Chương 12

Ngày hôm sau, cô giáo nói với các bạn học Nguyệt Dực đã chuyển trường. Các bạn học vô thức quay đầu nhìn chỗ ngồi cuối cùng gần cửa của nó, nơi đó trống không.

Bạn học nữa gần đó nói nhỏ “Cậu ấy có trở về nữa không?”

“Cậu ấy sẽ không bao giờ trở về.”

Trong khoảng khắc đó, cô bé nghe được giọng nói lạnh nhạt của Hạ Vũ, đôi mắt trống rỗng nhìn khoảng không. Hai người thân nhau như hình với bóng, cô chỉ đơn giản nghĩ rằng cậu đang buồn, không làm phiền nữa.

Nguyệt Dực sau khi trở về nhà không nói không rằng nhốt mình trong phòng, đóng kín cửa. Hắn không biết mình phải sống như thế nào, hắn đến ngăn kéo tìm những tờ giấy nhớ Hạ Vũ từng viết cho hắn, cả những lá thư của cậu. Hắn cẩn thận giở ra đọc lại.

“Nguyệt Dực, Nguyệt Dực, cậu là ánh trăng sáng của tớ, dù không có mặt trời, cậu vẫn tỏa sáng trong lòng tớ. Đừng sợ, tớ sẽ bảo vệ cậu. Đợi tớ đến gặp cậu.”

Trong mắt hắn nổi lên tơ máu, cúi đầu thật sâu, một lúc lâu sau, mơ hồ vang lên một tiếng nghẹn ngào.

Ba mẹ thấy hắn như người mất hồn, có gặng hỏi thế nào cũng không được, chấp nhận cho hắn đi du học.

Hạ Vũ ngồi trong căn nhà chứa biết bao kí ức vui vẻ của bọn họ. Co ro trên ghế, nhìn tấm ảnh chụp chung của cậu và hắn hồi khai giảng. Cậu nhìn vào máy ảnh, cười thật tươi, hắn chỉ nhìn cậu, mỉm cười nhẹ. Nguyệt Dực chuyển trường đã gần một năm.

Không có tin tức gì.

Tài khoản nhắn tin cũng không hồi ầm lại cậu, thư từ càng không.

Cứ như hắn đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.

Không một dấu vết.

Không một chút lưu luyến.

Hắn biến mất trong cuộc sống của cậu.

Hạ Vũ chợt nghĩ, tình cảm của bọn họ hơn mười mấy năm, hắn đơn phương kết thúc nó. Hạ Vũ sau những ngày Nguyệt Dực đi, cậu khóc rất nhiều, ở trên giường hai người từng ngủ, khóc đến phát sốt. Nhưng không có ai chăm sóc. Cậu khi ấy nhớ hắn biết bao…

Lên mười hai kết thúc, Hạ Vũ suốt mấy năm nay chưa từng lơ là học tập. Ngoài việc đó ra, cậu không biết mình phải làm gì khác.

Thành công thi vào một trường đại học top đầu, Hạ Vũ cầm tờ giấy báo trúng tuyển không cảm xúc. Cậu gọi điện cho ba mẹ, bọn họ vui đến phát khóc. Nói chuyện xong với hai người, Hạ Vũ dọn đồ đạc. Cậu sẽ về nhà trước, sau đó đi tìm nhà, bắt đầu cuộc sống đại học của mình. Giống như kiếp trước, đơn độc một mình…

Quãng thời gian cấp ba của bọn họ, tưởng như nó sẽ vô cùng đặc biệt, vô cùng vui vẻ, cậu đã nghĩ, Nguyệt Dực và cậu sẽ cùng nhau đi học, cùng nhau ăn tối, cùng nhau làm mọi thứ, nhưng đến cuối, chỉ còn một mình cậu.

Vào năm đầu đại học, Hạ Vũ bị ép phải tham gia tiệc chào mừng tân sinh viên. Cậu cũng Lục Minh ngồi trong phòng karaoke ồn ào nghe đám người hò hét. Một lúc sau, nhân cơ hội không ai để ý, hai người chuồn ra ngoài.

Lục Minh đi về trước, cậu vì uống rượu mà hơn say sẩm mặt mày, muốn vào nhà vệ sinh rửa mặt. Đi theo chỉ dẫn, Hạ Vũ ngoẹo vào lỗi rẽ cuối. Mở cửa phòng, cậu thấy được bóng dáng quen thuộc mà hằng đêm cậu vẫn mong nhớ.

Vào một giây nhìn nhau, cả người hắn giống như bất động.

Hạ Vũ nhìn khuôn mặt hắn, Nguyệt Dực không gặp suốt bốn năm.

Bây giờ đã thay đổi đến mức cậu cũng không nhận ra. Cơ thể còn cao hơn trước, đôi chân dài thẳng tắp, khuôn mặt vẫn lạnh nhạt như khi trước, sau mấy năm đã nảy nở, trở nên xinh đẹp hơn.

Hạ Vũ không nhìn hắn nữa, quay đầu vào nhà vệ sinh giải quyết, bơ hắn luôn.

Sau lưng, con ngươi hắn run lên, nhìn thẳng vào bóng lưng của Hạ Vũ. Hắn gần như tưởng rằng đây cũng là một trong vô số cái nửa đêm tỉnh mộng của hắn.

Hắn đã trở về, hắn đi du học về rồi. Hạ Vũ vẫn sẽ vui vẻ chào đón hắn chứ? Là hắn bốc đồng, nỗi sợ hãi và hèn nhát thôi thúc hắn rời xa cậu, nhưng hắn không nhịn được, thỉnh thoáng có ngắm nhìn cậu từ xa, ở nơi cậu không thấy được.

Hắn cố tình thi vào trường đại học của cậu, cố tình đồng ý tham gia buổi chào mừng, cố tình đụng mặt cậu. Nhưng sự thật khiến hắn bất ngờ, lòng nặng trĩu.

Hạ Vũ đi vệ sinh xong ra ngoài, rửa tay, trực tiếp đi qua hắn. Không một lời chào hỏi.

Như thể chỉ là hai người xa lạ gặp nhau.

Hạ Vũ ngay sau khi xác nhận Nguyệt Dực không thể thấy mình, cậu ngồi sụp xuống đất, ôm đầu. Trái tim hỗn loạn cảm xúc. Cậu nên làm gì bây giờ? Cậu có rất nhiều câu hỏi muốn hắn trả lời… Cậu muốn ôm lấy hắn khóc thật to, mắng hắn tại sao lại bỏ cậu một mình… Rất nhiều rất nhiều thứ cậu muốn hắn làm… cậu cũng thật sự uất ức.

Dường như trong một khắc, nhịp tim bình ổn, Hạ Vũ lau đi nước giọt nước mắt chưa kịp rơi, đứng dậy đi về.

Hạ Vũ chậm rì rì đi ra đường dành riêng cho người đi bộ, tiếng ồn ào dần dần đi xa. Hạ Vũ đột nhiên cảm giác sau lưng có một ánh mắt vẫn luôn đi theo cậu, cậu dừng bước, quay đầu nhìn, chỉ có mấy chiếc xe máy và người đi bộ qua lại.

Đi về phía trước một đoạn nữa, loại cảm giác này lại tới. Cậu lại dừng lại, quay đầu nhìn, vẫn không nhìn thấy gì.

Cuối đường, một thân đàn ông cao to Nguyệt Dực đứng dựa vào tường. Hắn giống tên biếи ŧɦái cuồng theo dõi đi theo sau lưng cậu.

Hắn vốn chỉ định nhìn cậu từ xa. Nhưng hắn thật sự không khống chế được bản thân. Cậu vốn là thứ hắn khao khát có được.

Hắn vặn vẹo, âm u, nội tâm tràn ngập tăm tối, có những lúc, hắn phát điên, trong đầu đều là ý tưởng nhốt Hạ Vũ lại.

Hắn biết thật ra Hạ Vũ rất dễ mềm lòng, dịu dàng, chỉ cần hắn vẫn nhu nhược tỏ ra yếu đuối, cậu sẽ tha thứ cho hắn, sẽ không rời khỏi hắn, sẽ luôn bảo vệ hắn.

Nếu như tương lai có một ngày, Hạ Vũ biết hắn có những suy nghĩ này, cậu sẽ ghét bỏ hắn mà rời đi. Hắn không chịu được.

Hắn cố sức đè nén tưởng niệm và khát khao cuồn cuộn của mình, chỉ cần liên lạc với Hạ Vũ một chút, nhất định sẽ không khống chế được bản thân, nghĩ trăm phương ngàn kế quay lại bên cạnh cậu.

Hắn hi vọng Hạ Vũ tốt nhất sẽ quên hắn đi, tự do tự tại mà sống cuộc sống của mình. Nhưng hắn lại bị ý nghĩ này tra tấn cả ngày lẫn đêm đau đến không muốn sống.

Hắn càng ngày càng muốn tới gần cậu, dù chỉ là nhìn vài lần từ xa, cũng dễ dàng thỏa mãn con thú trong người.

Hắn không chống lại được ham muốn của mình nữa, mới trở về.

Tới gần Hạ Vũ, hắn sẽ mất khống chế... Hắn sẽ không đè nén được bản thân. Cho nên, khi gặp nhau ở nhà vệ sinh, hắn mới cắn răng không đuổi theo cưỡng bách cậu.

Hạ Vũ của hắn lớn lên rất đẹp, khiến hắn mê đắm không thôi.