Bạch Tiên Tiên kéo tay thiếu niên xuyên qua đám đông, chạy về phía siêu thị lớn khu 19.
Loại siêu thị ở địa phương này, quần áo Bạch Tiên Tiên và Trần Nhượng có rách rưới cũng có thể ra vào tự nhiên.
Ngân Hà không khỏi hỏi cô: "Nương nương, hai người các ngươi nghèo rớt mồng tơi vào siêu thị làm sao?!" Đừng nói ăn cướp nha.
Bạch Tiên Tiên hừ lạnh một tiếng: "Sơn nhân tự có diệu kế, lại nói Tiểu Ngân này, lần này ngươi có thể giúp được bổn cung cái gì, ngươi có thể biến ra chút tiền tệ để dùng sao?"
Ngân Hà: "...Xin lỗi không thể, tiểu Ngân của người chính là một hệ thống vô dụng như vậy."
Bạch Tiên Tiên: "Cút."
Lần trước Ngân Hà hóa thành chó lông vàng, sau khi cô chết cũng đột ngột chết theo.
Lần này Ngân Hà hóa thành kẹp tóc ngọc trai, cài trên đầu Bạch Tiên Tiên, Bạch Tiên Tiên dự định thật sự không có tiền, liền đem chiếc kẹp tóc ngọc trai mang đi thế chấp.
Mà Trần Nhượng đối với chiếc kẹp tóc đột nhiên xuất hiện trên đầu Bạch Tiên Tiên không có bất kỳ biểu thị nào.
Hai người một đường chạy vào siêu thị, vì vận động kịch liệt, Trần Nhượng càng thêm đói bụng.
Anh đối với đồ ăn có một loại cố chấp nhất định mà không ai có thể so sánh, bàn tay gắt gao giữ chặt cổ tay Bạch Tiên Tiên, như thể sợ bữa tối cuối cùng chạy thoát.
Bạch Tiên Tiên hít sâu một hơi, ung dung bước tới "mục tiêu" trên quầy siêu thị, một đĩa đồ ăn thử đưa đến trước mặt Trần Nhượng.
Trần Nhượng nhìn cô thật sâu, đôi mắt màu nâu mang theo loại sắc bén.
Chỉ nghe thiếu nữ nhẹ nhàng lên tiếng: "Ca ca ăn đi, đồ ăn thử không cần tiền, siêu thị lớn như vậy, cũng đủ anh ăn đi."
Trần Nhượng cầm lấy tăm cắm một khối thịt, đặt ở trong miệng bình tĩnh mà nhai nuốt: "Có đủ hay không, ăn xong lại nói."
Bạch Tiên Tiên cắn hàm răng bạc, trong một giờ kế tiếp hoàn toàn cảm nhận được Trần Nhượng có thể ăn được bao nhiêu.
Trần Nhượng mang cô đi qua nửa cái siêu thị, tất cả đồ ăn thử đều bị anh càn quét không còn gì, quả thực chính là thổ phỉ vào nhà, ngay cả cái đĩa đều hận không thể nuốt hết.
Tốc độ "ăn thử" hung tàn như vậy, rất nhanh thu hút chú ý của an ninh siêu thị.
Bảo an đương nhiên là người Nhật, vẻ mặt phẫn nộ, lẩm bẩm nói những lời Bạch Tiên Tiên nghe không hiểu.
Bạch Tiên Tiên đang cùng Ngân Hà thương lượng, hệ thống có thể thắp sáng thiêu phú ngôn ngữ cho cô hay không, thì bảo vệ túm lấy cổ tay cô, vung nắm đấm hung ác uy hϊếp cái gì đó.
Thân ảnh Bạch Tiên Tiên bị túm dừng lại, cảm xúc hơi dao động, nước mắt liền rơi xuống như vòi nước mở ra.
Nhìn thấy một màn như vậy, ánh mắt Trần Nhượng lạnh lẽo, ngón cái liên tiếp đè lên ngón trỏ cùng ngón giữa, khớp xương răng rắc vang lên vài tiếng.
Anh nhìn nam nhân một tay túm lấy cổ tay Bạch Tiên Tiên, nước bọt văng tứ tung vung quyền nói - -
"Con nít thối mau cút! Nơi này không hoan nghênh ăn mày!"
Cổ tay nhỏ bé yếu ớt của thiếu nữ bị bàn tay thô ráp lạ lẫm nắm lấy.
Thức ăn của anh bị người khác đυ.ng bẩn làm cho khóc.
Không thể chấp nhận được.
Một giây sau, Bạch Tiên Tiên đã bị Trần Nhượng quăng ra phía sau, dáng người anh gầy gò nhưng rất có lực, túm lấy cổ áo bảo vệ rồi một quyền đánh lên.
A - -!
Bảo vệ hét lên, mắng to "Thắng nhóc thối tha!"
"Ngoan ngoãn trốn đi." Trần Nhượng nói với Bạch Tiên Tiên.
Sắc mặt anh bình tĩnh, ánh mắt lại sắc bén như dao, từng quyền từng quyền hung ác đánh bảo vệ vào chỗ chết!
Cái tình thế thay đổi này làm ấn đường Bạch Tiên Tiên nhảy dựng, tiếp theo cô nhìn thấy vô số bảo vệ siêu thị từ bốn phương tám hướng chạy tới.
Một đám người điên cuồng đánh về phía thiếu niên tóc xám bạc.
Hai tiếng sau.
Hai anh em và bảo vệ siêu thị mặt mũi bầm dập, được đưa đến sở cảnh sát.
Lúc này Bạch Tiên Tiên cuối cùng thắp sáng thiên phú ngôn ngữ.
Cô thấy Trần Nhượng đem cô hộ ở phía sau, đối mặt với lời hỏi thăm của cảnh sát Nhật, ngôn ngữ thiếu niên lưu loát, bình tĩnh lên tiếng: "Em gái tôi không biết tiếng Nhật, chuyện này hãy hỏi tôi."
"Tôi tên là Trần Nhượng, mười tám tuổi, người nước Hoa."
"Đúng, là tôi đánh bọn hắn, một đám nam nhân bốn năm mươi tuổi, không chịu nổi một đòn."