🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Duy gọi điện, rủ sau khi học hết ca chiều thì đi ăn chè ở quán chè gần trường, mình không có hứng thú đi ăn chè với một tên nửa nạc nửa mỡ đâu, cơ mà động lực duy nhất để mình đi đó là… hắn rủ chị đi cùng :3 .
Biết chị cũng lâu nhưng hầu như hai chị em toàn nói chuyện qua tin nhắn, facebook với ola, ít có cơ hội được ngồi đối diện nói chuyện với nhau, nên dù cho tên thái giám đanh đá kia có ngồi làm kì đà cản mũi, thì mình vẫn muốn đi ăn chè với chị , mà nên nói chuyện gì được nhỉ, trên facebook, ola, yahoo sao nhiều thứ để nói thế, nói từ ngày này sang ngày khác không hết, vậy mà sắp gặp nhau thì lại chẳng biết phải nói gì , không biết chỉ một mình có cái tật này hay là con trai ở độ tuổi đấy ai cũng thế, chém gió trên mạng thì như Triệu Tử cầm đao, Khổng Minh gọi gió, trộm chó vít ga, nhưng khi gặp gỡ ngoài đời thì lại chẳng biết phải nói gì, phải làm gì, một cảm giác ngại ngùng tràn ngập tâm can đi kèm theo đó luôn là món bối rối ngượng ngùng gãi đầu gãi tai như Tôn Ngộ Không bị dè dưới núi mấy trăm năm không được tắm >.<
Ca chiều hôm nay sao mà dài thế, học 2 giờ đến 4 giờ mà mãi không hết, vừa ngồi học vừa nhìn cái đồng hồ dở với cái kim dây lết từng li từng tí, sao hôm nay thời gian trôi qua chậm thế nhỉ, hay cái đồng hồ chậm do sắp hết pin, tiên sư mất đứa cán bộ lớp mồm thì suốt ngày giương oai diễu võ nào là ý thức nào là gương mẫu này nọ có mỗi mấy nghìn thay pin mà cũng tiếc, 2 tiếng ca chiều dài lê thê như hai năm, còn mình thì nằm trong lớp đợi chờ mỏi mòn như đợi sổ số lô tô trúng con độc đắc, như bắc Hàn thống nhất với miền nam, như cam đợi quít như mít đợi na như siđa chờ chết, nói chung chờ trong mỏi mệt, càng chờ càng thấy cái câu “ đợi chờ là hạnh phúc “ quá đỗi xàm xí… Và cuối cùng thời khắc đó cũng đã đến, tan học, mình dắt con xe đạp songtain đen đạp như chưa bao giờ được đạp cho dù quán chè đấy cách cổng trường có …100m :v ngồi chờ một lúc thì có tin nhắn của Duy
- Ra chưa ?
- Ra rồi >.<
- Cố tí nhé tôi cũng sắp ra rồi
- Ukm, ra nhớ ới một tiếng nhé
Thực sự thì cái nội dung tin nhắn vô cùng trong sáng nhưng chả hiểu sao mấy thằng da^ʍ tặc trong lớp nó nghĩ thành cái gì mà hôm sau chúng nó lấy máy mình đọc tin nhắn rồi ngồi cười như đười ươi gặm chuồi, còn nói chuyện với nhau với cái giọng lai lái như mấy ông đồng tính “ ra chưa anh “, “ anh ra rồi “ , tiên sư mấy thằng học thì dốt chỉ giỏi nghĩ vớ vẩn thì nhanh =_=’. Trở lại câu chuyện chính, ngồi chờ tầm 15 phút thì chị cùng Duy cũng đến, đây là lần đầu tiên mình được nhìn chị ở cự li gần đến thế, một cô gái cao tầm 1m60, người nhỏ nhắn với mái tóc dài nhuộm màu hạt rẻ dài ngang lưng, mềm mại như mới đi ép ở tiệm về, tóc mái vuốt sang một bên trông vô cùng dịu dàng và duyên dáng, cặp má của chị lúc nào cũng phũng phính nhìn chỉ muốn lao vào bẹo má mấy cái cho bõ thích >.<, chị mặc áo đồng phục mùa đông của trường, hơi rộng một chút nhưng vẫn xinh, mình chào chị và mặc kệ tên Duy :v , cả ba người gọi chè thập cẩm và một ít bánh khoai, với đầu chị và mình có vẻ ngại ngùng vì lần đầu tiên ngồi gần nhau như thế này, nhưng một lúc sau cũng quen dần, chị bắt đầu nói chuyện niềm nở hơn, chủ động hỏi chuyện mình, mình cũng bắt chuyện với chị rất vui vẻ và ăn ý :3 , tên Duy có vẻ như thấy nguy cơ bị ra rìa nên cứ lúc mình và chị đang nói chuyện cao trào là lại đế vào vài việc riêng của lớp, hay nói chuyện về những chuyện của mấy người học lớp chị, và tất nhiên mình chẳng biết gì về những chuyện đó nên đành phải ngồi hóng trong căm phẫn vì bị tên thái giám kia cướp mất chị, không chịu thua kém, mình hỏi chuyện chị về Cường, dạo này Cường còn liên lạc với chị không, nói mới có người yêu mới đấy chị biết chưa… thế là chị quay sang bắt chuyện và hỏi han mình, mình vừa trả lời chị vừa liếc Duy bằng một ánh mắt đắc thắng vì đã dành lại được chị, nhưng đó chưa phải tất cả, đang ăn chè thì một cô bạn cùng lớp của chị bước vào , cô bạn này có vẻ tỏ ra ngạc nhiên khi thấy chị ngồi với mình, tên Duy chớp lấy thời cơ giới thiệu luôn:
- Giới thiệu với Mai Anh đây là Trung Anh, cậu em thân của Nhung, hôm nay Trung Anh mời nên cậu muốn gì cứ gọi xả láng
Mình bất ngờ quá, chưa kịp thanh minh gì thì bạn kia lên tiếng:
- Thật á, eo ôi ga lăng thế, cô ơi cho cháu thêm mấy cái bánh khoai
Thôi xong, vừa phải trả tiền thêm, vừa phải ngồi nhìn ba người kia quây quần bên nhau nói chuyện về lớp chị, từ khoảnh khắc đó mình như người thừa và trong đầu chỉ nghĩ rằng nếu như mình có dao trong tay mình sẽ cạo sạch lông tên Duy kia cho bõ tức. Đến lúc bắt đầu chiều tối, mình tạm biệt ba người kia để về trước vì ba người kia còn học thêm ca tối, trước khi lên xe về thì giọng nói hiền dịu ngây thơ của chị vọng ra :
- Trung Anh đi về cẩn thận nhá, cẩn thận đường xá xe cộ nguy hiểm lắm đấy, về đến nơi nhớ nhắn tin cho tớ nhá.
Chỉ một câu nói quan tâm đấy thôi làm mình xuyến xao suốt chặng đường về nhà, từ trước đến giờ ngoài mẹ ra thì chưa ai nói những câu quan tâm đến mình như thế, giọng nói của chị cứ văng vẳng bên tai, nghĩ đến thôi là đã cảm thấy ấm lòng, và cứ thế một thằng học sinh đeo cà vạt đỏ, đạp một chiếc xe songtain đeo tai nghe nhạc vừa đạp xe vừa trầm ngâm, thi thoảng lại cười một mình trên đường phố đã lên đèn, thời học sinh là thế đó, chỉ một sự quan tâm nho nhỏ đã đủ cho ta một hạnh phúc lớn lao, một cảm giác mà khi ở tuổi ngoài hai mươi rồi khó mà có thể có lại được
Đây là ảnh chị Nhung ngày hôm đó ở quán chè đấy, mình lén dùng chiếc c2-01 chụp chị ấy, bên cạnh hộp giấy ăn trong ảnh là chiếc c2-01 đen của chị, “ điện thoại đôi “ của hai đứa mình đấy
Tối hôm đó, mình với chị lại nhắn tin với nhau như thường lệ, nhưng khác với mọi ngày, hôm nay chị lại hỏi về một người:
- Cậu có biết Namkend học lớp k24 chuyên tin không
- Có, tên đó thì ai chẳng biết
Namkend làm một tên cá biệt học lớp k24 chuyên tin, suốt ngày tán gái, ăn chơi, tụ tập rồi bi-a các kiểu, nói chung tên này nổi tiếng trong trường là một đứa khá là hư hỏng
- Cậu có thể kể những gì cậu biết về Namkend không
Mình kể một cách vô tư những gì mình biết về tên Namkend này, nhưng mình bắt đầu cảm thấy lạ, sao chị lại hỏi hề hắn nhỉ, chị và hắn có liên quan gì đến nhau không, mình đem thắc mắc này nói với chị thì chị bảo
- Namkend với tớ cũng có biết nhau, Namkend rủ tớ tuần tới giáng sinh đi chơi nhà thờ đấy
Cái gì thế này, cái khỉ gió gì đang xảy ra thế này, một tên cá biệt suốt ngày ăn chơi và đào hoa như tên Namkend rủ một cô bé ngoan hiền ngây thơ như chị đi chơi á, thằng này đang có âm mưu gì đây, chẳng phải tự nhiên tên này rủ chị đi chơi được , chắc chắn là phải có ý đồ gì với chị, chị mà đi cùng hắn thì khác nào thỏ non đi cùng với lang sói, thật không thể tin được… những suy nghĩ mông lung cứ quanh quẩn trong đầu mà không có lời giải đáp, mình bắt đầu cảm thấy lo, sau đó là cảm thấy sợ, nhưng rồi mình lấy lại bình tình rồi nhắn tin hỏi chị
- Thế cậu trả lời nó như thế nào ?
- Tớ chưa trả lời, tớ đang phân vân không biết nên đi hay không, mà tuần tới mới là giáng sinh mà, vội gì
- Cậu không nên đi với nó đâu, mà giáng sinh là cho người theo đạo thiên chúa, cậu có theo đạo thiên chúa đâu mà đi chơi làm gì
- Đi chơi giáng sinh cho vui, để tận hưởng không khí giáng sinh thôi có phải cứ theo đạo mới được đi chơi đâu
- Cậu bướng nhỉ , sao cứ phải lí do lí chấu bằng được mới chịu à, hay là cậu thích đi với nó thì cứ nói , cứ phải biện minh làm gì
- Ơ, sao cậu nói như thế, tớ đã đồng ý đi với Namkend đâu, sao cậu lại có thái độ như vậy nhỉ, cậu sao thế ?
Bỗng chốc nhận ra mình đang hơi quá lời với chị, đúng, chị có quyền đi chơi mà, đâu phải theo đạo mới được đi chơi giáng sinh, hồi lớp 9 mình cũng đi cùng mấy đứa bạn cùng lớp đi lên nhà thờ xem ở đấy có gì hay ho không đó thôi, sao mình lại nói áp đặt chị như thế nhỉ, chị đang kể chuyện với mình một cách vô tư, nhưng vì một chút lo lắng bất an trong lòng mà mình lại nói ra những lời như thế với chị, mình cảm thấy mình ích kỉ quá, mình suy nghĩ trẻ con và nông nổi quá đi mất
- Tớ xin lỗi, tớ nặng lời với cậu rồi – mình hạ giọng
- Cậu sao thế, có chuyện gì đúng không
- Không có gì mà, chắc do hôm nay tâm trạng tớ không được tốt, tớ xin lỗi mà
- Chắc dạo này học mệt quá đúng không, tớ cũng nhiều bài tập với đề cương chưa làm hết đây này, thôi mà cố lên thi học kì xong là được xả láng rồi, bụt của con phải cố gắng siêu phàm để còn che chở cho con chiên bé bỏng này nữa chứ, bụt nhỉ
Chị ân cần hỏi han, làm nũng để động viên mình, sợ mình có áp lực gì đó nên tâm trạng không thoải mái, chị là thế, có những lúc thờ ơ với bản thân những lúc nào cũng quan tâm đến người khác, lo lắng cho người khác, chị không mảy may nghĩ ngợi về lời nói trẻ con và áp đặt của mình mà chỉ lo mình có chuyện gì không vui, nhìn chị như thế mình càng cảm thấy bản thân có lỗi, chị như một thiên thần bé nhỏ luôn chăm lo cho người khác, nhưng ai sẽ chăm lo, ai sẽ bảo vệ cho chị, đúng rồi, mình là bụt cơ mà, mình sẽ bảo vệ chị, sẽ che chở cho chị như ông bụt trong những câu chuyện cổ tích, luôn xuất hiện giúp đỡ người con gái mong manh, yếu đuối, mình nhất định sẽ như thế…
Đêm hôm đó, mình tỉnh dậy giữa đêm, mình mơ thấy khoảnh khắc chị hỏi về Namkend, nằm chằn trọc trong chăn ấm nệm êm, mình bắt đầu nghĩ về chị, nghĩ về Namkend, hắn là một đứa con trai quá sành đời và thừa sự ranh ma, trong khi chị chỉ là một cô bé mong manh yếu ớt với sự trong sáng và ngây thơ đến tột cùng, không biết chị có đủ tỉnh táo để nhận ra sự hiểm nguy của hắn khi hắn đang cố tiếp cận chị hay không, chị có đủ lí chí để vượt qua bóng tối để bay tới nơi có ánh sáng không, hay đôi cánh bé nhỏ của chị sẽ bị bóng tối nuốt chửng. Không, mình sẽ không để chuyện gì xảy ra với chị, nhất quyết không thể để có chuyện gì xảy đến với chị, mình là bụt, mình sẽ làm được…
Nhiều lúc ngẫm nghĩ, mình thấy rằng sức mạnh không phải thứ có thể dể dàng đạt được, nhưng khi một người con trai có một ai đó để bảo vệ, tự khắc người đó sẽ có sức mạnh