🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ 2 tiếng sau thằng Cường trả lời:
- Không phải là tao cố ý nhưng sự thật tao chẳng biết tại sao tao lại ngu như thế nữa
- Mày làm gì, nói nghe xem nào
- Tao với chị ý dạo này cũng khá là thân, tao định năm bắt cơ hội, tao nói với chị ấy tao thích chị ấy rất nhiều, nói chị ấy là tất cả với tao, nhưng đến lúc tao nói lời yêu, thì tao… gọi sai tên chị ấy >.<
Mình đơ tầm 30 giây, sau đó bắt đầu lăn ra cười như đười ươi gặm chuối )) đi tỏ tình con gái nhà người ta, thề sống thề chết mà lại gọi sai tên, may mà chị ấy hiền chứ nếu là đứa khác chắc thằng cu bị ăn chửi tới tấp
- Thế mày gọi tên chị ấy như thế nào
- Lê Hồng Nhung
- Thế thì tao cũng chịu mày rồi, xin lỗi chị ấy đi
- Tao nhắn tin mãi chị ấy không trả lời mày ạ
Ngày hôm sau lên lớp, hai thằng nhìn nhau chẳng nói lời nào, đứa nào cũng tỏ vẻ ái ngại, thằng Cường cũng không hay lên box k24anh trên diễn đàn trường đăng bài chèm gió ba hoa trích chòe như mọi khi, có lẽ nó biết nó phạm phải một sai lầm khá lớn, một sai lầm khó mà có thể cứu vãn nên nó cũng không biết làm gì để cứu vãn tình hình đấy. Thế mới biết, tình cảm đâu cần nói về những điều xa xôi làm chi, đâu cần nói nhiều những lời hoa mỹ làm gì, có nói hàng ngàn câu anh yêu em, có nói hàng triệu câu anh nhớ em, nhưng đến những điều nhỏ nhặt nhất thuộc về người ta như cái tên họ đầy đủ còn không nhớ được, thì điều đó chứng tỏ tất cả những lời nói yêu thương kia chỉ là lời nói gió bay…
Tối hôm đó, mình soạn sách vởi qua loa , rồi với ngay điện thoại nhắn tin cho chị, hỏi tại sao chị lại không trả lời tin nhắn, lần này thì chị trả lời tin nhắn rất lâu, 10 phút sau mới có tin nhắn hồi đáp
- Hôm nay tâm trạng chị không vui lắm nên chị không muốn nhắn tin ấy mà
- Vì chuyện của Cường ạ ?
- Cũng có một số chuyện, chuyện của Cường chỉ là đòn chốt hạ thôi
- Có chuyện gì chị kể em nghe xem, đừng để trong lòng mà phiền muộn
Điện thoại không có tin nhắn hồi đáp, chị không muốn kể sao, chị đang có chuyện gì không vui sao, một người suốt ngày tươi cười vui vẻ như chị, luôn trả lời tin nhắn chưa đầy một phút, ngày hôm nay lại im lặng một cách đáng sợ như thế này, mình muốn làm gì đó, mình không muốn ngồi yên trong cái không gian im lặng ngột ngạt đến đáng sợ này, và rồi mình nhắn một tin nhắn, một tin nhắn để lại dư âm lâu dài, cho đến tận ngày hôm nay…
- Bụt đây, vì sao con khóc
1 phút sau chị nhắn tin trả lời
- ))) ai dạy nhóc kiểu an ủi này thế
- Trật tự, bụt đây, vì sao con khóc
Thế là chị bắt đầu kể hết những điều buồn phiền trong lòng, về chuyện áp lực học hành, về những chuyện không vui ở trên lớp, về chuyện gia đình, chuyện của Cường, chị kể dồn dập, vội vã như thể chị đã chất chứa trong lòng từ rất lâu mà không có ai giúp chị giải tỏa bớt những tâm trạng phiền muộn, chỉ kể như một đứa trẻ mong manh yếu ớt đang làm nũng , mách tội cho người lớn nghe, thì ra phía sau những nụ cười hồn nhiên và ngây thơ kia là những điều phiền muộn mà chưa có ai có thể nhìn thấy được, có thể hiểu được, chị kể, mình an ủi chị, an ủi một cách ngập ngừng và vụng về, vừa an ủi vừa nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, giống như đang làm một bài kiểm tra văn mà bị bí từ, vừa viết vừa vắt óc ra suy nghĩ phần tiếp theo vậy, mà an ủi muột đứa con gái đâu có dễ như làm văn, văn còn có văn mẫu, còn có sách giải, còn có thể hỏi bạn bè, còn chị thì như một đề văn khác lạ, khác lạ nhất mình từng gặp, một đề văn muốn viết được hoàn chỉnh không chỉ cần có tài viết văn, mà còn cần phải có cả sự cảm thông, chia sẻ, sự quan tâm và thấu hiểu…
Đêm hôm đó thật là dài, cả hai nhắn tin cho nhau hết tin này đến tin khác, mình cũng không buồn kiểm tra xem hôm đó mình xài hết bao nhiêu tin nhắn miễn phí, nhưng mình cảm thấy thật yên bình và thanh thản, vì mình và chị có thể hiểu nhau nhiều hơn.
- Bụt ơi
- Có mặt
- Cám ơn bụt vì đã lắng nghe , an ủi con nhé
- Có gì đâu, thấy con buồn bụt đâu có thể ngồi chơi xơi nước được
- Cường cũng tốt tính thật, nhưng trẻ con và vô tâm quá, không quan tâm con giống như Bụt
Đến lúc này thì mình hơi bối rối, chẳng biết phải nói đỡ cho thằng Cường kiểu gì :v thề yêu con nhà người ta sống chết rồi gọi nhầm tên, nếu cứ nói chuyện theo cái đà này chắc mình không đỡ nổi cho nó nữa, đành phải lái chủ đề sang chuyện khác
- Thế con thấy bụt là người như thế nào
- Bụt người lớn, hài hước, biết làm cho con vui, biết an ủi con khi con buồn, nói chuyện với bụt con thấy thích lắm, như thể con với bụt không có khoảng cách về tuổi tác vậy
- Hầy, thế là do bụt già trước tuổi hay là do con lớn tuổi rồi mà vẫn trẻ con nhỉ
- Con không biết >.< à bụt này, con có yêu một yêu cầu dành cho bụt nhé
- Yêu cầu gì ?
- Từ nay đừng gọi nhau là chị em nữa, gọi nhau là cậu tớ đi xưng hô như thế con với bụt không có khoảng cách về tuổi tác ý
Trời, một yêu cầu khá là bất ngờ, sau khi đọc xong mình xững cả người, bao nhiêu lâu nay gọi nhau là chị em, rồi chị xưng chị gọi mình là nhóc, bây giờ gọi nhau là cậu tớ như hai người ngang hàng đồng lứa cảm thấy có chút gì đó không quen, nhưng thôi vì con gái đã yêu cầu, phận là con trai nên chiều theo ý muốn người ta, như thế mới thể hiện sự ga lăng và bản tính đàn ông vốn có ( thực ra là cũng thích bỏ xừ )) )
- Ukm cũng được, chị muốn sao em cũng chiều
- Nào nào, đánh cho bây giờ
- Vâng cậu muốn sao tớ cũng chiều
- Ukm, cậu ngoan, thế mới là bụt chứ
- Thế sao không gọi bụt xưng con luôn đi cho đỡ phức tạp ?
- Không bình thường gọi là cậu tớ, những khi nào tớ buồn, tớ không vui, thì lúc đấy bụt mới hiện lên, an ủi tớ, động viên tớ và che chở cho tớ :3
- Ukm, cũng muộn rồi đấy, chúc cậu ngủ ngon
- Chúc bụt ngủ ngon, cảm ơn bụt của con. *3*
Mình nằm xuống giường, nghĩ lại về cuộc nói chuyện, cảm thấy chị dễ thương và hồn nhiên quá, chẳng thể tin được chị ấy hơn mình một tuổi mà học trên mình một lớp. Bụt, bụt của con, nghe dễ thương ghê, mình vừa nằm vừa lẩm bẩm từ bụt, xong lại cười khúc khích một mình, mình cảm thấy mình được tin tưởng, cảm thấy mình trở lên lớn lao hơn biết nhường nào, tối hôm đó mình ngủ một giấc thật ngon, sáng hôm sau mẹ còn hỏi “ đêm qua mày mơ cái gì mà vừa ngủ vừa cười thế hả con “, mình ôm cổ mẹ làm nũng rồi hét thật to
“ con mơ con làm ông bụt đấy mẹ ạ …….. “
Chị đang bước trên sân trường, ảnh chụp bằng con nokia 5310 xpress music vào năm 2012, chị là người ở bên phải, thả tóc dài, cao cao ấy, ảnh này mình ngồi trong lớp chụp qua cửa sổ, hihi