Tiếng vỡ vụn trong trẻo vang lên. Chén sứ từ chính giữa nứt ra thành ba mảnh, ma dược trong chén đổ đầy đất.
Kỳ lạ là dù vung vãi đầy đất, nhưng nó vẫn duy trì trạng thái một bên đỏ, một bên đen, trông như tấm thảm nghệ thuật theo phong cách nghịch dị1.
[1] Nghịch dị (怪诞艺术) (tiếng Pháp: Grotesque) là một kiểu tổ chức hình tượng nghệ thuật (hình tuợng, phong cách, thể loại) dựa vào huyễn tưởng, tiếng cười, sự phóng đại, lối kết hợp và tương phản một cách kỳ quặc cái huyễn hoặc với cái thực, cái đẹp với cái xấu, cái bi với cái hài, cái giống như thực với cái biếm họa.
"Anh bị điên rồi!" Nữ hoàng thét đến chói tai, học giả biến sắc bước lên một bước, những người còn lại cũng lộ vẻ kinh ngạc, lo lắng nhìn ma dược dưới đất.
Nhưng phản ứng của họ không phải lớn nhất, tất cả bóng đen dưới lớp mũ trùm xung quanh đều đột ngột nảy lên một cái. Bầu trời u ám, gió lạnh gào thét, cái bóng dài ốm từ mũ trùm ông già thoát ra, nó mở cái miệng đầy răng nanh xông về phía Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần nhấc chân đá vào đống củi, đống củi mang theo ngọc lửa hừng hực và ánh sáng rực rỡ tạo thành một bức tường lửa nóng rực, bóng đen và ánh lửa va chạm, nó không cam lòng rụt trở về.
Nữ hoàng quỳ xuống đất, vớt vát ma dược nhễ nhại vào chén nung đen thui.
Cùng lúc đó, xúc tu đen từ các tu sĩ và nữ tu khác cũng thò đến, nhưng chiều dài xúc tu có hạn, chỉ có thể rời khỏi cơ thể trong phạm vi hai mét, xúc tu đen kịt lần lượt phóng thẳng đến trung tâm, tinh tế khảm vào hoa văn xuyên tâm của vật tổ mặt trời.
Hình ảnh mặt trời đáng lẽ đại diện cho ánh sáng rực rỡ, hiện tại lại âm u tà ác, trở thành mặt trời bóng tối.
Bóng của kim đồng hồ mặt trời chầm chậm di chuyển, mặt trời tiếp tục lặng về phía tây, bầu trời xám xịt. Cột sáng nghiêng đổ, vòng tròn giữa giếng trời đã nửa đen nửa trắng.
Shiramatsu ở ngay cạnh cuống quít lùi lại, một tay rút kiếm khỏi vỏ, chặt đứt xúc tu đang hướng đến mình, tay còn lại cong khuỷu tay ngăn gió lạnh gào thét, cậu gắng gượng mở to mắt, hô: "Giờ vẫn là ban ngày mà! Sao chúng đã di chuyển rồi!"
"Cậu bị ngố à!" Juna cũng vừa nghĩ ra điểm quan trọng, cô quát trong gió: "Sao họ lại mặc đồ đen chứ, dưới áo choàng chẳng phải bóng sao!"
Những chiếc ào choàng đen thui này một khi đứng dưới ánh sáng sẽ trở thành nơi cho bóng tối trú ngụ, cho phép chúng tồn tại ngay cả dưới ánh sáng mạnh! Quái vật ẩn trong bóng tối, ngay bên cạnh bọn họ, chúng ở khắp mọi nơi trong ngôi đền này.
"Đù..." Shiramatsu văng tục một câu, tuyệt vọng gào lên: "Anh Úc ơi!"
Ngọn lửa từ đống củi giúp Úc Phi Trần chặn được tấn công từ quái vật bóng đen trong thời gian ngắn, Nữ hoàng vẫn đang run rẩy vớt vát ma dược trong vô vọng, nước thuốc trộn lẫn với bụi bặm dưới đất, đυ.c ngầu như đồng tử người sắp chết.
Học giả chất vấn: "Anh làm quái gì vậy!" Nói xong, hắn thở hổn hển đầy phẫn nộ, lại chỉ ngón tay vào Ludwig: "Còn anh nữa! Sao không ngăn anh ta lại!"
Đối mặt với chỉ trích từ học giả, Ludwig chẳng hề nói gì.
Anh chỉ im lặng đứng sau lưng Úc Phi Trần.
Úc Phi Trần: "..."
Hắn đứng phía trước, nhìn thẳng vào học giả: "Tôi hất đổ chén thuốc, lại khơi dậy cuộc công kích của quái vật, anh không thấy lạ sao?"
Sắc mặt học giả thay đổi liên tục.
Ngay lúc này, Juna thoát khỏi công kích của quái vật, đứng vào phạm vi an toàn quanh đống củi, thở hồng hộc nói: "Đúng đó... thuốc kia kỳ lạ như vậy, có thể cứu Thánh Tử thật không? Nói không chừng Thánh Tử uống xong lại chết luôn! Nói xa một chút, loại thuốc này tượng trưng cho sự sống và cái chết, lỡ đâu Thánh Tử biến thành quái vật bóng đen thì chúng ta phải làm sao? Chẳng phải loài người thất bại rồi à?"
Nữ hoàng bưng chút thuốc lên, cười lạnh: "Không phải mới vừa nãy cô còn đồng ý với ý kiến của tôi sao?"
Juna đáp: "Vừa nãy là vừa nãy. Tôi chỉ biết một chuyện, nhân vật phản diện không muốn nhìn thấy việc chúng ta nên làm. Chúng muốn Thánh Tử uống thuốc, chúng ta không thể để cậu ta uống."
"Tôi thấy phu nhân lãnh chúa nói có lý lắm," Shiramatsu liên tục vung kiếm, hơi chật vật đánh nhau với quái vật, rốt cuộc cũng về tới khu vực an toàn: "Tôi phát hiện một manh mối, ông già kia biến thành quái vật là bắt đầu từ cái bóng. Nhưng, nhưng Thánh Tử không có bóng mà! Muốn ô nhiễm cậu ta, nói không chừng sẽ phải dùng ma dược kỳ lạ này! Chúng ta tìm dược liệu lại biến thành đồng lõa của bóng đen rồi."
Úc Phi Trần nghe hai người họ cô một câu tôi một câu phân tích sự kiện, mặc dù còn xa tít cách nghĩ của hắn, nhưng trong tình huống này còn có thể bình tĩnh phân tích, cũng coi như đáng hâm mộ rồi.
Nữ hoàng đổ lại ma dược đυ.c ngầu vào chén nung, hâm lại thứ nước thuốc vẫn đang đỏ đen đối lập, nhưng nó đã mất đi cảm giác quỷ dị, thần bí, dù dược hiệu vẫn còn thì hẳn đã suy giảm nhiều. Vẻ đắc thắng trên mặt Nữ hoàng cũng như thứ nước thuốc trong veo không còn tồn tại, lộ ra biểu cảm ủ ê mất mát.
Nữ hoàng vuốt mái tóc rối tung ra sau tai, nói: "Trong thế giới mà NPC đã tuyên bố nhiệm vụ rõ ràng, chỉ cần từng bước hoàn thành nhiệm vụ là có thể rời đi. Đó là kết luận của rất nhiều người."
Shiramatsu: "Nhưng lỡ đâu chúng ta hoàn thành nhiệm vụ của mình lại hại chết Thánh Tử thì sao?"
"Không thể nào." Nữ hoàng nói: "Phó bản sẽ không dẫn người ta vào đường cùng ngay từ đầu, ma dược tuyết đối chính là cách cứu sống Thánh Tử. Ngoài nó ra, cậu còn cách nào..."
Ngón tay cô ta chỉ về phía giá cắm nến đâm xuyên người Thánh Tử: "Có thể khiến người chết thế này sống lại không?"
"Nhưng nếu thật sự như chị nói, thì tại sao quái vật bóng đen lại thành kính muốn phục sinh vị Thánh Tử của ánh sáng chứ?"
Nữ hoàng trào phúng cười rộ lên. Mọi chuyện đã đến nước này, ai là người giải cấu đầu tiên không còn quan trọng nữa, cô cũng lười dùng lại tình tiết cũ rích lừa gạt người khác, không bằng nói ra sự thật, chiêm ngưỡng vẻ mặt hối hận không kịp của bọn họ.
"Đó là vì tuy ngôi đền này dùng vật tổ mặt trời, nhưng đồng thời cũng là đại diện cho bóng tối."
Khi cô giải thích, ngọn lửa từ đống củi đã cháy đến sắp tận, tấm màn đen lại gần hơn một bước, lũ quái vật rít lên rồi bổ nhào tới. Lúc này bóng hay không bóng cũng chẳng thành vấn đề, Shiramatsu cầm kiếm, rất ra dáng kỵ sĩ chắn trước người Molly và Juna, Úc Phi Trần xoay lưng với Shiramatsu, bảo vệ Giáo hoàng ở phía sau. Học giả nhìn lướt xung quanh, phát hiện bản thân cũng là kẻ yếu nhưng không ai bảo vệ, nghiến răng quơ lấy khúc củi, đọ sức với quái vật.
Nhưng xúc tu của quái vật ở khắp nơi, kèm theo những ảo giác mê hoặc tâm trí con người, Úc Phi Trần và Shiramatsu không thể hoàn toàn bảo vệ mọi người, một cái xúc tu sấn vào chỗ trống, xông tới Molly đang kinh hoàng.
Mắt thấy cổ Molly sắp bị cuốn lấy, Ludwig không biết thừa lúc lộn xộn lấy được ở đâu cây nến đang cháy, quơ đến trước mặt Molly.
Đối với quái vật bóng đen, ánh sáng chính là lá chắn không thể vượt qua, dù ánh sáng yếu ớt thế này cũng đủ khiến nó phải dừng lại một lát, ngay sau đó, trường kiếm của Úc Phi Trần gọn gàng chặt đứt xúc tu.
Học giả một tay quơ khúc gỗ, nhưng không có quy tắc, thiếu trái hụt phải. Juna mắng một tiếng "Vô dụng!", đoạn lách mình rời khỏi phạm vi bảo vệ của Shiramatsu, quay lưng đuổi học giả vào vòng an toàn, đồng thời vồ lấy khúc củi trong tay hắn, khúc củi bốc cháy "xẹt" một tiếng đốt lui bọn quái vật.
Động tác vô cùng dứt khoát, đến Shiramatsu cũng sửng sốt: "Chị có luyện tập à?"
Juna: "Bớt nói nhảm."
Cô chơi game chiến đấu thực tế ảo, chứ có phải anh hùng bàn phím chỉ trang bị hai mươi sáu chữ cái đâu.
Người duy nhất chẳng có bất kỳ hành động gì là Nữ hoàng. Cô ta vẫn quỳ dưới đất, máy móc thu gom ma dược. Những cánh tay quái vật đầy răng nanh và gai nhọn quất vào người hết lần này đến lần khác để lại vô số vết máu tươi, nhưng lại không thể làm ảnh hưởng đến động tác của cô, cô như vẫn không hề hấn gì, không đau không ngứa. Ngược lại, nam hầu áo xám không bị công kích thì lại tái mét, thân thể run rẩy như sắp đổ.
Thì ra là thế, nam hầu không thể xem là người sống, mà là một loại thuật pháp nào đó, dùng để nhận thương tích thay cô ta. Thảo nào cô ta có thể an toàn xông ra từ bóng tối.
Trong tiếng đánh nhau dữ dội, Nữ hoàng lên tiếng: "Tôi từ chỗ ở chạy ra, dọc đường không hề gặp nguy hiểm quá lớn, nhưng càng đến gần nơi này, quái vật càng nhiều, mấy người nói xem, vì sao lại vậy?"
Những người khác hoặc đang chiến đấu, hoặc đang run rẩy, chỉ có học giả rảnh rỗi tranh luận với cô ta: "Bởi vì chúng nó đều tập trung ở xung quanh sân lễ tế."
Nữ hoàng cười lạnh: "Trong tất cả thế giới, người ta tín ngưỡng thần chỉ vì hai nguyên nhân, hoặc là biết ơn thần, hoặc là sợ hãi thần. Con dân của thần Bóng tối tín ngưỡng mặt trời là vì vừa biết ơn lại vừa sợ bóng tối. Dẫu sao thì nơi có ánh sáng mới có bóng tối."
Nói ra câu mấu chốt này, không thấy mọi người phản ứng, cô tự nói tiếp: "Kỵ sĩ trưởng đoán không sai, manh mối tôi phát hiện ở chỗ Thánh Tử thật sự là chữ 'thần', nhờ có chữ này tôi mới đến thư viện tìm sách cổ liên quan đến thần thoại, biết được sự tồn tại của thần Ánh sáng và thần Bóng tối."
"Có ánh sáng mới có bóng tối, bóng tối làm nổi bật sự vĩ đại của ánh sáng, vì thế hai vị thần này sống cùng nhau, khắc chế lẫn nhau. Nếu bóng tối muốn tồn tại trên thế gian này, nó không thể để mất đi ánh sáng. Vì vậy nhất định họ phải bảo vệ Thánh Tử, Thánh Tử gặp chuyện không may, họ cũng sẽ dốc hết sức lực cứu chửa cho cậu ta. Do đó, ma dược phục sinh nhất định là thuốc phục sinh chân chính. Tương tự với người sống ở thế giới này, Thánh Tử còn sống thì họ mới có không gian sinh sống. Thánh Tử chính là điểm cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối."
Học giả bừng tỉnh: "Thì ra là thế, chỉ đơn giản như vậy sao tôi không nghĩ ra! Nơi này quá kỳ lạ, nhiệm vụ thì nghiêm ngặt, quấy nhiễu mạch suy nghĩ của chúng ta."
Tình hình cuộc chiến ngày càng quyết liệt, nhưng Nữ hoàng chẳng hề bận tâm, giọng điệu lạnh lùng, tự nói một mình.
"Con người và quái vật đều cần ánh sáng. Chỉ cần Thánh Tử sống lại, ánh sáng vẫn là ánh sáng, bóng tối vẫn là bóng tối. Con người có thể sống, quái vật cũng có thể sống. Đây là mục tiêu nhiệm vụ của chúng ta, cũng là duy trì sự cân bằng của thế giới này, đường sống duy nhất... không hề sụp đổ. Vốn dĩ chúng ta đã đến rất gần thành công, không ngờ lại có người tự cho là mình thông minh, đánh đổ tất cả. Ôi... quái vật còn hiểu đạo lý, sao anh lại không hiểu."
Chân tướng phơi bày, đường sống biến mất, học giả hoảng hốt, ánh mắt nhìn Úc Phi Trần càng thêm vặn vẹo căm ghét.
Shiramatsu quên cả phản kích, sững sờ nó: "Chị ấy nói nghe có lý lắm á, mình gặp rắc rối rồi hả anh Úc...?"
Ngay khi Shiramatsu dừng tay, học giả ngẩn người đã lộ ra khoảng trống, con quái vật có hình dạng cánh tay chui vào khe hở giữa hai người, sáu ngón tay có móng vuốt được nối liền bởi lớp màng hướng về phía đầu học giả!
Bản năng sợ hãi khiến trái tim học giả đập mạnh, tiếng gió rít từ trên đỉnh đầu truyền đến càng khiến hồi chuông báo động vang dữ dội trong đầu hắn, học giả phản ứng ngay lập tức, hắn cấp tốc tránh sang cạnh Shiramatsu đang sửng sờ gần đó!
Cứ như thế, theo quỷ đạo di chuyển nguyên bản, thay vì bắt được hắn, con quái vật sẽ bắt trúng Shiramatsu. Juna đang bận rộn đối phó với quái vật bên phía cô, kỵ sĩ trưởngbận cứu Giáo hoàng, không ai có thể ra tay giúp đỡ.
Ngay lúc này, Úc Phi Trần đúng là rất bận, quái vật ở khắp mọi nơi, khóe mắt liếc thấy một bóng đen hình người thình lình xuất hiện sau lưng Ludwig, hắn không kịp có phản ứng gì khác, xoay người choàng tay ra sau vai Ludwig nhấc bổng anh khỏi mặt đất, quay nửa vòng, rời khỏi phạm vi công kích của quái vật.
Đột nhiên, Ludwig cong tay trái ôm lấy hắn. Hơi thở lành lạnh, mỏng manh lướt qua mũi Úc Phi Trần, mái tóc bạch kim của Ludwig chạm vào tai hắn.
Hắn chỉ kịp nhìn thấy tia sáng bạc lóe lên, khi quay đầu lại, Ludwig đã trèo lên bả vai hắn, tay phải ném con dao bạc đi.
Chính là con dao bạc nhúng vào khay muối ở lễ tế đầu tiên, đơn giản và dứt khoát, góc độ chính xác, xuyên thẳng vào bóng đen, "phập" một cái, ghim chặt con quái vật hình cánh tay xuống đất. Vừa kịp lúc, nó xuýt nữa đã túm được đầu Shiramatsu.
Nguy hiểm từ hai phía đã được giải trừ, Úc Phi Trần thả Giáo hoàng xuống đất, khi rời đi mái tóc bạch kim lại lướt qua tai và gáy hắn, chẳng mấy chốc, hơi thở lành lạnh đã bị mùi máu tanh khắp nơi thay thế.
Tay Ludwig trượt từ giáp bạc trên vai hắn xuống, khi rơi xuống tới vị trí cổ tay thì túm chặt, kéo Úc Phi Trần tránh khỏi tập kích từ bên phải, nhân tiện quay một vòng, nhặt lại con dao bạc.
Úc Phi Trần cứ cảm thấy như có gì đó sót lại bên tai và cổ hắn, cả cổ tay cũng còn sót chút lực độ. Hắn nhìn Ludwig, thấy người nọ hơi cúi đầu, tập trung lau chùi chất lỏng màu đen dính trên dao, động tác rất chi thong thả.
Người này không tệ, khả năng giữ bình tĩnh vượt xa mọi người, không làm hỏng việc, ra tay dứt khoát, trực giác và ý thức chiến đấu rất mạnh, mùi hương trên quần áo và tóc anh ta cũng không gây phản cảm.
Chỉ là rất không ưa hoạt động.
Đúng lúc này, học giả thét lên một tiếng. Úc Phi Trần nhìn qua, hóa ra khi học giả đẩy con quái vật hình cánh tay qua cho Shiramatsu, trong tình huống cấp bách chính bản thân hắn đã tránh xa khỏi khu vực an toàn, bị một cái bóng hình người vặn vẹo bóp cổ, kéo vào bóng tối cách đó không xa.
Trong nửa vòng tròn tối đen như có một cái miệng khổng lồ mở ra, nuốt hết toàn bộ ánh sáng, cũng nuốt chửng cả thân hình học giả. Tiếng kêu cứu yếu ớt vang lên vài lần rồi biến mất, trở thành tiếng nhai nuốt khiến người ta sởn tóc gáy.
Bị quái vật tha đi chính là kết quả này. Mọi người theo bản năng tụ lại chính giữa, không hẹn mà cùng nhìn về phía bóng của mình.
Sau đó hoảng sợ phát hiện ra cái bóng của họ đều tràn ngập ác ý đen đặc. Vừa nãy chiến đấu quyết liệt chỉ kịp bảo vệ chính mình, không hề chú ý đến cái bóng. Ngay cả bóng của Úc Phi Trần cũng vậy.
Ngoại trừ Ludwig, bóng của anh vẫn sạch sẽ, chẳng có gì cả. Dù vừa rồi ôm lấy Úc Phi Trần, nhưng cũng không bị dính thứ kia.
Nữ hoàng lạnh lùng nhìn nơi học giả biến mất: "Anh ta ngu quá, dù có sống sót qua thế giới này, cũng chẳng cách cái chết bao xa đâu."
Nói xong lại cười: "Đương nhiên, anh thì không tính là ngu. Thiên phú của anh tốt lắm, đáng lẽ có thể đi đường dài, tiếc rằng lựa chọn sai lầm, chết tại đây."
Úc Phi Trần giơ ngang kiếm trước người, ngăn cản con quái vật tứ chi bò trên đất, thản nhiên nói: "Cô đang nói tôi à?"
Dứt lời, đâm kiếm vào xúc tu bên trái, động tác lưu loát không hề bị ảnh hưởng.
Lúc này, một màn sương từ bóng đen toát ra, từ lòng bàn chân Shiramatsu tràn ra. Cậu ta run rẩy: "Anh... anh Úc ơi. Làm sao giờ?"
"Đừng sợ." Úc Phi Trần thản nhiên nói. Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời u ám xám xịt, ban ngày ngắn ngủi đã qua, đêm tối sắp buông xuống, "miệng giếng" ở giữa bầu trời đã khép lại chỉ còn cỡ lỗ kim. Ánh sáng như một đường trắng nghiêng vẹo được vẽ trên phông nền tối đen, chia bức vẽ ra làm hai.
Quái vật đã hoàn toàn vứt bỏ ma dược đầy đất, chỉ điên cuồng công kích những người này để báo thù.
Vẻ mặt Úc Phi Trần không thay đổi, trường kiếm xé gió, mũi kiếm lệch đi, lưỡi kiếm sắc bén kề sát cần cổ mong manh của Thánh Tử. Động tác này rõ ràng nói cho sinh vật trong bóng tối biết, nếu còn đến đây, tao sẽ thẳng tay gϊếŧ chết cậu ta.
Kỵ sĩ tóc vàng giáp trắng vốn nên đại diện cho ánh sáng và nhân từ, nhưng quanh người Úc Phi Trần chỉ lộ ra sự lạnh lùng đáng sợ, kết hợp với nét mặt lạnh nhạt, động tác đe dọa, hơi lạnh dày đặc như phủ qua cả bóng tối.
Cổ họng trí mạng bị khống chế, sương đen lập tức ngừng lan tràn, quái vật khắp nơi không cam lòng dừng di chuyển, chúng chầm chậm lang thang xung quanh đầy đe dọa.
Ludwig lách qua mọi người đến trước Thánh Tử, nhẹ nhàng vén lớp áo trắng của thiếu niên tóc đỏ lên, nhìn thoáng qua vết thương, rồi kéo áo lại. Sau lại giật cổ tay áo của cậu để lộ mấy vết bỏng. Cuối cùng, ngón tay lành lạnh dừng trên giá cắm nến đen xì, chầm chậm đẩy giá nến to ra ngoài.
Âm thanh nặng nề vang lên, thanh sắt dài từ từ rút ra khỏi máu thịt Thánh Tử, từng dòng máu tươi tuôn ra. Đau đớn khiến thân thể Thánh Tử khẽ run rẩy.
Bóng đen đột nhiên hung bạo, Nữ hoàng khàn giọng: "Cậu ta sẽ chết đấy!"
Tất nhiên, cái chết là kết cục đã định. Nhưng những thứ có sinh mạng vẫn luôn cố gắng sống thêm từng giây từng phút.
Juna bên cạnh cũng nói: "... Anh làm gì thế?"
Shiramatsu: "Chắc là chờ chết đó. Nhìn kìa."
Úc Phi Trần nhìn về phía Nữ hoàng, lúc này tóc cô ta đã tán loạn, trông khá chật vật, nam hầu áo xám đã nhận thương đến cực hạn, biến thành dạng nửa trong suốt, giống như lúc nào cũng có thể tiêu tan.
Hắn đột nhiên lên tiếng: "Cách giải cấu của cô rất hợp lý."
Nữ hoàng ngẩng đầu nhìn hắn.
"Nhưng," Hắn lạnh lùng nóil: "Nếu Thánh Tử sống sót là cách duy nhất để duy trì cân bằng và là kết quả cả ánh sáng và bóng tối đều muốn nhìn thấy, vậy lúc ban đầuc vì sao lại có người muốn gϊếŧ cậu ta?"
Trên chiếc giường pha lê, bờ môi đã tái nhợt của Thánh Tử bỗng nhiên hơi cong lên.