dĩ cười, đem hành lý vào trong nhà, dẫn Tiêu Luân đi đem hai con thỏ về.
Này vừa đi, Tiêu Luân mới phát hiện ra chính mình trước kia sẽ không nuôi thú.
Hai con thỏ này ở viện nuôi thú tăng khoảng chừng hai ba cân. Nhất là con màu trắng, so với con đen kia béo hơn một vòng.
Luân, ngươi sao lại nặng như vậy? hai tay ôm lấy thỏ trắng, Tiêu Luân không khỏi tán thưởng.
Con thỏ của các ngươi mang thai. Hảo hảo chiếu cố nó nha Quản lý viên một bên đem ***g sắt đưa cho Lý Âu, một bên cười nói.
Nga? Thật không? Như vậy mang thai trong bao lâu?
Ân. . . . .căn cứ theo sự
kiểm tra của bác sĩ thú y, hẳn là đã mang hai tuần đi. Cô quản lý viên cười nói, chúng nó thật đáng yêu.
Như vậy qua bao lâu nữa, thỏ con sẽ được sinh ra?
Đại khái là hai tuần nữa.
Nhận xong hai con thỏ. Tiêu Luân và Lý Âu cùng nhau chầm chậm đi về nhà
” Lúc thỏ mang thai sẽ rất mệt mỏi, Không được sờ vào bụng nó, phải chuẩn bị hoa quả tươi ngon. . . . . . ” Tiêu Luân vừa đi, vừa nhắc lại những lời mà cô quản lý nói.
Xem ra, Luân thật thích thỏ. Lý Âu cười nói.
Đúng vậy, chúng nó thực ngoan, thực đáng yêu. Tiêu Luân nghiêm trang nói xong, không chú ý tới Lý Âu dựa vào hắn rất gần
Kia vì sao không thể sờ bụng nó?
Đó là vì thỏ cái thật dễ bị sinh non !
. . . . . . . . . A! Buông tay ra! ! Tiêu Luân cảm thấy được bên hông không thích hợp. Lý Âu đang sờ loạn bụng và lưng hắn
Ân. . . . . Con Luân này thật gầy, không hoài thai.
(=)))))))))
Anh. . . . . . Tôi làm sao có thể có? Nếu có thì thật kì quái! Tiêu Luân quay đầu trừng mắt nhìn Lý Âu.
Đúng vậy. . . . . . Vậy kỳ quái . . . . . . Lý Âu từ sau lưng ôm lấy Tiêu Luân, nhẹ giọng nói, bất quá, nếu Luân sinh cho anh một đứa nhỏ, anh nghĩ, anh nhất định sẽ thật hạnh phúc.
Lý Âu. . . . . . Tiêu Luân cúi đầu, nỉ non nói,
Ta thích ngươi.