- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Mau Xuyên Công Lược: Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên
- Chương 14: Em gái trầm cảm và anh trai bệnh kiều (14)
Mau Xuyên Công Lược: Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên
Chương 14: Em gái trầm cảm và anh trai bệnh kiều (14)
Diệp Đình Thu cười nhạo một tiếng: "Nói ở đây đi."
"Nơi này...... Không tiện cho lắm."
Vương Nhược Lan thấy ánh mắt đạm mạc của Diệp Đình Thu, căng da đầu bổ sung: "À, vấn đề của bạn học Bạch rất nghiêm trọng."
Diệp Đình Thu có chút bực bội nới lỏng cổ áo, ánh mắt cũng lười dừng ở trên người Vương Nhược Lan, mang theo ám chỉ rõ ràng như vậy, vị chủ nhiệm lớp này của Bạch Tiên Tiên, làm hắn ghê tởm đến hoảng.
Đừng nói là đưa đến trước mặt Diệp thiếu hắn, phụ nữ được đưa đến trên giường Diệp thiếu hắn nhiều không kể xiết. Nhưng bản chất hắn rất chán ghét loại chuyện này, cũng không muốn trở thành người khắp nơi chọc hoa đào như cha hắn.
"Thích nói hay không thì tùy."
Diệp Đình Thu trực tiếp lãnh đạm nói một câu, sau đó đi về phía trước.
Vương Nhược Lan kinh ngạc ngẩng đầu, trong lòng đột nhiên nảy lên nồng đậm không cam lòng, đuổi theo bắt lấy cánh tay của Diệp Đình Thu.
Xuyên qua lớp quần áo mỏng manh cảm nhận được thân thể mềm mại của nữ nhân.
Bước chân của Diệp Đình Thu dừng lại, trong mắt xuất hiện một loại cảm xúc không khắc chế được, hắn quay đầu, ngữ khí đột nhiên nhẹ nhàng: "Xem ra, vấn đề của Tiên Tiên vô cùng nghiêm trọng?"
"À, đúng vậy!"
Không biết vì sao, Vương Nhược Lan cảm thấy ánh mắt Diệp thiếu nhìn cô ta bây giờ mang theo sát khí mãnh liệt.
Hẳn là Diệp thiếu sửa lại chủ ý, nếu dựa vào chuyện này mà có thể leo lên cây đại thụ là Diệp gia...... Vương Nhược Lan nghĩ nghĩ, kích động đến mức cả người run rẩy.
Càng làm cho Vương Nhược Lan mừng rỡ như điên chính là, lúc sau Diệp Đình Thu gọi một chiếc Audi màu đen tới, người đàn ông lái xe cung kính kéo cửa xe ra.
Người đàn ông: "Thiếu gia, đi đâu?"
Diệp Đình Thu ngồi ở ghế sau, bên cạnh là Vương Nhược Lan kích động đến phát run, hắn giống như không thấy người phụ nữ ngồi bên cạnh, phân phó: "Biệt thự số 4."
Audi chạy như bay trên quốc lộ.
"Diệp Tường." Một lát sau, Diệp Đình Thu lười biếng mở miệng: "Cho người đi điều tra hành tung của Bạch Tiên Tiên."
Nghe thấy cái tên này, tay lái trong tay của Diệp Tường thiếu chút nữa trượt, nửa ngày sau mới nghiêm túc nói: "Được."
Nhớ tới là Bạch Tiên Tiên cho mình cơ hội này, Vương Nhược Lan đang kích động bình tĩnh lại một chút, không khỏi cắm thêm một câu: "Kỳ thật bạn học Bạch cũng không có làm cái gì, chỉ là ngày hôm qua vô cớ xin nghỉ, hôm nay còn nói năng lỗ mãng chống đối cô...... bạn học Diệp, a không Diệp thiếu, chuyện này cũng không có gì, cô là người vô cùng rộng lượng."
Nghe được "Ngày hôm qua xin nghỉ", tay lái trong tay Diệp Tường lại trượt một chút, vị trí dưới cơ bụng có chút ẩn ẩn đau.
Trong mắt Diệp Đình Thu lộ ra tia máu, tùy ý "A" một tiếng với Vương Nhược Lan, chợt cười như không cười nhìn Diệp Tường qua kính chiếu hậu.
"Xe này có thể lái không? Không thể lái thì đổi một tài xế chuyên nghiệp khác đi."
Diệp Tường ho khan một tiếng: "Thực xin lỗi thiếu gia, sắp đến biệt thự số 4 rồi."
Mười lăm phút sau, Vương Nhược Lan kích động theo Diệp Đình Thu xuống xe, đi vào biệt thự số 4.
Sau đó chuyện kế tiếp...... Liền chệch đường ray.
Diệp Tường ôm lấy người phụ nữ đang hôn mê từ phía sau, trong tay cầm một ống kim tiêm.
"Thiếu gia, trong khoảng thời gian ngắn cô ta sẽ không tỉnh, sau khi tỉnh lại sẽ không nhớ rõ chuyện lúc trước. Còn có trường học bên kia tôi đã an bài xong, sẽ không có người nào phát hiện cô ta mất tích."
"Ừ, đặt trên giường đi."
Diệp Đình Thu đi vào căn phòng giống như phòng bệnh viện, trong phòng có vô số dụng cụ giải phẫu mới tinh.
Diệp Tường đặt người phụ nữ xuống, cung kính lui ra ngoài.
Đóng cửa lại, Diệp Đình Thu mặc thêm áo blouse trắng, mang bao tay trắng vào, đầu ngón tay thon dài thưởng thức một con dao phẫu thuật. Lưỡi dao sáng như tuyết dần dần nhiễm đỏ, hắn áp xuống tiếng nói, mơ hồ nói ra hai chữ.
Cánh tay Vương Nhược Lan bị cắt một đường thật sâu.
Sau khi máu chảy ra, ánh mắt Diệp Đình Thu càng đậm, hai má hiện lên một màu đỏ kì dị.
Hương vị của máu tươi, thật ngon a.
Cái loại hương vị uể oải mà rỉ sét này.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Xuyên Nhanh
- Mau Xuyên Công Lược: Ca Ca Bệnh Kiều, Soái Tạc Thiên
- Chương 14: Em gái trầm cảm và anh trai bệnh kiều (14)