- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bưu Kiện
- Quyển 2 - Chương 13
Bưu Kiện
Quyển 2 - Chương 13
Sau khi cuộc gặp mặt thuận lợi kết thúc, Đỗ Noãn Thấm đang cùng nghệ sĩ chia tay về nhà, ai ngờ Dương Bằng Trình ngăn cô lại bảo cô tham gia phần sau của bữa tiệc, Đỗ Noãn Thấm đang định từ chối, thế nhưng Dương Bằng Trình chính là không thả người, còn nói nếu cô không ở lại không ai biết nói tiếng Hàn, tiếng Anh của nghệ sĩ cũng không tốt, trường hợp đó sẽ rất xấu hổ. Đỗ Noãn Thấm nghĩ nghĩ vẫn là đáp ứng.
Ở trong hàng ghế của khách sạn 5 sao nào đó, nghệ sĩ thấy Đỗ Noãn Thấm tiến vào, vui vẻ cho cô một cái ôm lớn, trong thời gian ngắn hai người đã trở thành bạn bè, biết được Đỗ Noãn Thấm ở Hàn Quốc du học, còn nói đến Hàn Quốc nhất định phải hẹn gặp lại.
Đương nhiên cô ngồi bên cạnh nghệ sĩ, mà nghệ sĩ ngồi ở bên cạnh Nam Cung Dật. Trên bữa tiệc đương nhiên không tránh được nghệ sĩ nói chuyện phiếm với lãnh đạo công ty, Đỗ Noãn Thấm phụ trách phiên dịch giữa Nam Cung Dật và nghệ sĩ. Cuộc nói chuyện bình thường đều là công việc và sắp xếp kế tiếp.
Thỉnh thoảng nghệ sĩ cũng sẽ cùng Đỗ Noãn Thấm trò chuyện một ít, cho tới lúc nghệ sĩ liền cầm ly rượu lên muốn cùng Đỗ Noãn Thấm uống một chén, kết quả mới vừa cầm lấy ly rượu, bên cạnh liền truyền đến một câu tiếng Anh: “Cô ấy không thể uống rượu.”
Nháy mắt trên bàn cơm an tĩnh một lúc, mà Dương Bằng Trình hiểu rõ tình hình liếc mắt nhìn vị tổ tông bên cạnh này một cái, ánh mắt đó như đang nói: “Xem đi xem đi, phơi bày ra đi.”
Đang lúc mọi người suy đoán quan hệ của ông chủ cùng vị phiên dịch này, nghệ sĩ nhịn không được trực tiếp dùng từ đơn tiếng Anh không thuần thục: “Làm sao anh biết cô ấy không thể uống rượu.”
“……”
Nam Cung Dật che giấu nắm tay che miệng khụ một tiếng: “Tôi là nói nữ sinh đừng uống nhiều rượu như vậy.”
Nghệ sĩ bĩu môi oán giận ông chủ nhà mình: “Vậy cũng chưa thấy qua anh giúp tôi chắn rượu đấy.”
Một bên Đỗ Noãn Thấm gắt gao mà cầm ly rượu không nói lời nào, vẫn là đổi thành nước.
Nghệ sĩ quay đầu nói nhỏ với Đỗ Noãn Thấm: “Có phải cô quen biết với ông chủ của chúng tôi hay không?”
“Hả?”
“Anh ấy giống nhau không thích xen vào việc người khác. Có điều giống như rất chung thủy, tôi còn nhớ rõ thời điểm tôi ký tên với công ty anh ấy tôi hỏi anh ấy có phải cảm thấy hứng thú đối với nữ minh tinh giới giải trí nên thành lập công ty hay không, cô biết anh ấy nói như thế nào không?”
“Cậu ấy nói cái gì.”
Nghệ sĩ dáng vẻ bát quái tiến đến bên tai cô: “Anh ấy nói bởi vì mối tình đầu của anh ấy, bởi vì mối tình đầu của anh ấy theo đuổi minh tinh, cho nên anh ấy đã bằng lòng với cô ấy về sau giúp cô ấy thực hiện ước mơ theo đuổi minh tinh, chờ lúc cô ấy trở lại cô ấy nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Đỗ Noãn Thấm đã nghe không lọt câu nói kế tiếp, trong đầu trống rỗng, cô không nghĩ tới thế nhưng là như thế này, đã từng cho rằng anh đối với cô chỉ là đơn thuần chiếu cố, anh ưu tú như vậy, người xinh đẹp theo đuổi cũng không ít, cô cũng không dám nghĩ tới anh sẽ sinh ra tình cảm khác với cô, cô chỉ có thể đem tự ti và yêu thầm giấu ở trong lòng, cô không dám ỷ lại anh quá mức, huống chi trong nhà xảy ra chuyện như vậy, cô càng không có tư cách lại quấn lấy anh không bỏ, bởi vì cô luôn cảm thấy anh và cô về sau sẽ có cuộc sống không giống nhau, cô nỗ lực đọc sách, nỗ lực kiếm tiền giúp ba trước tiên, sống cuộc sống bình thường, mà anh có thể có tiền đồ tươi sáng, bên cạnh đều là những người thượng đẳng, tìm một người môn đăng hộ đối để kết hôn.
Lần này trở về ngoại trừ thăm ba, còn muốn biết tình hình của anh thế nào, vừa rồi Dương Bằng Trình nói cô nghe được một chữ cũng không sót, không chấn động là giả, vốn tưởng rằng Nam Cung Dật đã quên cô, sống cuộc sống của mình, không nghĩ tới, không nghĩ tới kết quả là như vậy.
Cô càng nghĩ càng khó chịu, cầm lấy ly rượu vang đỏ trước mặt uống ngụm lớn hết toàn bộ, mọi người kể cả Dương Bằng Trình đều giật mình mà nhìn cô gái này, thoạt nhìn an an tĩnh tĩnh, không nghĩ tới uống rượu hào sảng tới như vậy.
Đại thiếu gia khóe mắt lạnh lùng đảo qua, mặt ngoài bình tĩnh, nhưng nội tâm sắp nổ tung, lại phát điên cái gì, không biết tửu lượng của mình mấy cân mấy lượng sao?
Sau khi bữa tiệc kết thúc, mọi người hai mặt nhìn nhau, không biết đi hay là không đi, bởi vì Đỗ Noãn Thấm đã thành công bò xuống, bất tỉnh nhân sự.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm vào cô gái trên bàn, từng người rối rắm cần đưa cô trở về hay không, vừa lúc ở trước mặt ông chủ biểu hiện một chút.
Nghệ sĩ bên cạnh nhìn Đỗ Noãn Thấm mặt đỏ bừng quay qua người đại diện bên cạnh nói: “Nếu không đưa cô ấy đến phòng tôi đi, tôi chăm sóc cô ấy.”
Người đại diện cảm thấy không thích hợp, lại không từ chối được, đang lúc khó khăn. Đột nhiên một người đi qua bên cạnh, chặn ngang bế Đỗ Noãn Thấm lên, động tác tương đối dịu dàng.
Đại thiếu gia này nhìn người trong lòng ngực bỏ qua từng đôi mắt bát quái, mặt không đổi sắc nói: “Cô ấy giao cho tôi.”
Ôm Đỗ Noãn Thấm đi qua bên người nghệ sĩ dùng tiếng Anh nói: “Lần trước mối tình đầu tôi nói với cô chính là cô ấy.” Nói xong cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Lưu lại một đám người kinh ngạc.
Đỗ Noãn Thấm uống say thực sự không an phận, vẫn luôn nhích tới nhích lui, trong miệng còn không ngừng nhắc mãi: “Không thoải mái.” Thậm chí còn quơ chân múa tay, bắt đầu uống say phát điên.
Nam Cung Dật ấn đầu cô: “Đáng đời cậu, yên lặng cho mình một chút.”
Đỗ Noãn Thấm trong miệng còn nhắc mãi, anh để sát tai vào nghe, nghe thấy một tiếng: “Công tử, mình rất nhớ cậu.”
Nam Cung Dật toàn thân cứng đờ, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái, lau nước mắt cho cô, gắt gao mà ôm cô.
Nam Cung Dật ôm Đỗ Noãn Thấm về tới chỗ ở của mình, đặt cô ở trên giường, một bên lau mặt cho cô một bên phiền cô: “Tửu lượng của mình bao nhiêu cũng không biết, một hai hướng đến chỗ chết mà làm.”
Đang chuẩn bị đứng dậy rót nước cho cô, lại bị người trên giường bắt lấy tay, lót tay anh ở dưới mặt mình, lẩm bẩm: “Mình biết, mình biết đến… Không… Cậu không biết… Qua mấy năm nay một chút mình cũng không ổn, cậu không biết, mình rất nhớ cậu, rất nhớ rất nhớ cậu, nằm mơ đều mơ thấy cậu, mỗi lần như vậy mình đều làm bản thân trở nên rất bận, rất bận, chỉ cần mình dừng lại liền nhớ tới cậu… Thực xin lỗi, công tử, cậu không biết, có rất nhiều lần mình đều muốn trở về tìm cậu, mình lại không dám tìm cậu, cậu chắc chắn sẽ không để ý mình, mình chỉ là một chai keo dính, lúc mình ở Hàn Quốc đã nghĩ tới, mình giống như từ nhỏ đến lớn vẫn luôn cho cậu thêm phiền toái, hiện tại mình càng không thể lại liên lụy cậu… Mình ở Hàn Quốc mỗi ngày đều suy nghĩ biết cậu sống có tốt không, có phải đã quen bạn gái hay không, cho nên mình vẫn là không tìm cậu, đúng rồi, nghe nói cậu muốn đính hôn, mình sẽ khó chịu, lại vui vẻ… Mình… Mình…”
Nói xong cô gái đã ngủ rồi, Nam Cung Dật nhìn cô gái trên giường, trong ánh mắt là sự ấm ngầm chịu đựng mấy năm nay, nâng tay lên nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, từ cái trán đến cái mũi, lại đến miệng, thấy thế nào cũng xem không đủ.
“Mình đều biết, cho nên không muốn làm cậu khó chịu.”
Ngày hôm sau, Đỗ Noãn Thấm vừa mở mắt đã là giữa trưa, cô từ trên giường bật dậy, lầm bầm làu bàu: “Xong rồi xong rồi, bỏ lỡ phát sóng trực tiếp của thần tượng.” Đang lúc ảo não không thôi, phát hiện càng nghiêm trọng chính là, đây là đâu?
Cô nhìn nhìn chung quanh hoàn cảnh lạ lẫm, hoàn toàn không nhớ rõ trở về như thế nào, có phải cô bị người xấu mang đi hay không?? Có phải mất trong sạch rồi hay không??? Xong rồi xong rồi, cứu mạng á!!!
Đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa: “Ai đấy!!”
Nghe thấy cô đáp lại, cửa bị mở ra, thiếu gia ăn mặc một thân quần áo ở nhà, dựa vào cửa không biểu cảm mà nhìn cô: “Tỉnh rồi à? Vậy ra ăn cơm.” Nói xong liền để lại một bóng lưng.
Cô chầm chậm mà đi vào bàn ăn, nhìn trên bàn tất cả đều là đồ ăn yêu thích nhất của cô, một tràng cảm động mà nhìn anh.
Thiếu gia nhìn cô gái trước mắt sắp khóc, nhướng mi lên: “Cậu đây là biểu cảm gì vậy, mình bắt nạt cậu sao?”
Cô gái lắc lắc đầu không nói lời nào, chăm chỉ vùi đầu ăn ngấu nghiến, Nam Cung Dật nhìn cô gái trước mắt đầy đồ ăn trong miệng, hơi hoảng hốt, phảng phất thời gian trước kia, cô đang ăn anh đang xem.
Dường như cảm nhận được ánh nhìn chăm chú, cô gái lập tức ngượng ngùng, tưởng mình ăn quá khó coi: “Xin lỗi nhé, mình hơi đói.”
Thấy người đối diện không nói lời nào, cô do dự một chút: “Cái kia, cảm ơn cậu đi thăm ba mình, mình…”
“Cậu đừng nghĩ nhiều, mình không phải vì cậu, chú đối xử với mình rất tốt, chỉ là muốn thăm ông ấy một chút.”
“Mặc kệ thế nào, vẫn là cảm ơn cậu.”
Nam Cung Dật không trả lời cô, lo ăn cơm của mình.
Một cảnh trầm mặc.
“Cậu…”
“Đúng rồi, đối với phí phiên dịch mình sẽ kêu Lý Triết kết toán với cậu.”
“Không cần, không sao đâu.”
Vừa dứt lời, Nam Cung Dật liền phát hỏa, buông chiếc đũa: “Cái gì kêu không sao đâu? Có phải chuyện gì bây giờ đối với cậu mà nói đều là không sao cả hay không? Trước nay cậu chỉ lo bản thân nghĩ như thế nào, có hỏi qua ý nghĩ của mình sao? Cậu không nói một tiếng mà rời đi, được, mình không trách cậu, vừa đi chính là mất liên lạc mấy năm, mình đây liền gửi tin nhắn cho cậu, cậu không trả lời tin nhắn, mình cũng không trách cậu, nhưng hiện tại cậu trở về cũng không tới tìm mình, có phải đời này hai ta trở thành người xa lạ hay không??? Luôn miệng nói là vì mình, nhưng mẹ nó cậu có hỏi qua ý nghĩ của mình sao?”
Đỗ Noãn Thấm bị giọng gào thét của anh làm mông muội*: “Cậu có gửi tin nhắn đến mình sao? Mình….”
(mông muội: kiểu tối tăm không biết gì.)
“Đã không quan trọng, cậu chưa từng nghĩ đến việc ỷ lại mình, từ hôm nay trở đi chúng ta cũng đừng gặp lại, đều tự mạnh khỏe vậy, mình sẽ không giống như đồ ngốc chờ cậu nữa,”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bưu Kiện
- Quyển 2 - Chương 13