Quyển 2 - Chương 11

Đỗ Noãn Thấm ngồi trên xe taxi nhìn phong cảnh bên ngoài lướt qua, trong đầu vẫn luôn hiện lên lời nói vừa rồi của ba.

“Ba không biết cậu ấy làm sao tìm được tới chỗ này, chỉ là bảo ba ngàn vạn lần đừng nói cho con, còn có mấy lần tới tặng đồ ăn cho ba thì đi mất, ba bảo cậu ấy đừng tới, thật sự không muốn phiền toái người khác, đứa nhỏ này vẫn kiên trì, lần cuối cùng tới là nói cả nhà bọn họ di cư.”

“Nhưng cậu ấy……”

Tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh, cô cho rằng năm đó cô tuyệt tình mà bước qua khoảnh khắc đó thì tất cả sẽ kết thúc, mọi người trở thành người xa lạ, có được cuộc sống của chính mình không qua lại nữa….. Có điều ngay cả chính mình cũng không thể tin được. Đã từng cho rằng bản thân ở nước ngoài mấy năm nay có thể dùng thời gian để hòa tan nỗi nhớ đối với anh, cũng từng thử quen bạn trai có cuộc sống của mình, nhưng mà mỗi khi nhận được thông báo trong đầu tự động hiện ra gương mặt quen thuộc kia.

Thậm chí có một ngày Duẫn Hi hỏi cô: “Cung Dật là ai?” Cô vừa nghe đến cái tên này hô hấp trong nháy mắt căng chặt. Cô nhìn Duẫn Hi không nói lời nào.

Duẫn Hi bị ánh mắt này của cô nhìn chằm chằm đến nhút nhát, “Cậu đừng hiểu lầm nhé, mình chỉ là nghe được vài lần lúc tối cậu nằm mơ đều gọi tên này, còn nói linh tinh cái gì mà nhớ cậu, bạn trai cậu sao? Không đúng, cậu đây thoạt nhìn không giống dáng vẻ yêu đương.”

Đỗ Noãn Thấm ngậm miệng không nói, ở nước ngoài mấy năm nay cái tên này chưa từng được nhắc tới, không sai, cô chính là lừa mình dối người, cho rằng chỉ cần không đề cập tới thì có thể quên mất, nhưng mới phát hiện hóa ra mình nhớ anh như vậy.

Cô đột nhiên thay đổi chủ ý, nói với tài xế phía trước: “Bác tài, cháu muốn đổi địa chỉ có được không?”

“Được thôi!” Tài xế đáp ứng đến phi thường sảng khoái.

Xe taxi dừng lại ở gần đó, có lẽ là thời gian đi học nên xung quanh khác với sự náo nhiệt ngày trước, tương đối vắng vẻ. Nhìn bảng hiệu của cổng lớn từng mảnh ký ức nảy lên trong lòng, nhớ rõ lúc mới vừa bước vào vườn trường ngây ngô, cùng Vu Tân Tân trốn học xem trận bóng rổ của nam sinh, truyền giấy trong giờ học bị lão Cao phạt đứng,…. khờ dại cùng phản nghịch, yêu thầm, chua xót chờ đợi của thời học sinh phảng phất như thước phim hiện lên trước mắt. Đỗ Noãn Thấm ngồi trên cầu thang trường học, nhìn nam sinh trên sân bóng rổ, còn có nữ sinh đứng ở bên cạnh nói cố lên, không khỏi mỉm cười, thật tốt.

Đột nhiên từ phía sau kêu tên cô: “Đỗ Noãn Thấm?”

Cô quay đầu nhìn qua: “Thầy Cao!!”

“Thật là em à! Tôi đã nói bóng dáng rất giống! Vốn dĩ là em thật!” Lão Cao không kìm chế được tâm trạng vui vẻ, giọng cũng cao hơn vài tông.

“Thầy Cao, nhiều năm như vậy thầy đẹp trai hơn nhiều nha.” Đã lâu không gặp chủ nhiệm lớp, Đỗ Noãn Thấm cũng vui vẻ không thôi.

“Haha, cũng tạm.” Lão Cao lúng ta lúng túng gãi đầu.

Vẫn là giống như trước đây không thay đổi, chỉ cần khen anh ấy một cái đã thẹn thùng không thôi.

“Không nghĩ tới còn có thể gặp được em, thật đúng là đã lâu cũng chưa thấy em tới, sau khi thi đại học…. Lão Cao đột nhiên ý thức được cái gì, kịp thời phanh lại.

“Em được nghỉ nên về nước, thuận tiện ghé lại đây thăm.” Đỗ Noãn Thấm nhìn lão Cao hơi hơi mỉm cười, tỏ vẻ không có việc gì.

“Em sốt ruột về nhà sao, tôi sắp tan làm rồi, hai thầy trò ta đã lâu không gặp, cùng nhau ăn cơm thế nào?”

“Đương nhiên là được! Vẫn ở chỗ cũ!”

Hiện tại vẫn chưa phải giờ cao điểm tan làm, người trong tiệm cơm vẫn lác đác lưa thưa.

Lão Cao và Đỗ Noãn Thấm chọn mấy món cơm gia đình sau đó bắt đầu ôn chuyện tán gẫu.

Lão Cao tùy tay cầm lấy ấm nước bên cạnh rót cho Đỗ Noãn Thấm một ly nước, một bên hỏi cô tình hình mấy năm gần đây, cũng nói cho cô tình hình bạn học trong lớp gần đây, ví dụ như lớp trưởng và nam sinh lớp bên cạnh vất vả theo đuổi cô ấy cuối cùng cũng ở bên nhau, Triệu Hân Di đang làm diễn viên, không sai chính là Triệu Hân Di vất vả theo đuổi Nam Cung Dật. Còn có Lão Cao cũng có bạn gái.

“Nói đi nói lại biết đám tiểu quỷ các em đều có cuộc sống không tồi, làm chủ nhiệm lớp tôi thực sự rất vui mừng đấy.”

Tuy rằng khi đó các em đặc biệt phiền phức! Thường xuyên chọc giận tôi”

“Ha ha ha, đó đều là biểu hiện yêu mến của chúng em đối với thầy mà. Thầy cũng không biết chúng em chỉ làm những việc đó đối với thầy thôi.”

“Đó là các em cảm thấy tôi dễ khi dễ!”

“…….”

Được rồi, cũng không có biện pháp phản bác.

“Em ở nước ngoài thế nào?”

“Khá tốt ạ.”

“Vậy được, lớp học cũng có vài bạn học đi nước ngoài.”

“Thật ạ.” Cô biết trong đó có anh.

“Em cũng không biết rằng năm đó Trạng nguyên khoa học tự nhiên của chúng ta suýt chút nữa không quấn chết tôi.”

Đỗ Noãn Thấm nghe thấy bốn chữ* “Trạng Nguyên khoa học tự nhiên” này tay run lên, chiếc đũa suýt chút nữa rớt xuống.

*Nguyên văn là 理科状元

Lão Cao nói đùa: “Em cũng không biết à, năm đó sau khi em lặng yên không một tiếng động rời đi, cậu ấy suýt chút nữa nằm vùng ở nhà tôi! Một hai phải quấn lấy tôi hỏi nguyện vọng thi đại học của em, nghe nói bây giờ cậu ây cùng Triệu Hân Di……

“Thầy Cao?”

Hai người đồng thời quay đầu lại nhìn, đồng tử của Đỗ Noãn Thấm nở to trong nháy mắt, trong lòng cả kinh.

“Triệu Hân Di! Sao em lại ở đây, không phải em đang đóng phim sao?”

Triệu Hân Di đang chuẩn bị trả lời, kết quả lơ đãng nhìn người bên cạnh liếc mắt một cái, kinh ngạc mà hô: “Đỗ Noãn Thấm!?”

Nhìn chằm chằm Đỗ Noãn Thấm thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh. Đỗ Noãn Thấm! Đây là tình địch trong quá khứ của cô ta! Chiếm giữ chàng trai mà trong lòng cô ta yêu mến, trong trường học hai người đã không hợp nhau, nhìn nhau không thuận mắt. Đỗ Noãn Thấm cũng nhìn Triệu Hân Di tràn đầy kinh ngạc, không nghĩ tới còn có thể gặp được cô ta.

“A, Đỗ Noãn Thấm….. Cậu thực sự đã trở lại., còn tưởng rằng cậu quên nơi này rồi…” Khẩu khí tràn ngập trào phúng.

Đỗ Noãn Thấm che giấu cảm xúc của mình: “Đã lâu không gặp, nghe nói cậu đang là diễn viên, chúc mừng cậu.”

“Cảm ơn.”

Lão Cao nhìn này hai người này nói từng câu từng chữ, không khí tương đối xấu hổ.

“Ấy, Triệu Hân Di à, muốn lại đây ngồi xuống cùng nhau ăn hay không? Chúng tôi gọi rất nhiều đồ ăn đấy?”

“Không cần đâu, thầy, em tới cùng bạn.” Còn nhấn mạnh hai chữ “bạn” này.

“Vậy đúng lúc quá, gọi bạn của em lại đây cùng nhau…..”

Giọng của Lão Cao càng nói càng nhỏ, bởi vì anh ấy mở miệng thì đã hối hận, bởi vì nếu mời người “bạn” này anh ấy sẽ bị xấu hổ mà chết mất.

“Cung… Cung Dật à, em…em đã trở lại rồi sao?” Còn bất an mà nhìn lướt qua Đỗ Noãn Thấm vùi đầu chuyên tâm ăn cơm. Anh ấy gặp phải vận xui gì vậy, rõ ràng chỉ muốn ăn một bữa cơm đơn thuần ôn chuyện cũ mà thôi, sao lại thành như vậy.

“Thầy Cao.” Giọng nam trầm thấp từ tính truyền đến.

Leng keng một tiếng.

“Thực xin lỗi thực xin lỗi.” Đỗ Noãn Thấm làm đổ nước, đứng lên cuống quít chà lau, từ đầu đến cuối không có ngẩng đầu.

Lão Cao thật sự là chịu không nổi không khí quỷ dị này,” Cung Dật, chúng ta cũng đã lâu không gặp, muốn ngồi xuống cùng nhau ăn hay không?”

“Được.”

“”

“”

“”

Ba người họ bị “Được” này của anh làm hoảng sợ không thôi, sao lại “Được” ngay vậy, ngồi xuống mới không được đấy! Mặt khác ba người đều có suy nghĩ riêng.

Anh ấy hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình. Sao lại đáp ứng ngay rồi? Anh ấy chỉ lịch sự định hỏi một câu mà thôi.

“Thầy Cao, xin lỗi, em còn có chút việc, nên đi trước, mọi người từ từ ăn. “Nói xong, cầm khăn trùm đầu cũng không quay đầu lại mà rời khỏi, nói đúng ra là chạy trối chết.

Đỗ Noãn Thấm ngồi trên xe như người gỗ, nước mắt đã làm mờ đôi mắt. Nghe thấy giọng nói cô nhung nhớ lâu nay vậy mà cảm thấy không chân thật, cô không nghĩ tới sẽ gặp lại lần nữa dưới tình cảnh như vậy, cô cho rằng trước mấy ngày thi đại học là lần cuối trong cuộc đời này bọn họ gặp nhau, qua mấy năm nay cô mỗi ngày đều suy nghĩ anh sống thế nào, ở nước ngoài học trường nào, có phải thành nhân vật quan trọng hay không, có bày tỏ với bạn gái nước ngoài không, anh đẹp trai như vậy chắc chắn có rất nhiều nữ sinh theo đuổi anh, thế nhưng thật sự gặp chính anh thì đại não trở nên trống rỗng.

Anh béo hay là gầy, có cao hơn hay không, có phải đẹp trai hơn hay không….. Thế nhưng ngay cả dũng khí ngẩng đầu cô lại cũng không có, cô chỉ nghĩ nhanh rời nơi này, không muốn để cho anh thấy dáng vẻ quẩn bách của mình.

Thế nhưng cô cũng không biết, lúc này trạng thái của một người khác cũng không đúng.

Ban đêm, ô tô ngừng bên cạnh một căn biệt thự của người giàu có, người đàn ông anh tuấn cùng với cô gái bề ngoài tinh xảo ngồi ở trong xe, cuối cùng Triệu Hân Di không nhịn được nói với người đàn ông bên cạnh: “Mình đến nhà rồi, cảm ơn.”

‘Ừ.” Nam Cung Dật mặt không biểu tình mắt nhìn phía trước.

Triệu Hân Di còn muốn nói gì đó với anh nhưng nhìn cảm xúc của Nam Cung Dật hôm nay rõ ràng không đúng, lúc ăn cơm lại càng thất thần, vẫn là mở cửa xuống xe.

Ô tô chạy như bay rời đi, Triệu Hân Di nhìn theo hướng rời đi, thấp giọng lẩm bẩm: “Lại là như vậy sao?”

Nhiều năm qua như vậy cậu vẫn là quên không được cô ấy sao?

Ban đêm con đường thực trống trải, hai bên con đường không có xe, Bentley xa hoa lấy tốc độ 120m/h trình diễn xe bay cực nhanh, giống như phát tiết cảm xúc, cuối cùng ngừng ở bên cạnh cây cầu, người đàn ông mở cửa xuống xe dựa nghiêng trên cửa xe nhìn con sông mênh mông vô bờ, lúc lâu sau lấy di động từ trong túi quần áo ra mở album duy nhất bị khóa ra, mở ảnh chụp nhìn hồi lâu giơ tay ra sức ném điện thoại di động xuống sông, không ai biết tâm trạng của anh lúc này.

Thật sự ngay cả chính anh cũng không rõ ràng lắm.