Chương 51

"Thằng nhãi này!" Trần Nhượng kiêu ngạo làm cho đám bảo vệ bên cạnh nhảy dựng lên.

Trần Nhượng lười biếng liếc nhìn bọn họ một cái.

Anh có nói sai câu nào không?

Trong lòng bảo vệ hận không thể gϊếŧ chết anh, đều nói hai quyền không thắng được bốn tay, vừa rồi một mình Trần Nhượng hạ gục hơn mười mấy người, qua thực tựa như một con sói hung ác.

"Im lặng!"

Cảnh sát Nhật trừng mắt vỗ bàn, nhóm bảo vệ đành phải phẫn nộ ngồi xuống.

Cảnh sát nhìn Trần Nhượng: "Giấy tờ."

Chứng minh thư, hộ chiếu, thẻ tạm trú.

Mặc kệ cảnh sát có yêu cầu giấy tờ gì đi nữa, Trần Nhượng đều không thể đưa ra, bởi vì anh và Bạch Tiên Tiên đều là nhập cư trái phép.

Anh mím môi, trên mặt hiện lên một tia do dự.

Nhập cư trái phép nếu bị truy cứu....

Nhìn thấy được tia khó xử trong mắt Trần Nhượng, một gã bảo vệ Nhật như bắt được bằng chứng nào đó đứng dậy chỉ vào chóp mũi Trần Nhượng nói: "Cảnh sát, tôi hoài nghi thằng nhãi này là người nhập cư trái phép! Hắn căn bản không có cách nào chứng minh!"

"Hắn phạm pháp lại đả thương người, đáng bị hình phạt!"

Bị người chỉ vào mũi, nước bọt văng khắp nơi, làm Trần Nhượng nhớ lại một số ký ức không tốt, vừa rồi đánh nhau làm tiêu hao thể lực càng khiến dạ dày anh quằn quại.

Đói quá....

Rất đói...

Trần Nhượng vẫn nắm chặt cổ tay Bạch Tiên Tiên, lúc này Bạch Tiên Tiên cảm giác cổ tay truyền đến một trận đau, có thể bị thiếu niên bóp cho xanh tím.

Nhìn thấy Trần Nhượng bảo vệ, bảo vệ chỉ trích, dù sao cũng không phải người Nhật, cảnh sát đối với bọn họ lạnh lùng, Bạch Tiên Tiên lặng lẽ hít vào một hơi, khống chế cảm xúc, nước mắt to như hạt đậu cùng tiếng nghẹn ngào vang lên.

"Chúng tôi không phải là người nhập cư trái phép...."

Tiếng Nhật tuy lắp bắp nhưng có thể nghe hiểu ý tứ từ trong miệng Bạch Tiên Tiên.

Ngân Hà: Thời khắc diễn xuất của nương nương bùng nổ đã đến.

Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên người Bạch Tiên Tiên.

Trần Nhượng nheo mắt.

Chỉ thấy thiếu nữ với mái tóc đen, làn da trắng như tuyết tiến lên một bước, đứng sóng vai cùng thiếu niên.

Cô rơi nước mắt, trong mắt mang theo kiên định cùng phẫn nộ: "Tôi cùng ca ca là bị người lừa bán!"

"Chúng tôi không phải người nhập cư trái phép!"

Vì thế theo lời kể của Bạch Tiên Tiên, hai anh em bị người lừa bán đến Nhật, một ngày trước khi bị bán, Trần Nhượng mang theo cô trốn khỏi tay bọn buôn người.

Vừa nói vừa khóc, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, thật sự làm người cảm thấy thương tâm.

Tình thế đang thay đổi.

Chuyện buôn người ở đâu cũng không hiếm, đặt ở đâu cũng là gièm pha.

Này... đồ lừa đảo.

Sắc mặt Trần Nhượng bình tĩnh nhìn Bạch Tiên Tiên một bên khóc xinh đẹp, một bên đâu vào đấy nói dối.

Một câu tiếng Nhật ở trong miệng cô càng ngày càng trôi chảy.

Trong cảnh sát cũng có nữ cảnh sát, nhìn Bạch Tiên Tiên đáng thương đáng yêu như vậy hận không thể ôm vào trong ngực xoa bóp.

Nàng nhìn qua giống như chỉ có mười sáu tuổi, còn là cái đáng yêu hài tử, đã trải qua buôn người lừa bán, vượt trùng dương chuyện xấu.

Mà câu nói cuối cùng của Bạch Tiên Tiên hoàn toàn đánh nát phòng tuyến trong lòng các cảnh sát, làm cho lòng thương xót của người ta tăng mạnh.

Đôi mắt cô trải qua nước mắt tẩy rửa, tựa như mắt hươu không tỳ vết nhất.

Nhìn các cảnh sát, Bạch Tiên Tiên khóc nức nở nói.

"Chúng tôi không có tiền, đói sắp chết, chỉ có thể đi siêu thị ăn đồ ăn thử để lấp đầy bụng, ăn thử không phạm pháp a? Nhưng đám bảo vệ này chẳng phân tốt xấu muốn tổn thương tôi và ca ca... xa quê hương, không thể xin giúp đỡ, chúng tôi không muốn bị đánh cũng chỉ có thể phản kháng!"

Hình tượng vẻ vang về việc bảo vệ em gái và dũng cảm chống lại thế lực tàn ác dần dần dựng lên trên người Trần Nhượng.

Anh giật giật khóe miệng, đối mặt với ánh mắt bội phục của các cảnh sát, có chút phiền não nghiêng đầu, mái tóc màu xám bạc làm cho anh có vẻ thập phần kiêu ngạo ngang ngược.

Anh đói quá, chuyện này xong chưa? Có thể ăn cơm hay không?