Ngày hôm sau, Bạch Tiên Tiên cùng Trần Nhượng đến thành phố H.
Nữ cảnh sát rất có trách nhiệm, không chỉ đem lễ vật phát sóng trước đó chia CD cho anh em Bạch Tiên Tiên, còn đưa họ đi làm giấy tờ thân phận.
Từ đó hai anh em trong túi có tiền có giấy tờ, ra ngoài cũng không hoảng hốt.
Quà tặng chia tổng cộng một ngàn ba, bởi vậy có thể nhìn thấy người sử dụng phát sóng có bao nhiêu thổ hào.
Hai người thuê một tầng hầm, mua một cái điện thoại di động cũ và ba thùng mì ăn liền.
Tầng hầm ẩm ướt, nóng ẩm, không khí ngột ngạt, phòng khách nhỏ hẹp, chỉ có một giường đơn, một cái bàn và hai cái ghế.
Trần Nhượng ánh mắt trong suốt, chủ động đề cập: "Không có tiền thuê phòng ở, anh nằm dưới đất đi."
Bạch Tiên Tiên nhìn anh không lên tiếng, thầm nghĩ bổn cung nên khách khí với anh một chút.
Nhìn vẻ mặt của cô, Trần Nhượng nhướng mày: "Nếu không em ngủ dưới đất?"
Bạch Tiên Tiên: "..." Kịch bản không nên như vậy.
Cuối cùng vẫn là Trần nằm dưới đất, anh một chút oán hận đều cũng không có, mấy năm qua hoàn cảnh có tồi tệ như nào cũng không phải chưa từng ở qua, hiện tại có thể thuê được tầng hầm đã là cuộc sống tốt nhất rồi.
Bạch Tiên Tiên an vị ở bên giường, nhìn thấy Trần Nhượng vén ống tay áo lên, thiếu niên ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, động tác lưu loát xếp gọn gàng bộ chăn đệm mua từ chủ nhà.
Nghèo đói làm cho con người trở nên độc lập.
Bạch Tiên Tiên nói với Ngân Hà: "Bổn cung nhìn Trần Nhượng cảm thấy anh thật đáng tiếc, bộ dạng đẹp trai có thể ăn lại có thể đánh, lại bởi vì không có tiền, cuối cùng rơi vào kết cục như vậy."
Ngân Hà nói: "Cho nên chúng ta tới cứu hắn, chỉ cần hắn có thể nổi tiếng, không lo không có cơm ăn!"
Bạch Tiên Tiên gật đầu, chờ thu thập xong, cô lấy điện thoại ra, có Ngân Hà lên tiếng phụ trợ, cô rất nhanh liền tải app sử dụng phòng phát sóng trực tiếp.
Lúc này Trần Nhượng đói bụng, tự mở nắp mì ăn liền ra, đi ra ngoài mượn chủ nhà bình nước nóng.
Khi anh vừa tiến vào, liền nhìn thấy Bạch Tiên Tiên cầm điện thoại, hận không thể đem điện thoại đập vào mặt anh.
Trần Nhượng: "?"
Anh nước chảy mây trôi cầm cốc mì ăn liền, sau đó bình tĩnh hút mì, Bạch Tiên Tiên lại từ trên mặt anh độc ra sự nghi hoặc.
Bạch Tiên Tiên liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, chỉ tên phát sóng trực tiếp.
Trần Nhượng ngước mắt nhìn.
Vua dạ dày rồi viết hoa thêm một hàng chữ ăn 100 thùng ăn liền trong một giờ, fan hâm mộ còn có thể chỉ định thức ăn khi đặt hàng.
Trần Nhượng: "......"
Vì thế một giờ sau, một tin nhắn phát sóng trực tiếp quét qua toàn bộ nền tảng phát sóng trực tiếp của Tiểu Hùng.
Người dẫn chương trình 66669 ăn 100 thùng mì ăn liền! Vẫn tiếp tục ăn!
Đã bắt đầu có fan đặt hàng chỉ định ăn.
Không phải bởi vì chủ bá có thể ăn, chủ yếu là chủ bá lớn lên đẹp trai, quá đẹp trai, đẹp trai đến nghịch thiên!
Mái tóc màu xám bạc cùng ánh mắt kiêu ngạo lại trấn định kia chính là chó sói nhỏ.
Bạch Tiên Tiên thỏa mãn nhìn lễ vật pháo hoa nở rộ trên màn hình, trong lòng rốt cục có cảm giác kiên định.
"Ca ca, chúng ta có tiền." Tâm tình hơi kích động, Bạch Tiên Tiên hít mũi, nước mắt lưng tròng nhìn Trần Nhượng.
Trên bàn bên cạnh Trần Nhượng có rất nhiều hộp mì ăn liền trống rỗng, nghe vậy, anh giương mắt nhìn về phía thiếu nữ bên cạnh.
Đã nói đi cùng cô có thịt ăn, thịt ở đâu? Trong mì ăn liền? Như vậy một chút cũng đủ nhét kẽ răng?
Trên màn đạn....
Tiểu Ngưu nổi điên: Chủ bá tiếp tục ăn đi! Tôi đốt ba quả pháo hoa, tôi muốn xem anh ăn tôm hùm cay!"
Người dùng 895985: Chủ bá nhìn gì vậy?
Mimimi Chi: Hình như mình vừa nghe thấy giọng nói của một cô gái, chẳng lẽ... Tiểu ca ở chung với bạn gái?!
Bạn gái?
Khóe mắt nhìn thấy ba chữ này, Trần Nhượng vừa nâng mí mắt, lần đầu hướng mặt về phía màn hình.
Thiếu niên tóc xám bạc vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn: "Không phải bạn gái, là muội muội, cảm ơn."