Chương 5: Anh đến là vì em

Tiêu Chiến và Giang tỷ đã yên vị trên máy bay chỉ chờ cất cánh nữa thôi,từ nãy đến giờ anh đã kể cho tỷ tỷ nghe về lý do anh đến Luân Đôn cũng như về người đó,Giang tỷ nghe xong mỉm cười nhìn anh.

-"Vương Nhất Bác là cái tên rất nổi tiếng ở Luân Đôn,cậu ta sở hữu một thương hiệu thời trang nổi tiếng đồng thời còn là người mẫu ảnh hàng đầu được săn đón...đã nghe nhiều về người này thật không ngờ lại là người quen của đệ,yên tâm tỷ tỷ ủng hộ em"

-"Cám ơn tỷ tỷ"

Tiêu Chiến thật sự rất hạnh phúc,bây giờ anh không còn người thân không nhà cửa, không sự nghiệp cũng may có Giang tỷ bên cạnh giúp đỡ nếu không anh cũng không biết bản thân mình sẽ trôi về đâu nữa.Máy bay từ từ cất cánh,nghiêng đầu nhìn lại Bắc Kinh xa hoa tráng lệ,lần này ra đi nhất định phải mang người kia cùng quay trở về...Nhất Bát đợi anh.

Đáp chuyến bay lúc trời vừa sụp tối,vốn định cứ thế tới chỗ người kia nhưng Tiêu Chiến đã bị Giang tỷ mắng cho một trận tơi bời,nói anh quá hấp tấp không biết lo cho sức khỏe bản thân nên đành nghe lời cùng tỷ ấy về nhà nghỉ ngơi trước hôm sau mới lên đường.Sáng sớm,Tiêu Chiến đã thức giấc, anh mở cửa sổ ra hít thở khí trời Luân Đôn,suốt đêm qua vì trong lòng nôn nao mà cũng không ngủ được bao nhiêu nhưng vì sắp gặp được gặp Nhất Bác nên tinh thần hôm nay đặc biệt phấn khởi .Cùng Giang tỷ ăn xong bữa sáng thì lập tức lên đường,suốt khoảng đường đi anh thật sự bị đắm chìm vào quan cảnh nơi đây,nó hiện đại nhưng cũng rất cổ kính,những ngôi nhà sang trọng dưới nền tuyết trắng trong như lâu đài trong những câu chuyện cổ tích.Một lúc sai,chiếc xe dừng lại trước cổng một kiến trúc mang hơi hướng hoàng gia sang trọng,ở cửa có chữ YIBO rất to,đây chẳng phải là thương hiệu thời trang của Nhất Bác sao? cuối cùng cũng đã đến nơi,bây giờ Tiêu Chiến cảm thấy có chút bối rối,không biết tiếp theo nên làm thế nào,Giang tỷ thấy mặt anh căng thẳng mới đưa bàn tay thon dài nắm lấy tay anh.

-"A Chiến! được không?hay là tỷ tỷ đi cùng em"_Tiêu Chiến vỗ nhẹ lên tay tỷ tỷ như trấn an đáp.

-"Không sao tỷ tỷ,một mình đệ vào là được,chuyện này là đệ gây ra hãy để đệ một mình giải quyết"

Giang tỷ bất đắc dĩ gật đầu,đứa nhỏ này trông chừng rất điềm tĩnh, chừng mực nhưng cũng rất cứng đầu đi,chuyện tình cảm này vốn dĩ không phải có thể một hai ngày là có thể giải quyết xong,mong là em ấy có thể thuận lợi vượt qua khó khăn đau khổ mà sớm ngày được hạnh phúc.Tiêu Chiến tạm biệt tỷ tỷ mở cửa xe bước ra,tuyết vẫn không ngừng rơi rất nhiều, nơi này thật sự rất lớn khiến anh bị choáng ngợp,Nhất Bác còn trẻ vậy đã có thể xây dựng một công ty lớn thế này chắc hẳn đã rất vất vả...cún con của anh thật giỏi.

Hít một hơi thật sâu bước vào trong,không gian bên trong lấy màu chủ đạo là màu vàng nâu,ánh đèn trần pha lê lấp lánh tạo cảm giác như bước vào một lâu đài nguy nga thật sự.Ở bàn lễ tân là một cô gái Trung Quốc rất xinh đẹp vừa thấy anh liền nở nụ cười rất tươi.

-"Xin chào,em có thể giúp gì cho anh"

Tiêu Chiến thận trọng đáp lại.

-"Tôi...tôi muốn gặp người tên Vương Nhất Bác"

Cô lễ tân nhíu mày nhìn anh,những người có ý định này không thiếu nhưng đều là những đối tác sang trọng hoặc báo giới trong khi thiếu niên trước mặt lại ăn mặc rất đơn thuần, vô cùng giản dị.

-"Anh muốn gặp Vương tổng? Xin hỏi anh đã hẹn trước chưa ạ?"

Tiêu Chiến lắc đầu đáp.

-"Tôi...không có hẹn trước"

-"Vậy thì thực xin lỗi,chỉ có người đã hẹn trước mới được vào,người không phận sự không thể tùy tiện gặp mặt"

Tâm trạng anh lập tức chùng xuống,buồn bã thở dài...cố gắng đến vậy cuối cũng vẫn không gặp được.Đang định quay về thì ngoài cửa,một nam nhân thân mặc vest đen sang trọng bước vào,mái tóc màu nâu tự ý rủ xuống gương mặt nam tính,toàn thân tỏa ra khí chất bức người...Là..là Nhất Bác!.Tuy hiện giờ nhìn em ấy rất khác lạ,có vẻ trưởng thành hơn không còn nét thiếu niên hồn nhiên như trước kia nữa nhưng anh chắc chắn người trước mặt chính là người mà anh đã ngày đêm mong nhớ,tận sâu trong đáy lòng trào lên cảm giác hạnh phúc mãnh liệt,mắt đã cay cay không thể chần chừ lập tức hướng về phía người kia mà gọi lớn.

-"Nhất Bác!!!"

Nam nhân trước mặt đang sải bước thì dừng lại,đưa mắt nhìn về phía người con trai dáng người cao,gầy mang theo nụ cười đã từng khiến cậu vì một lần mê đắm mà tình nguyện dâng hiến cả trái tim.Đôi mắt Nhất Bác ánh lên tia ngạc nhiên khó thấy nhưng lập tức bị giấu đi thay vào đó là gương mặt lạnh lẽo không chút biểu tình,chậm rãi bước lại gần Tiêu Chiến nở nụ cười nhàn nhạt.

-"Đã lâu không gặp"

Tiêu Chiến còn đang bất ngờ vì người trước mặt trở nên quá xa cách thì Nhất Bác tay xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay nhẹ nhàng nói tiếp.

-"Hôm nay được đón thiếu gia tập đoàn Tiêu Thị ghé thăm thật là vinh dự,thật là vinh dự.Nhưng mà tôi nghe nói Tiêu thị đã phá sản từ lâu,không biết thiếu gia Tiêu đây lặn lội xa xôi đến có việc gì chỉ bảo."

Sự lạnh lùng và khách sáo này khiến anh có chút khó xử,không biết nên đối mặt với cậu thế nào cho phải.

-"Nhất Bác hôm này anh...anh đến là vì em"

Vương Nhất Bác nhướng mày,khóe miệng nhếch lên.

-"Vì tôi?Tôi nghĩ thiếu gia đây cả đời này vì chán ghét tôi mà không muốn gặp lại người đệ đệ đáng thương này nữa chứ? Thật vinh hạnh quá...tiếc là bây giờ tôi không rảnh để gặp người ngoài cho lắm nên xin phép cáo từ trước."

Nói rồi cậu không đợi anh trả lời lạnh lùng bước đi,Tiêu Chiến muốn đuổi theo nhưng bị bảo vệ ngăn lại đuổi ra ngoài,bất lực gọi lớn nhưng người kia vẫn một mực quay đi cũng không thèm nhìn lại.Tiêu Chiến thật sự muốn khóc nhưng tự dặn lòng mình phải mạnh mẽ,nhất định phải làm Nhất Bác tha thứ không nên vì một chút yếu lòng mà bỏ cuộc,cố gắn ngăn giọt nước mắt chực rơi,anh quyết định nép lại sau tấm tường ngồi chờ cậu một lần nữa xuất hiện.

Đã gần một tiếng trôi qua,Nhất Bác mệt mỏi buông đống văn kiện xuống bàn xoa thái dương,cậu không thể nào tập trung được,tại sao chứ?Chỉ vì sự xuất hiện của người kia sao?Tiêu Chiến,chẳng phải anh ghét em lắm sao?Sao lại xuất hiện ở đây,anh ruốc cuộc muốn gì ?

Đang quay cuồng với mớ suy nghĩ hỗn loạn trong đầu,thư ký Lam từ ngoài bước vào tay cầm một tách cà phê.

-"Vương tổng,cà phê của anh"

-"Người đó còn ở dưới không?"

Vị thư ký bị hỏi bất ngờ có chút lúng túng.

-"Người đó?à ý anh là cậu thiếu niên lúc nãy?Cậu ấy vẫn còn ở trước cửa đợi,mãi không chịu về"

Vẫn còn sao? Anh có bị ngốc không vậy Tiêu Chiến.Mệt mỏi uống một ngụm cà phê,cậu làm cái gì phải suy nghĩ,đợi hay không đợi là việc của anh,lúc ra đi cậu đã hứa với lòng là buông bỏ tất cả nên bây giờ anh đối với cậu chỉ là 2 con người xa lạ không nên quá để tâm.

-"Bao giờ thì đối tác đến?"

-"Dạ tầm 15 phút nữa"

-"Được.vậy cô đi chuẩn bị tôi sẽ ra ngay"

-"Vâng thưa sếp"

Cô thư ký lập tức rời khỏi,Nhất Bác cũng thu xếp rời đi đến khi kết thúc toàn bộ công việc thì cũng đã 6 giờ chiều.