Bạch Ngọc Cẩm thấy Vương Phi Vân cứ bám lấy Vương Túc như vậy thì liền hướng hầu gia lên tiếng:" Hầu gia, người xem Vân nhi mất trí nhớ quên cả mẫu thân y vậy mà lại nhớ đến Túc nhi như vậy chắc chắn là sẽ không có chuyện Túc nhi đẩy y xuống hồ đâu!"
Thấy hầu gia trầm ngâm suy nghĩ, Bạch Ngọc Cẩm liền nói tiếp:" Hay để y cho Túc nhi chăm sóc y ít lâu, chắc sẽ nhanh hồi phục hơn a, giờ y như vậy dù chúng ta có muốn chăm sóc y cũng sợ y không chịu"
Hầu gia xoa xoa mi tâm, nói:"Cứ nghe theo phu nhân đi!". Rồi phất tay ý bảo mọi người giải tán, ông cũng đứng lên về Chính viện của mình.
Vương Phi Vân kéo tay Vương Túc đến nhà ăn không thèm để ý tới ánh mắt nghi hoặc của Vương Túc, kéo ghế ngồi xuống gọi hạ nhân mang thức ăn lên. Người hầu trong nhà khi bưng thức ăn lên thì không khỏi một hồi chấn kinh.
Nhị thiếu gia và Tiểu thiếu gia từ khi nào lại có thể cùng nhau ngồi ăn cùng bàn thế a? Quả là kì tích.
"Oa!! Nhiều món thế này?". Vương Phi Vân vui vẻ cầm chén gắp a gắp thức ăn, chưa ăn hết trong miệng đã vội gắp tiếp, một bộ dáng đói lâu ngày.
Vương Túc gương mặt âm trầm, ngồi đối diện mà nhìn Vương Phi Vân chiến đấu với bàn ăn, đã vậy còn lộ ra vẻ mặt vô cùng........... Đáng yêu...
Vương Túc lắc đầu, xóa bỏ ý nghĩ vừa vụt qua trong đầu mình.
Thấy hắn cứ ngồi không động đũa, Vương Phi Vân lên tiếng:"Ca ca, sao vậy? Không ăn sao? Thức ăn không hợp khẩu vị à?"
Vương Túc nhìn y thật lâu, lạnh lùng cất tiếng hỏi:" Vương Phi Vân ngươi rốt cuộc là đang âm mưu cái gì?"
"Ca ca???". Vương Phi Vân nghiêng đầu vẻ mặt vô cùng khó hiểu nhìn hắn.
Vương Túc đập mạnh tay xuống bàn ăn, cố nhẫn nhịn sự tức giận, gằng giọng:" Vương Phi Vân, không cần biết ngươi đang âm mưu thứ gì, tốt nhất tránh xa ta ra!!"
Nói rồi đứng dậy bước đi ra khỏi nhà ăn.
Vương Túc đi rồi, Vương Phi Vân vẫn giữ nguyên vẻ mặt ngây thơ, ra vẻ không hiểu những gì Vương Túc nói, trong tâm thì lại không ngừng cười lạnh
Nội tâm Vương Phi Vân:" Tưởng nói như vậy ta sẽ tha ngươi à, mơ mộng, xem ta làm sao bám dính lấy ngươi!!!"
Vân Túc cũng chỉ giả vờ đi, rồi một lát sau lại vòng về, nấp ở một góc mà chắc chắn Vương Phi Vân không thể thấy hắn để xem biểu hiện của y, chỉ thấy gương mặt y đầy vẻ mờ mịt không hiểu gì cả, một lát sau liền nhìn đống đồ ăn trên bàn, mắt dâng lên một tầng sương mù rồi đua nhau chảy xuống.....
Y khóc????
Chính xác Vương Phi Vân là đang khóc a~
Vương Túc nấp ở một bên ngạc nhiên
"Y mất trí nhớ thật sao?"
Sau một hồi đứng nhìn y khóc, trong tâm hắn liền có cảm giác đau lòng phần nghi ngờ trong lòng cũng vơi bớt,nếu là mất trí thật thì tốt còn nếu y giả vờ thì hắn sẵn sàng diễn cùng y, vì vậy hắn liền nhanh chóng bước ra khỏi chổ nấp, tiến đến:" Được rồi đừng khóc nữa ban nãy là ta lỡ lời thôi!". Nói xong còn đưa cho y một cái khăn lau.
Về phần Vương Phi Vân, khi thấy Vương Túc thì không khỏi hết hồn a~. Y có phải là gặp vận cức chó không? Khi nãy y khóc đơn giản vì nhìn bàn đồ ăn nhớ đến cuộc sống trước kia chưa hề được ăn ngon như thế nên có chút xúc động.....ai ngờ lại gây ra một loại hiểu lầm như này?
Nam chính từ bao giờ có thói quen đi nghe lén người khác thế?
Nhưng cứ xem như là may mắn đi. Vương Phi Vân liền lập tức ứng phó tình huống một cách chuyên nghiệp, đưa tay nhận lấy chiếc khăn Vương Túc đưa cho, khịt mũi mấy cái, rồi trả lại:" Ca ca không thương đệ nữa sao?"
Khóe môi Vân Túc giật giật, nói chuyện cũng đừng dùng ánh mắt đầy moe như vậy nhìn hắn chứ, Vương Túc liền nhìn sang chổ khác dối lòng nói:" Không có là ngươi nghỉ nhiều rồi, nghỉ ngơi đi!"
Vì vậy Vương Phi Vân lập tức lao ra khỏi bàn ăn ôm chầm lấy Vương Túc:" Ca ca đừng bỏ ta!!! Huynh mà bỏ ta ở đây ta sẽ bị bọn người xấu bắt a...oa.oaaaaa!!!!!"
Thế mà lại khóc lên, chỉ bảo đi nghỉ ngơi thôi mà có phải là đánh y đâu?
"Không có, ta không bỏ ngươi, ta chỉ bảo ngươi về phòng ngủ thôi!"
"Phòng?? Ở đâu??? Không !!!!!! Chỉ ở cùng Ca ca không muốn đi đâu hết!!!"
"Ngươi cũng có phòng còn muốn tranh với ta?". Vương Túc gằng giọng, hắn cảm thấy hơi bị ức chế với vị đệ đệ bạch tuột này rồi a
"Ca ca không thương ta nữa... Oa oaaa.....hức hức...."
"....."
Thôi được rồi hắn là rất sợ nước mắt của y được không, đừng hỡ tí là khóc như thế chứ!!!!
Cuối cùng cũng đành thỏa thuận mà mang y về phòng.
Hạ nhân trong phủ được thêm một lần chấn kinh, tiểu thiếu gia níu góc áo nhị thiếu gia được nhị thiếu gia đưa về phòng...
Vừa vào tới phòng Vương Túc, Vương Phi Vân đã phi thẳng lên giường Vương Túc, đắp chăn nhắm mắt:"Ca ca ngủ ngoan..."
Vương Túc đứng đối diện giường ngủ, trong lòng căm phẫn cực độ
"Cả giường cũng bị chiếm!!!!"