Chương 23

Tên: Bye bye

Tác giả: Tây Tây Đặc

Biên tập: Christine

Khi Thẩm Ký thắt caravat đi tới phòng khách, trên mặt y lần đầu tiên hiện lên biểu cảm sửng sốt sau nhiều năm.

Giao Bạch liếc nhìn lão già ngu ngốc.

“Cậu không ngủ trong phòng mình mà ngồi ngoài này làm gì? Thẩm Ký nhìn thấy vỏ đồ ăn vặt trong thùng rác, ấn đường nhíu chặt, “Ngồi bao lâu rồi?”

Giao Bạch không muốn để ý đến y, cũng chẳng muốn trả lời dù chỉ một chữ. Nhưng hiện tại cậu bị thương lại mới trải qua khổ cực, không thích hợp cứng đối cứng. Nhẫn nhịn nhất thời thì xương cốt sẽ bớt đau hơn một chút.

Cũng giống như những năm tháng đấu với mợ, chỉ cần sống được lâu là ắt có cơ hội.

Giao Bạch hắng cổ họng khô khốc: “Đầu tiên, tôi rời giường vì tôi đói, muốn kiếm thức ăn. Thứ hai, tôi không về phòng là vì một mình tôi không nằm xuống được. Cuối cùng, chắc đã ngồi ba bốn tiếng gì đó.”

Rõ ràng đã trả lời hết nhưng giữa những hàng chữ cũng chỉ có qua loa.

Hiệu quả nhờ thư thái suốt buổi tối của Thẩm Ký cứ thế tan biến. Sắc mặt y lạnh đi, khí tức kinh người tỏa ra: “Không nằm xuống được?”

Giao Bạch muốn quơ lấy thùng rác ném vào mặt y: “Xương sườn của tôi gãy rồi, chủ tịch Thẩm, huống hồ đốt sống cụt còn bị thương, đau hơn người cũng gãy xương sườn khác nhiều. Bình thường tôi toàn là ban ngày dựa vào hộ lý, ban đêm có con trai anh.”

Thẩm Ký vừa rửa mặt xong ra, tóc trên trán y không chỉnh lý, xõa xuống một cách tùy ý, đuôi tóc nhỏ giọt, caravat cũng không thắt. Trông y trẻ trung hơn rất nhiều, nhưng vẫn lạnh lùng nghiêm túc: “Thế à?”

“Đúng vậy.” Giao Bạch đáp, “Tôi muốn đi tiểu, chỉ một cú điện thoại là cậu ta sẽ đi từ phòng mình đến phòng tôi để giúp tôi.”

Nói xong bắt đầu thất thần.

Thực ra Giao Bạch chỉ đang nhớ nhung chiếc giường trong phòng trọ, thoải mái hơn hẳn ở đây.

Thẩm Ký không biết, y chỉ bắt được nỗi nhớ trong mắt chó con.

Đúng lúc này dì giúp việc tới. Dì mang theo nguyên liệu nấu ăn đứng cạnh cửa, một chân trong cửa một chân ngoài cửa, vào không được ra cũng không xong.

Chuyện này là sao, thay người rồi? Đồ dùng của Yên thiếu gia vẫn còn ở đây mà nhỉ.

Đó chính là có thêm một cậu chủ nhỏ.

Ngày hôm nay làm hai suất bữa sáng. Nguyên liệu tiện đường mua hẳn là đủ, sớm biết thế đã mua nhiều một chút.

Đang ảo não mình không nên cầm cải thìa lên rồi lại bỏ xuống sạp hàng, dì giúp việc nghe thấy tiếng ông chủ nói: “Làm bữa sáng theo số lượng ban đầu.”

Đây là, mới tới không nghe lời nên bị phạt bữa sáng? Dì rất chuyên nghiệp, không dò xét nhiều: “Dạ.”

Giao Bạch trừng bóng dáng rời đi của Thẩm Ký, hàm răng sắp cắn chảy máu, nếu xương cậu không gãy thì cậu nhất định sẽ nổ.

“Chủ tịch Thẩm” cái con khỉ, lần sau gọi thẳng là “Này”.

“Hi, chào buổi sáng ~ “

Đằng sau đột nhiên vang lên một giọng nói khàn khàn biếng nhác, Giao Bạch quay đầu xem mỹ nhân với mái tóc dài buông xõa.

Trâu dậy rồi, ruộng cũng dậy rồi.

Giao Bạch thành tâm thành ý nói: “Chào buổi sáng, tôi nghĩ anh cần ngủ bù, không có thời gian ăn sáng.”

Khương Yên ngạc nhiên: “Đúng thế.” Lúc này anh ta mỏi eo đau lưng, còn vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi, quả thực không ăn sáng được, tới phòng khách chẳng qua là muốn xem kịch thôi.

Giao Bạch nâng chiếc cằm gầy nhọn tái nhợt lên: “Vậy tôi ăn hộ suất của anh nhé?”

Khương Yên ngơ ngác, trên gương mặt diễm lệ hiện nét tươi cười quái dị: “Cậu thật thú vị, thảo nào…” Anh ta nháy mắt với Giao Bạch mấy cái đầy thâm ý, sau đó dán thân thể quyến rũ của mình lên, “Hoan nghênh cậu đã đến.”

Giao Bạch ngửi mùi hoa hạt dẻ trên người anh ta, đảo mắt. Nồng nặc như vừa tắm trong một vũng lớn, trong hơi thở phà ra từ miệng dường như cũng toàn cái mùi kia.

Không đúng, không phải dường như, trong miệng Khương Yên thật sự có mùi này.

Giao Bạch nghĩ tới điều gì đó, yên lặng nhìn đôi môi đỏ tươi của Khương Yên, khóe miệng nứt cả ra rồi, có thể tưởng tượng được đã có bao nhiêu tàn nhẫn.

Được rồi, đừng lại não bổ nữa.

Thông qua biến đổi sắc mặt của Giao Bạch, Khương Yên đoán ra suy nghĩ của cậu, không khỏi cười to: “Có cậu ở đây với tôi, tôi vui lắm luôn.”

Giao Bạch không cảm kích, ai muốn ở đây với anh chứ, ông đây còn có nhiệm vụ phải làm.

Buổi sáng có một hộ lý tới, không phải người trẻ tuổi, khoảng trên bốn mươi lăm giống kiểu Thẩm Nhi An tìm cho Giao Bạch.

Giao Bạch uống thuốc, sau đó nằm trên giường xem ti vi, không ai lắc lư trước mặt cậu. Cậu chuyển tất cả các kênh một lượt rồi ném chiếc điều khiển lên tường.

Hộ lý xuất quỷ nhập thần nhặt điều khiển lên, đặt trong tay Giao Bạch rồi rời đi mà chẳng nói một lời.

Giao Bạch không tiện trút giận lên một người làm thuê, quan trọng là hộ lý kia cũng không sai gì, cậu nhìn chằm chằm lên trần nhà khuyên nhủ bản thân.

Dưỡng xương ở đâu thì cũng là dưỡng thôi, nếu đã tới nơi này thì không thể đến không.

Độ sinh động của lão Thẩm chó nhất định phải đạt 50, đây là mục tiêu mới nhất mà Giao Bạch đặt ra cho mình. Kế hoạch nguyên bản là giải quyết Thẩm Nhi An trước chỉ có thể tạm gác sang một bên.

Giao Bạch bấm mở tài khoản, xem xét độ sinh động theo thứ tự sắp xếp từ trên xuống.

Thích Dĩ Lạo: 0

Thẩm Ký: 45.7

Tề Tử Chí: 4.9

Thẩm Nhi An: 30

Chương Chẩm: 0

Lễ Giác: 0



Tề Tử Chí tăng 0.2, những người khác không thay đổi.

Tầm mắt Giao Bạch chuyển từ tám cái avatar đen thùi tới cửa phòng.

Tiếng gõ cửa đang vang lên, kèm theo thanh âm đặc biệt của Khương Yên: “Giao Tiểu Bạch, cậu chưa ngủ đấy chứ?”

Anh ta đã gọi Giao Bạch như thế kể từ khi cậu nói cho anh ta biết tên mình vào buổi sáng, nhất định phải thêm cái chữ “Tiểu” mới cảm thấy hài lòng.

Giao Bạch vẫn chưa trả lời, Khương Yên bèn khẽ đẩy cửa ra: “Tôi vào nha.”

Ban ngày Khương Yên nhàn rỗi, buổi tối mới tới quán bar đi làm, với điều kiện tiên quyết là kim chủ không tới.

Sống trong căn nhà rộng rãi đầy đủ tiện nghi này thì thoải mái lắm, nhưng cũng rất vô vị. Có bạn tới, còn là người thú vị, anh ta không kìm nén được mà tới ghé qua.

Chưa biết chừng đối phương còn có thể cho anh ta linh cảm ấy chứ.

Khương Yên nâng váy cúi người trước Giao Bạch: “Chào buổi sáng.”

Giao Bạch bấm điều khiển từ xa, không lên tiếng.

Khương Yên ngồi xuống chiếc ghế sofa tròn nhỏ, tư thế ngồi vô cùng phóng khoáng: “Không có điện thoại bên cạnh đúng không, tôi có thể cho cậu mượn.”

Giao Bạch cũng chẳng chuyển mắt một cái. Cậu cần điện thoại làm gì cơ chứ, cũng không phải là Thẩm Nhi An không biết cậu hiện trên tay ai.

Về phần anh giai bé quen trên mạng Chương Chẩm kia… Quên đi, mặc kệ, vô dụng.

Chờ Giao Bạch đi tấn công mảnh đất Tây Thành kia rồi nói sau.

Thằng nhóc ngốc Tề Sương thật ra còn có thể sử dụng, mà chuyện dính dáng đến lão ma đầu Thẩm Ký, hơn nữa lần này không thể lợi dụng mệnh bàn đại sư như lần trước để rẽ ngoặt, nếu va chạm chính diện thì mức độ nguy hiểm quá lớn. Giao Bạch cân nhắc lợi hại một phen, lựa chọn không dùng cậu ta.

Trừ khi tình thế bị ép bất đắc dĩ.

Cho tới bây giờ, Tề tiểu thiếu gia là cây đao tốt nhất của Giao Bạch.

“Cậu không cần báo bình an với ai à?” Khương Yên chống đầu, mái tóc dài mềm mại trượt xuống cánh tay anh ta, đung đưa theo một độ cong tự nhiên.

Giao Bạch bỏ điều khiển xuống, xem mấy phi tử cấu xé nhau vì lão Hoàng đế, hồi tưởng lại nguyên tác.

Lúc này Khương Yên chưa yêu Thẩm Ký, chỉ coi là kim chủ, anh ta biết rõ kim chủ còn nuôi người khác ở những nơi khác.

Đối với anh ta thì thêm một người thiếu một người cũng không thành vấn đề, không tồn tại ba mươi sáu kế tranh sủng, chỉ muốn ăn dưa xem kịch.

Phần sau Khương Yên bị đánh mặt, định luật chân tướng bẫy chết anh ta.

“Ở chỗ tôi không có gì vui để giải sầu cho anh.” Giao Bạch mặt ủ mày chau.

“Cưng à, tôi không tới để tìm vui, tôi tới là để tán gẫu với cậu. Cậu không có sức lực gì thì để tôi kể ít chuyện vui cho nhé.” Khương Yên ra vẻ suy nghĩ, “Để tôi nghĩ xem, kể chuyện sếp cũ của tôi đi, đó cũng là người chúng ta cùng quen.”

Giao Bạch liếc mắt nhìn anh ta: “Cảm ơn, tôi không muốn biết trải nghiệm công việc của anh, không cần đâu.”

“Đừng như vậy mà, tôi yêu thích cậu như thế, xin hãy cho tôi một cơ hội để chia sẻ với cậu.” Khương Yên nghiêm trang nói xong liền nheo nheo đôi mắt mèo, “Ngài Thích ấy à… Ngài ấy là người có hàm dưỡng có phong độ về mọi mặt nhất mà tôi từng tiếp xúc, rất dễ dàng khiến người khác mê muội.”

Lúc nói lời này, vẻ mặt Khương Yên ẩn chứa sự ngưỡng mộ thuần túy, thay vì nói là đang hình dung kim chủ cũ, chẳng bằng nói là đang cùng người ta thảo luận một người bề trên khiến anh ta kính nhi viễn chi(1).

(1) Kính nhi viễn chi: Nói đến người hoặc việc gì đáng kính trọng, nhưng bản thân mình không muốn đến gần.

Giao Bạch thờ ơ không động.

“Có một lần tôi mắc lỗi, cậu đoán xem thế nào?” Khương Yên tinh nghịch nháy mắt.

Giao Bạch đờ đẫn: “Anh bị đánh đòn.”

Không biết lời này chọc trúng điểm cười nào của Khương Yên, anh ta phá ra cười, ôm bụng cười ha ha, cười đến nghiêng nghiêng ngả ngả, tóc dài xõa tung, vạt váy mở rất lớn vì động tác của anh ta.

Thế là Giao Bạch đã nhìn thấy dâu tây nhỏ của Khương Yên.

Ớt nhỏ vậy mà lại mặc quần xịp dâu tây.

“Không phải nha, ngài Thích phạt tôi chép một quyển kinh Kim Cương.” Đuôi mắt Khương Yên đỏ ửng vì mới cười to.

Giao Bạch:?

Hóa ra sở dĩ “Gãy Cánh” không viết rõ tính cách thiết lập của Thích Dĩ Lạo, không sắp xếp tuyến phụ đầy đặn cho nhân vật này, là vì hắn đυ.ng hàng với Thẩm lão thái thái?

Hai người đều là dạng ăn chay niệm phật thủ đoạn ngoan độc?

Giao Bạch não bổ hình ảnh Thích Dĩ Lạo và lão thái thái cùng quỳ ngồi đả tọa trên bồ đoàn, mở miệng một tiếng A Di Đà Phật, cậu trực tiếp nổi hết da gà.

“Chữ của tôi chính là do ngài ấy dạy.” Khương Yên sâu xa nói, “Ngài ấy là một thầy giáo giỏi đấy.”

Giao Bạch tự động hiểu thành là thầy trò play.

So với chủ tịch Thích không nhìn thấy người không nghe thấy tiếng, Giao Bạch càng chú ý dến Ớt nhỏ trước mắt hơn. Âm điệu của anh ta thật giống tiếng băng cassette vang ra từ căn nhà nào đó trong ngõ hẻm cũ buổi chiều, mùi vị tang thương chảy xuôi bàn tay năm tháng, vừa mơn trớn vừa tàn nhẫn nhéo một cái.

—— khiến người nghe cũng rất muốn chạm vào những thứ phủ bụi chôn sâu trong kí ức, ôm kí ức năm đó vào lòng.

“Anh có chất giọng tự sự.” Giao Bạch chân thành khen ngợi.

“Rất nhiều người nói như vậy.” Khương Yên nhếch chân lên, tự đắc khoe khoang, “Ông trời ban thưởng.”

“Anh làm nghề gì?” Giao Bạch hỏi.

Khương Yên quấn một lọn tóc rủ trước mặt quanh ngón tay: “Chơi âm nhạc.”

Đôi mắt rũ xuống của Giao Bạch chợt nâng lên, âm nhạc? Tiểu thụ lẳиɠ ɭơ nhất “Gãy Cánh” làm về âm nhạc? Có cần giật gân như thế không hả?

“Rất bất ngờ à?” Khương Yên rướn người về phía trước nhìn Giao Bạch, sau đó đến gần, nằm úp sấp bên giường ngắm cậu từ khoảng cách gần, lẩm bẩm, “Đôi mắt của cậu…”

Khương Yên kích động ôm Giao Bạch: “Tôi có cảm giác rồi, ha ha ha, tôi có ý tưởng rồi!”

Vành tai Giao Bạch ẩm ướt, cậu nhíu mày: “Anh hôn tôi làm gì?”

“Ai nha, nhất thời không nhịn được, tôi chỉ hôn hai loại người, một loại là cho tôi tiền, một loại là tôi thích, cậu rất thú vị.” Khương Yên sờ sờ mạch máu xanh trên mặt cậu, trong hơi thở phát ra tiếng thở dốc dính nhớp rất có kỹ xảo, đôi mắt ngập tràn chuyện gió trăng, “Cưng à, nếu cậu có thể làm 1 thì bất cứ lúc nào tôi cũng chào đón cậu, không chỉ không tính phí mà còn cho cậu tiền mua đồ ăn.”

Giao Bạch không chịu nổi cách ve vãn kiểu này. Cậu không thể tiếp nhận hành vi thân mật không hề có nền tảng tình cảm: “Anh có thể bỏ tay ra không?”

“Cậu kinh tởm à? Tôi xin lỗi.” Khương Yên trông có vẻ hối lỗi, trước khi rút lui còn nhéo mặt Giao Bạch. Anh ta vẫy tay một cái, bước đi rất phong cách đàn ông cặn bã.

Giao Bạch lau nước miếng trên vành tai trong tiếng “Lát nữa gặp” của Khương Yên và tiếng đóng cửa. Đã xuyên vào được mấy tháng, lần đầu tiên cậu bị sàm sỡ, hơn nữa còn là tình nhân của lão Thẩm chó.

Cái này rất “Gãy Cánh”.

Giao Bạch bỗng nghĩ tới điều gì đó, đôi mắt liếc láo liên. Thích Dĩ Lạo sẽ gắn một đống camera trong căn phòng ở Đế Dạ, chưa biết chừng bạn lâu năm của hắn cũng có phong cách thần kinh tương tự.

Giao Bạch không tìm thấy camera. Cậu lại lau tai, ban nãy không phải cậu chủ động, dù lão Thẩm chó có gắn camera theo dõi ở đây thì y cũng chẳng thể trách cậu được.

Một hai tiếng sau, Khương Yên gõ vang cửa phòng Giao Bạch. Mái tóc dài của anh ta được kẹp ra sau bằng chiếc xước tóc màu bạc, trên mặt có vết mực, khóe miệng cũng có. Anh ta dùng bộ dáng quỷ dị đó hỏi một câu không hiểu ra sao.

“Tiếng Anh của cậu thế nào?”

Giao Bạch không muốn trả lời, mà không chịu nổi ánh mắt chằm chằm của Khương Yên, cậu che giấu đáp: “Bình thường.”

“Thế thì không được.” Khương Yên đưa bàn tay ở phía sau ra, trên tay xách một cái túi lớn. Anh ta đổ đồ đạc bên trong xuống sàn nhà cạnh giường Giao Bạch.

Tất cả đều là sách gốc tiếng Anh.

“Tôi dựa vào những thứ này để cải thiện trình độ tiếng Anh. Khi rời khỏi Tây Thành, tôi vốn đã định vứt đi rồi, nhưng ngẫm lại vẫn gửi chúng đến Nam Thành, nghĩ có lẽ sau này có thể tặng cho người bạn nào đó, không ngờ nhanh như vậy đã có đất dụng võ.” Khương Yên ngồi xổm bên cạnh một đống sách lớn, ngẩng đầu hôn gió với Giao Bạch, “Vì cảm ơn cậu đã cung cấp linh cảm giúp tôi hoàn thành bài hát, tất cả đều dành tặng cậu.”

Giao Bạch bày ra vẻ mặt tuyệt tình lạnh lùng: “Cảm ơn, tôi không cần.”

“Bây giờ không cần không có nghĩa là vĩnh viễn không cần, học thêm cũng không phải là chuyện xấu.” Khương Yên phấn chấn mặt mày, “Cậu lớp mười hai nhỉ, sang năm là thi vào đại học rồi, có thể cải thiện khả năng đọc và từ vựng tiếng Anh đó, rất nhiều lợi ích.”

Giao Bạch không nói gì, Khương Yên sẽ không vô duyên vô cớ đưa cậu sách gốc, chẳng lẽ Thẩm Ký thích người nói giỏi tiếng Anh à?

Không đúng, yêu cầu đối với bạn tình của y không phải đẹp đẽ cộng lẳиɠ ɭơ là được à?

Còn có một vấn đề.

Giao Bạch không biến sắc: “Tại sao anh biết tôi học lớp mười hai?”

“Tối hôm qua ngài Thẩm nhận được điện thoại của con trai mình.” Khương Yên vén tóc, “Tôi giả vờ hôn mê rồi nghe trộm được.”

Khóe miệng Giao Bạch giật giật: “Giả vờ hôn mê là sở trường tuyệt chiêu của anh à?”

“Đó là cách duy nhất để có thể nghỉ giải lao giữa trận, hiệu quả tốt hơn uống mười lon Red Bull nhiều.” Khương Yên vỗ vỗ mu bàn tay Giao Bạch một cách thân thiết, như một tiền bối truyền thụ kinh nghiệm, “Thường thì một buổi tối tốt nhất là giả vờ hai lần, không thể ít hơn cái số lần kia. Nếu không sẽ mệt tới nỗi không chú ý tới điều chỉnh biểu cảm, khiến kim chủ thấy xấu. Mà số lần cũng không thể quá nhiều, nhiều hơn sẽ làm kim chủ không tận hứng, nhớ kỹ chưa cưng.”

Giao Bạch hất ra, cút đi!

Vẻ trêu tức nơi đáy mắt Khương Yên ẩn đi: “Cậu không hỏi xem tôi đã nghe trộm được cái gì à?”

Giao Bạch hỏi ngược lại: “Anh dám nói sao?”

“Không dám.” Khương Yên đứng lên, cúi người kề sát gần Giao Bạch. Anh ta quan sát với khoảng cách như thể đang lưu luyến người yêu trong chốc lát rồi tủm tỉm, “Biết tại sao không, bởi vì cậu là kẻ hư hỏng, cậu sẽ bán đứng tôi.”

Giao Bạch: “…”

Khương Yên không lấy ra chứng cứ tăng sức thuyết phục cho lời mình nói, dường như cũng chẳng buồn quan tâm. Anh ta ngửi ngửi mùi thuốc vương trên quần áo của người trên giường: “Lần đầu tiên tôi gặp cậu là ở phòng Đế Dạ, cậu ngồi cạnh ngài Thẩm, trên cổ đeo một sợi dây vô hình. Rạng sáng khi nhìn thấy cậu trong phòng của ngài Thẩm, tôi có thể cảm nhận được cậu đang xé dây thừng, tâm trạng cấp bách muốn xé nó ra…”

“Sống đủ một cách sống rồi thì muốn đổi sang một cái khác.” Giao Bạch thản nhiên giải đáp.

Khương Yên không phải bạn tốt của cậu, không liên quan đến độ sinh động, cậu không cần phải lên kế hoạch để hai người tiếp xúc gì.

Bọn họ có thể làm bạn bè.

Là cái kiểu trò chuyện cho đã miệng chứ không thổ lộ tình cảm.

Giao Bạch đột nhiên tò mò một chuyện: “Bình thường anh ta có bắt anh quỳ xuống đất cởi giày đi giày cho mình không?”

Khương Yên chọc chọc xương quai xanh nhô ra của Giao Bạch: “Đó là chó, tôi là tình nhân.”

Giao Bạch không phản bác được.

“Giờ cậu đã thoát khỏi phận chó rồi.” Khương Yên luồn tay vào trong cổ áo cậu.

Giao Bạch nắm lấy cái tay lẳиɠ ɭơ kia rồi kéo ra ngoài, ha ha hai tiếng: “Vậy tôi thăng chức rồi nhỉ.”

Khương Yên sững sờ, sau đó bật cười lớn. Nụ cười của anh ta chẳng hề điệu bộ kiểu cách, mà rất hào phóng thẳng thắn, vô cùng xán lạn động lòng người.

Đây là lần thứ hai trong hôm nay anh ta bị Giao Bạch chọc cười, cảm thấy rất vui vẻ.

Đã lâu rồi không được vui vẻ như vậy.

Cũng không biết trạng thái này có thể kéo dài bao lâu.

Khương Yên trở về phòng ngâm nga bài hát mới viết. Dì giúp việc chạy tới hỏi: “Yên thiếu gia, tôi phải chuẩn bị bữa tối, nhưng tôi không biết sở thích của vị bên trong, không biết có ăn kiêng gì không.”

“Trước tiên hãy làm theo chế độ ăn kiêng của bệnh nhân gãy xương, lên mạng có thể tha hồ tìm.” Bàn tay buông thõng của Khương Yên búng một cái, trong lòng vẫn đang suy nghĩ về ca khúc, “Buổi tối chờ ngài Thẩm đến sẽ nói cho dì biết thực đơn.”

Vẻ mặt của dì giúp việc đầy nghi hoặc, không thể nào, bình thường ngài ấy sẽ không đến đây hai ngày liên tục.

Khương Yên nhìn ra suy nghĩ của bác, anh ta ngáp một cái: “Chuẩn bị đi.”

Khương Yên tự cho rằng mình đã nhìn thấu tất cả, nào ngờ lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn. Khoảng bốn năm giờ, anh ta bị kim chủ phái xe tới đón đi, không trở về nữa.

Không ai biết anh ta bị đưa đi đâu và chuyện gì đã xảy ra với anh ta.

Vào buổi tối có mấy người tới Thượng Danh Uyển, dọn hết đồ đạc của Khương Yên.

Dì giúp việc đã từng nấu cơm cho không ít thiếu niên trẻ tuổi trong căn nhà này, biết mỗi người trong bọn họ đều sẽ có một ngày như thế. Dì thấy nhiều rồi cũng quen, nhưng vẫn không khỏi thổn thức.

Không nhắc đến những người trước đây, nói về Yên thiếu gia đi, ngoài việc thích quần áo nữ thì không có khuyết điểm, biết chơi piano biết ca hát, ngoại hình cũng rất tốt.

Nở một nụ cười quả thực còn tươi đẹp hơn những bông hoa trong khu nhà.

Sao không ở bên ngoài tìm một công việc ổn định đến nơi đến chốn chứ. Bị người khác bao nuôi thì tiền tới nhanh cũng nhiều, nhưng chung quy chẳng phải chuyện đứng đắn gì.

Dì cảm thán xong liền đi đóng cửa. Bóng dáng ông chủ xuất hiện trong tầm mắt khiến dì giật mình.

Dì thầm nghĩ, Yên thiếu gia đoán chuẩn rồi.

“Ngài tan làm rồi ạ.” Dì vội vàng cầm giày cho ông chủ.

Thẩm Ký đổi dép lê đi tới một căn phòng ở hướng Bắc. Vừa tới cửa, y liền xoay người rời đi, tháo khuy măng sét rồi nói với dì giúp việc: “Đi gọi người ra ăn tối.”

“Đi ra ăn ạ?” Dì vừa quan sát vẻ mặt của ông chủ vừa ngập ngừng nói, “Thương cân động cốt một trăm ngày(2), tạm thời vẫn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, ít đi lại mới có thể dưỡng cho tốt.”

(2) Thương cân động cốt một trăm ngày: Gân cốt bị thương cần một thời gian dài tĩnh dưỡng, nếu không dưỡng ít nhất một trăm ngày thì không thể hồi phục.

Cuối cùng dì còn bổ sung: “Một bà con xa của tôi gãy xương, sau đó xương cốt không dưỡng tốt, thường xuyên đau đớn.”

Xung quanh yên tĩnh cực kỳ, dì không phải người lắm miệng, chỉ là đứa bé kia bảo dì đừng gọi thiếu gia, trực tiếp gọi cậu Bạch Bạch là được, ngoan ngoãn, rất dễ nói chuyện.

Hơn nữa cậu còn bị gãy mất mấy chiếc xương sườn, không thể tắm nắng bổ canxi, gia đình không có ai ở bên, dì cảm thấy rất đáng thương.

Qua hai ba giây, Thẩm Ký tùy ý ném khuy măng sét đắt giá xuống cạnh bồn rửa, rửa tay rồi lau khô: “Bê thức ăn vào đi.”

Dì tưởng là chỉ dọn cơm cho đứa bé kia là được, ai ngờ ý tứ của ông chủ là, y cũng ăn ở đó.

Chuyện này quá kỳ quái, dì suýt nữa đánh vỡ chiếc bát.

Giao Bạch mới thức dậy, trên mặt hồng hào vì trùm trong chăn bông. Cậu ngái ngủ mà nhìn dì bày bát đĩa lên chiếc bàn trong phòng cậu, sao lại nhiều bát thế, không phải là chuyển hết đến đây đấy chứ?

“Dì ơi, Khương Yên cũng ăn ở chỗ cháu ạ?”

Dì không đáp, dì hết bận liền nhờ hộ lý đỡ Giao Bạch xuống giường, dọn cho cậu chiếc ghế tựa.

Giao Bạch vừa lờ mờ nhận ra thì nghe thấy lời nhắc nhở bạn tốt online, kèm theo một loạt tiếng bước chân.

Thanh âm bước đi của tổng giám đốc không giống vai phụ người qua đường, mỗi bước chân đều mang khí thế cao cao tại thượng mạnh mẽ làm màu.

Thẩm Ký tới đây từ công ty, trước khi tới có xử lý một cọc chuyện bực mình của chi thứ nhà họ Thẩm, còn dính dáng đến mấy kẻ trực hệ có lòng tham không đáy. Vận mệnh của một đám người bị bẻ gãy trong tay y. Trên người y dính đầy mùi máu tanh bao bọc mùi quyền lợi, ngồi xuống ghế, chẳng khác gì ra pháp trường giám sát việc hành quyết.

Bầu không khí vốn thoải mái đã trở nên loãng hơn nhiều.

Giao Bạch không tự cho mình thăng chức lên tình nhân, cậu không lấy lòng lão già, tự mình ngồi. Dây đai cố định khiến cậu khó chịu, rất ảnh hưởng khẩu vị, trừ khi đói lắm mới có thể thèm ăn gì đó, giống như đêm qua.

Hiện tại Giao Bạch không đói bụng, một bàn thức ăn tinh tế trong mắt cậu chính là đạo cụ.

Dì múc cho Giao Bạch một chén canh. Giao Bạch bắt cơ hội hỏi: “Chị ơi, Khương Yên đâu?”

Tiếng gọi “chị” thân mật làm đầu óc dì giúp việc nóng lên, buột miệng: “Không ở đây.”

Giao Bạch biến sắc, thật sự giống suy đoán của cậu.

Trong nguyên tác, Khương Yên sẽ ở bên Thẩm Ký rất lâu, cho nên Giao Bạch chỉ nghĩ anh ta thay đổi chỗ ở mới.

Cũng không biết rời đi lúc nào, chẳng chào hỏi gì cả.

Giao Bạch cầm lấy chiếc thìa nhỏ, múc một muỗng canh rồi bỏ lại trong bát, lặp đi lặp lại hai lần, cậu bất giác thở dài.

“Làm sao, mới có một ngày mà hai người đã thành bạn tri kỉ rồi à?” Thẩm Ký ghét người cùng bàn tạo ra tiếng vang ồn ào, khẩu vị mất ráo. Trong giọng nói lạnh lùng của y ẩn chứa âm u, “Tiểu Khương đi rồi, cậu tuyệt thực?”

Giao Bạch chồng bát lên: “Anh đang mỉa mai quái gở cái gì?”

Thẩm Ký mím đôi môi mỏng sắc bén, cả khuôn mặt không chút biểu cảm.

Giao Bạch không cam lòng yếu thế, đối diện với đối phương. Cậu vốn là muốn nhẫn nhịn giống buổi sáng, nhưng lão già này thật sự quá đáng ghét.

Cha con nhà họ Thẩm trong “Gãy Cánh” quả thật là… Sau khi thành tên cặn bã, Tiểu Thẩm lên chức chủ tịch Thẩm thị, đồng thời còn cầm đi danh hiệu thiếu đòn nhất.

Trước khi Tiểu Thẩm thành tên cặn bã, lão Thẩm là thiếu đòn nhất.

Bầu không khí trên bàn tệ cực kỳ.

Giao Bạch nghiêm mặt, không hề có ý nịnh bợ nhận sai chút nào.

Đôi mắt và khuôn mặt Thẩm Ký bị bao phủ bởi một lớp sương lạnh tuyết giá với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Dì giúp việc bên cạnh không dám thở mạnh. Dì nhìn lầm rồi, tính cách của đứa bé này không chỉ có một, có thể rất mềm mại, cũng có thể sắc nhọn đâm tay. Gan to tày trời, cũng dám chống đối quý ngài. Hy vọng sau này đừng liên lụy đến dì.

“Ra ngoài.” Giọng điệu Thẩm Ký rất bình tĩnh.

Dì giúp việc lập tức đi ra ngoài. Dì cũng tốt bụng mà lén lút dùng ánh mắt nhắc nhở Giao Bạch nhượng bộ đi, nhất định phải nhận thua. Xương còn đang bị thương đấy, cũng đừng để chính mình chịu thiệt.

Giao Bạch vô cùng bình tĩnh, bởi vì cậu có tự tin.

—— đó chính là vì độ sinh động đã lên tới 49.1.

“Trả lời câu hỏi tối hôm qua của cậu.” Vẻ mặt Thẩm Ký lạnh lùng vô tình, “Tôi muốn chơi cậu.”

Chủ tịch Thẩm online đánh mặt. Đây là một sự kiện siêu tin tức bùng nổ, mà chỉ có một khán giả có mặt.

Giao Bạch: Ha ha.

Thẩm Ký nhìn người trẻ tuổi bằng một loại ánh mắt bố thí dân nghèo hạ đẳng. Phía sau sự ngạo mạn này là khối tài sản khổng lồ và quyền thế kếch xù của Thẩm thị: “Tôi chỉ cho cậu hai tuần để dưỡng xương.”

“Sau hai tuần, tự tắm rửa sạch sẽ.”

“Bây giờ, ăn cơm.”

Giao Bạch nghe xong lời thoại giám đốc bá đạo kế thừa xuyên suốt nhà họ Thẩm, liếc nhìn độ sinh động của cậu và Thẩm Ký, không tụt.

Vì vậy Giao Bạch mượn độ sinh động tấn công, cậu lấy chiếc thìa trong chén canh ra rồi vứt về phía đối diện.

Chiếc thìa tức khắc va vào ngực Thẩm Ký, làm bẩn kiện sơ mi thủ công xám đậm được định chế riêng của y.

Nếu Thẩm Ký trẻ lại mười tuổi thì hiện tại đã lật bàn, con chó con cũng sẽ bị y đạp ngã xuống đất chỉ còn thoi thóp.

Nhưng giờ y không nhúc nhích, mặc kệ lửa giận đốt thiêu đốt tới nỗi hai mắt đen kịt đỏ ngầu, trông càng thêm đáng sợ: “Tôi thấy cậu chán sống rồi.”

Ai ngờ chó con không biết đột nhiên xảy ra chuyện gì, còn tức giận hơn cả y. Nghiến răng, thở hổn hển, đôi mắt rũ xuống cũng trợn tròn xoe đỏ hoe.

Cơn thịnh nộ của Thẩm Ký cứ thế bị tiêu tán trước du͙© vọиɠ bùng phát, đến chính y cũng không kịp phản ứng. Giọng y hơi khàn khàn: “Cậu giận cái gì?”

Gương mặt Giao Bạch co rúm, mịa anh hỏi ông đây giận cái gì? Anh còn không biết ngượng mà hỏi!

Trên người con Pikachu của anh có thêm một chiếc áo khoác màu dâu tây. Vàng phối hồng, hoa hòe hoa sói, cay con mắt, còn móa nó tưởng mình đẹp lắm moe lắm đấy.

Xấu khϊếp!!!