Nghe được bốn chữ “hôn chúc ngủ ngon”, Hướng Vi ngay lập tức muốn khinh bỉ Nhị Hắc khắp cả hệ Ngân Hà.
Nhị Hắc còn cố gắng lừa gạt: “Chỉ là hôn trán thôi, rất đơn giản mà.”
“Rất đơn giản sao?” Hướng Vi nói: “Vậy thì mày đi mà làm.”
Nhị Hắc: “……”
Hướng Vi: “Chuyện này không thể thương lượng thêm nữa đâu.” Một nụ hôn này nếu xảy ra thì về sau cô đừng mong còn làm bạn bè được với Giang Thành.
Nhị Hắc: “Thực sự không thể cân nhắc một chút sao?”
Hướng Vi: “Không cân nhắc.”
“Sắp phải thi cuối kỳ rồi, cô không sợ mất ta sao?”
“Tao vốn học kém, không có gì để sợ hãi cả.”
“….” Nhị Vi thật lợi hại, càng ngày càng kiên cường.
Lặng im một lúc, Nhị Hắc tiếp tục uy hϊếp: “Nếu cô không hôn chúc ngủ ngon với chủ nhân nhà ta, ta sẽ bế quan.”
Hướng Vi: “Chúc mày sớm ngày phi thăng. Một vạn năm sau gặp lại.”
Nhị Hắc: “……”
Cô cứ thế mà tàn nhẫn lạnh lùng như vậy?
Hay là bị chạm vào điểm mấu chốt rồi?
Không nên nha. Chẳng qua chỉ là một cái hôn thôi, loài người không phải rất cởi mở sao?
Nhị Hắc cân nhắc một lúc, rồi lại tính kế: “Chủ nhân nhà ta đời trước sở dĩ độc thân đến hơn ba mươi tuổi là vì có một khúc mắc….”
Giang Thành có khúc mắc?
Đại não của Hướng Vi nổ bùm, nhưng mà giây tiếp theo lại nghe đến lời của Nhị Hắc:
“Thôi, nói thì cô cũng không có hứng thú nghe.”
Hướng Vi: “…” Thời buổi bây giờ yêu tinh cũng hiểu được như thế nào là lạt mềm buộc chặt rồi hả?
Nhị Hắc: “Nếu có người nào đó giúp cậu ấy gỡ bỏ khúc mắc này….”
“???”
“Thôi, nói thì cô cũng đâu có hứng nghe.”
Hướng Vi: “……”
Nhịn một lúc, Hướng Vi mạnh miệng nói: “Đúng vậy, tao hoàn toàn không có hứng thú.”
Một giây.
Hai giây.
Ba giây ——
Hướng Vi: “A a a a …. Nhị Hắc mày là thứ yêu tinh đáng ghét.”
Tiểu yêu tinh Nhị Hắc: “Kêu ta làm gì?”
Hướng Vi: “…” Kêu mày phi thăng thôi.
Tuy trong lòng có trăm ngàn cái không muốn, nhưng Hướng Vi cuối cùng vẫn thỏa hiệp.
Nguyên nhân chỉ có một.
Cô muốn biết rõ khúc mắc của Giang Thành. Vì sao cô lại để ý cậu ấy như vậy, cô không nghĩ đến, cũng không muốn nghĩ.
Trước mắt vấn đề lớn nhất chính là…
Làm thế nào để Giang Thành không hiểu lầm mà vẫn có thể hôn cậu ấy? Lại còn là buổi tối, hôn xong còn phải chúc ngủ ngon.
Hướng Vi: “…”
Nếu cô làm chuyện này thật thì ai cũng sẽ hiểu lầm đúng không?
Huống chi Giang Thành thông minh như vậy, nói không chừng cô còn chưa lại gần được cái trán của cậu ấy đã bị đá bay đi.
“Chuyện này rất đơn giản nha!” Nhị Hắc bắt đầu đưa ra chủ ý xấu: “Không phải cô có mật mã cửa nhà của chủ nhân nhà ta sao? Chờ cậu ta đi ngủ, cô lẻn vào, hôn trên trán một phát, nói một tiếng ngủ ngon rồi chuồn đi, nhiệm vụ hoàn thành.”
Hướng Vi: “……”
Lẻn vào… hôn một phát… xong chuồn?
Nghe giống như quỷ hút máu vậy? Hút máu xong đi…
Tuy là như vậy nhưng Hướng Vi vẫn suy xét một chút tính khả thi của đề nghị này.
“Lỡ lúc lẻn vào mà cậu ấy chưa ngủ thì làm sao bây giờ?” Cô hỏi.
Nhị Hắc: “Thì tùy cơ ứng biến thôi. Không lẽ cậu ta còn có thể ăn thịt cô à?” Ăn thịt là tốt nhất. Ha ha.
Hướng Vi: “……”
Quả nhiên lại là một trò lừa đảo nữa.
Đã lẻn vào nhà người ta rồi thì còn tùy cơ ứng biến cái gì nữa? Không lẽ lại bảo mình mộng du nên đi nhầm cửa à?
Hướng Vi cạn lời, lắc lắc đầu, vừa ngẩng đầu lên lại thấy Tần Khả Viện đang ở cách đó không xa vẫy tay với cô.
“Vi Vi, có chụp được ảnh không?” Tần Khả Viện thở hồng hộc chạy tới.
Hướng Vi nhanh chóng thu hồi suy nghĩ, gật đầu với Tần Khả Viện, thuận tiện đưa điện thoại trên tay cho cô ấy: “Mình chụp rất nhiều.”
“Cảm ơn cậu.” Tần Khả Viện vừa nói lời cảm tạ vừa xem ảnh chụp trên điện thoại, đến một tấm ảnh thì bỗng nhiên cô ấy la lên: “A, Vi Vi, có ảnh chụp chung của cậu với Giang Thành.”
Cô cùng Giang Thành chụp chung?
Hướng Vi cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn đến chính mình với Giang Thành cùng trong một khung ảnh, vẫn là cái tư thế này….
Mặt bỗng chốc đỏ hồng tới mang tai: “Xóa, xóa đi.”
“Như vậy sao được?” Tần Khả Viện lập tức lấy điện thoại di động về, cười hì hì nói: “Ảnh chụp quý giá như vậy, làm sao có thể xóa được. Đây đều là ký ức thanh xuân nha, mình muốn cất giữ nó mãi mãi.” Nói xong liền tiện tay gửi cho Nguyên Dã.
Nguyên Dã nhìn ảnh chụp thì hét to một tiếng: “Mẹ nó.” Rồi lại thuận tay chuyển tiếp cho Giang Thành, kèm thêm dòng chữ: Thức ăn cho chó hôm nay vẫn vị như cũ.
Lúc Giang Thành nhìn thấy wechat của Nguyên Dã gửi đã là buổi tối. Lúc nhận được tin thì cậu đang nói chuyện với thầy Vương về đại hội thể thao, nhìn thấy tên người gửi thư liền cất điện thoại đi, đến lúc nhớ ra thì đã hơn 9 giờ tối.
Khi đó, cậu mới vừa tắm xong, tóc còn ướt đẫm, vừa lau tóc vừa đọc tin tức trên điện thoại, vừa mới mở wechat của Nguyên Dã thì tầm mắt dừng lại trên hình ảnh, tóc cũng quên lau, khóe miệng cong lên, tràn ngập vị ngọt ngào.
Trên ảnh chụp, Tần Khả Viện đang xếp hàng chờ đến lượt thi đấu, bên cạnh là trọng tài đeo kính râm, trên kính râm của trọng tài phản chiếu hình ảnh cậu bế Hướng Vi lên cao.
Ảnh chụp có chút mờ, từ trong hình có thể nhìn ra Hướng Vi trong lúc không cẩn thận nhấn chụp, mới chụp được một cảnh này.
Hoàn mỹ ngoài ý muốn.
Tâm tính Giang Thành vô cùng tốt, thong thả phóng to ảnh, nhìn không chớp mắt vào cô gái nhỏ trên màn hình thẹn thùng đáng yêu, cả người giống như đang chìm trong hũ mật, ngọt ngào đến mức tan chảy.
Thực ra ảnh chụp sau khi phóng to thì cực kỳ mờ, thấy không rõ mặt người, nhưng khi Giang Thành nhìn về phía Hướng Vi luôn mang theo khả năng tự động photoshop, dù ảnh có mờ thì vào trong mắt cậu vẫn là chuẩn 1080 HD.
Nhìn thêm một lúc, Giang Thành đem ảnh chụp tải về, lưu trữ trong máy, sau đó gọi điện thoại đến nhà Hướng Vi.
Bên kia rất nhanh đã bắt máy.
“Alo.”
Nghe điện thoại là một nữ sinh, nhưng không phải Hướng Vi.
Giang Thành cúp điện thoại, cách vài phút lại gọi lại.
Vẫn là nữ sinh khi nãy nghe điện thoại.
……
Cùng lúc đó, Hướng Vi đang buồn rầu vì chuyện hôn chúc ngủ ngon, nghe thấy tiếng chuông điện thoại, cô vừa muốn đi ra ngoài nghe thì nghe thấy tiếng Dư Thanh Dao trả lời điện thoại:
“Alo.”
“Ai vậy?”
Rụp. Cúp máy.
Một lát sau, điện thoại lại vang lên, vẫn là Dư Thanh Dao nghe.
“Alo.”
“Ai vậy?”
“Gọi nhầm số sao?”
Rụp. Cúp máy.
Cứ thế lặp đi lặp lại ba lần, đến lần thứ tư thì Dư Thanh Dao chắc không còn kiên nhẫn nữa, không thèm nghe điện thoại mà trở về phòng. Điện thoại vang lên ở phòng khách, ồn ào đến mức cảm thấy khó chịu.
Đêm nay Hướng Minh Cường và Dư Lệ đều không có nhà, Dư Thanh Dao không nghe thì chỉ có thể là Hướng Vi tự nghe.
“Alo. Đây là nhà của Hướng Minh Cường, xin hỏi tìm ai ạ?” Hướng Vi cầm điện thoại, lễ phép trả lời.
Phía bên kia im lặng một lúc mới truyền đến giọng nói quen thuộc: “Vi Vi, là tôi.”
Nhận ra giọng nói của người bên kia, tay cầm điện thoại của Hướng Vi run một chút:
“Cậu… tìm mình có chuyện gì sao?”
Không có việc gì. Bỗng nhiên muốn gặp em, nên tôi tới rồi. Đây là độc thoại nội tâm của Giang Thành.
Nhưng lời nói ra lại là…
“Trời tối, vừa chạy qua nhà em.”
Ý là chỉ đi ngang qua…
Tâm tình Hướng Vi lập tức tốt lên: “Từ từ, mình lập tức đi ra ngoài.”
Buông điện thoại, Hướng Vi không kịp cầm theo Nhị Hắc, chạy như bay ra cửa.
Ở phía sau Hướng Vi đang nỗ lực bay theo là Nhị Hắc nào đó: Hừ, đừng nghĩ bỏ rơi ta. Ta hiện tại chính là một yêu tinh phi thường…. chỉ là, chân hơi ngắn, bay thật mệt….
Khi Hướng Vi ra đến đầu ngõ thì nhìn thấy Giang Thành đang đứng dưới bóng đèn đường xem điện thoại, phía sau đổ bóng thật dài.
“Ngày mai còn có đại hội thể thao, tại sao cậu không giữ thể lực một chút.” Cô đi qua, cười tủm tỉm hỏi.
Nhị Hắc: Chủ nhân nhà ta rõ ràng là muốn gặp cô nên mới kiếm cớ chạy ra ngoài ban đêm nha.
Khi Giang Thành nhìn thấy Hướng Vi, trong lòng ngoại trừ vui mừng cũng chỉ có vui mừng, cong môi nhìn cô một hồi lâu mới nhận ra rằng cô hỏi mình, vội đáp: “Ngủ không được nên vận động một chút.”
“À…” Hướng Vi tỏ vẻ hiểu rõ gật đầu: “Cậu thường xuyên không ngủ được à? Lần trước đi cắm trại cũng nghe nói cậu bị mất ngủ.”
Nhị Hắc: “……” Này cô gái, cô cũng thật có bản lĩnh, lần nào cũng hoàn mỹ bỏ qua trọng điểm câu chuyện.
Giang Thành lại cảm thấy Hướng Vi như vậy cực kỳ đáng yêu, cúi đầu cười trầm thấp: “Tôi quả thật cũng không quá dễ ngủ.”
Nhị Hắc: “Hôn chúc ngủ ngon một cái, đảm bảo ngủ được ngay.”
Hướng Vi: “……” Đang nói chuyện đứng đắn, mày đừng có xía vào có được không?
Liếc mắt nhìn Nhị Hắc tỏ vẻ “kiếm chỗ nào đi hộ đi”, Hướng Vi nói:
“Vận động một chút cũng tốt cho giấc ngủ lắm. Vận động nhiều là tốt.”
Nhị Hắc: Vận động có thể giúp ngủ ngon chỉ có một loại, nhưng mà yêu cầu cô phải phối hợp.
Giang Thành gật gật đầu, không nói gì, tầm mắt từ đầu đến cuối đều dán ở trên mặt Hướng Vi, giống như nhìn thế nào cũng không đủ.
Quả nhiên người thật vẫn là đẹp nhất.
Trên ảnh chụp, tuy cô ấy cũng xinh đẹp không gì sánh được, nhưng tóm lại vẫn thiếu một chút cảm giác chân thật.
Lại lẳng lặng nhìn một lúc, Giang Thành nói: “Về sau tôi cũng sẽ giống như hôm nay gọi điện thoại đến nhà em, đến lần thứ tư thì em nghe, có được không?”
Hướng Vi đã sớm bị nhìn đến tâm thần bất ổn, nghe được lời nói thì bối rối “Ừ” một tiếng, sau đó lảng tránh sang chuyện khác để bớt xấu hổ: “Ngày mai thi đấu, cậu cố lên…”
“Em sẽ đi xem sao?” Giang Thành hỏi.
Hướng Vi có chút bối rối: “Chắc là mình ở lại phòng tự học.”
“Cũng tốt. Sắp thi cuối kì rồi, học tập tương đối quan trọng hơn.”
“Cậu cũng rất quan trọng…”
“Hả?” Giang Thành cho rằng chính mình nghe nhầm, ngây người nhìn người trước mặt, cách một hồi lâu mới nghe thấy cô ấy ấp úng: “Việc thi đấu của cậu… cũng rất quan trọng.”
Giang Thành tự động bỏ qua mấy từ thi đấu, trong lòng ngọt ngào, ý cười ở đáy mắt đong đầy.
“Thi đấu xong, tôi dạy em làm bài tập nhé?” Cậu hỏi.
Hướng Vi đỏ bừng mặt, nhẹ nhàng gật gật đầu, không dám ngẩng đầu lên.
Giang Thành nhìn hình ảnh này, trong lòng như có móng vuốt cào một cái ngưa ngứa, cậu nhịn một lúc mới có thể bình tĩnh lại, cười khổ nói: “Ngủ ngon.”
Hướng Vi: “Ừ, ngủ ngon….”
Nhị Hắc: “Ngủ ngon đã nói ra, thành bại là nhờ lần hôn này.”
Hướng Vi: “……”
Hôn như thế nào?
Dũng khí đâu?
Bây giờ có cho cô một vạn điểm dũng cảm, cô cũng không có nổi một chút dũng khí hôn lên…
Trong lòng Hướng Vi giao chiến không ngừng, cuối cùng quyết tâm, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của Giang Thành.
“Còn có chuyện gì sao?” Cậu hỏi.
Hướng Vi lúng túng: “Không có.”
“……” Nhị Hắc: “Nếu sợ hãi như vậy thì sao hồi nãy cô còn đau khổ giãy dụa?”
Còn không phải vì…. Không biết sẽ không sợ sao?
Hướng Vi nhìn nhìn Giang Thành, cuối cùng vẫn không có dũng khí, đành giấu đầu hở đuôi nói: “Không có chuyện gì đâu. Chúc ngủ ngon là đủ rồi. Không có chuyện gì khác cả. Cậu về sớm nghỉ ngơi đi.”
Giang Thành dĩ nhiên là không về ngay.
Người trong lòng nói, mỗi một câu đều cần được lý giải.
Cậu bắt đầu phân tích nhanh chóng…
Vừa rồi, cô ấy nói bốn câu đơn, “Không có chuyện gì” và “không có chuyện gì khác” lặp lại nội dung, có nghĩa cô ấy có ý che giấu điều gì đó, mà “chúc ngủ ngon là đủ rồi” ý tứ chính là…
Chúc ngủ ngon là không đủ, còn có việc khác nữa.
Còn có chuyện gì được?
Giang Thành chỉ nghi ngờ 0.01 giây thì ngay lập tức nghĩ ra, ý cười từ khóe miệng tràn lên đuôi mày, mật ngọt tràn ngập.
“Còn chưa đủ.”
Than nhẹ một tiếng, cậu cúi đầu xuống, ở trên cái trán của người mà cậu ngày đêm thương nhớ hôn nhẹ: “Ngủ ngon, Vi Vi.”
Giọng nói dịu dàng thâm tình vô cùng.
Hướng Vi không kịp phòng ngừa mà bị nụ hôn này dọa sợ, nhưng không phải vì Giang Thành hôn đột ngột, mà là bởi vì…
Thế nhưng, thế nhưng trong lòng cô lại vui vẻ.
Sau khi ngẩn ngơ một lúc, Hướng Vi nhỏ giọng đáp lại: “Ngủ ngon….”
Nói xong liền đỏ mặt quay đi, cô cũng không dám đi quá nhanh, vì trái tim đang đập rất nhanh, giống như muốn nhảy ra ngoài.
Sau khi trở lại phòng tối, Hướng Vi nhớ tới ước định với Nhị Hắc:
“Mới vừa rồi, mới vừa rồi…. ừm, cái kia…. Cũng tính đi?”
Nhị Hắc nào đó vừa ăn thức ăn cho chó đến no căng: “Có chúc ngủ ngon, cũng có hôn….”
Hướng Vi gật đầu thật mạnh: “Đúng đúng, chính là ý này.”
Nhị Hắc: “Nhưng yêu cầu của ta là cô hôn chúc ngủ ngon chủ nhân nhà ta, chứ không phải đòi cậu ta hôn cô.”
“???” Cô đòi hôn lúc nào? Rõ ràng là Giang Thành….
“Chiếm tiện nghi của chủ nhân nhà ta, còn muốn chiếm luôn tiện nghi của ta. Nhị Vi, cô thật quá vô liêm sỉ.”
Hướng Vi: “……………………”
Tại sao hồi trước cô lại muốn mượn Giang Thành cái bút này?
Tại sao?????