- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?
- Chương 15
Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?
Chương 15
Khi tiếng chuông vào học vang lên, người trên đùi đang còn ngủ say, hai mắt nhắm khẽ, thở đều đều.
“Giang Thành?”
Hướng Vi gọi khẽ, có ý định muốn đánh thức cậu ấy dậy, nhưng lại có chút không đành lòng, trong giọng nói tràn đầy vẻ do dự. Tầm mắt cô dừng lại ở hàng mi hẹp dài của cậu, lén lút cảm thán trong lòng.
Thật là đẹp mắt mà.
Nhưng mà, tại sao cậu ấy lại cau mày nhỉ?
Mơ thấy chuyện không vui sao?
Hướng Vi chớp chớp mắt, muốn vươn tay đem đôi mắt đang cau có kia vuốt phẳng, nhưng khi tay mới chạm đến thái dương của Giang Thành thì đã bị bắt được.
Động tác của cậu rất nhanh, mang theo bản năng phòng bị, giống như giây phút này bị người ngoài xâm phạm phải.
Hướng Vi bị động tác bất ngờ này làm cho sợ hãi, đôi tay bị bóp chặt gây đau đớn.
“Cậu, cậu tỉnh rồi…?” Cô hỏi.
Giang Thành ngây người một lúc mới tỉnh ngủ hoàn toàn, cậu vội buông tay ra, trong đôi mắt đen láy sâu thẳm hiện lên vẻ kinh ngạc.
“Có làm đau em không?” Cậu ngồi dậy, nhìn thấy cổ tay cô ửng hồng, trong lòng đau nhói như có người đâm hàng nghìn nhát dao.
“Thật xin lỗi, tôi…”
“Là tôi lỗ mãng, không thể trách cậu được.” Hướng Vi ngắt lời của cậu, khẽ mỉm cười nói:
“Đến giờ đi học rồi.”
Việc đi học hay không đối với Giang Thành không hề quan trọng, nhưng cậu cũng biết chuyện này rất quan trọng với cô nên cậu gật đầu, đứng dậy nói:
“Đi thôi.” Vừa nói cậu vừa thản nhiên vươn tay phải về phía cô.
Hướng Vi do dự một chút, cuối cùng vẫn đưa tay qua, đặt trong lòng bàn tay của cậu ấy. Trong giây phút tay bị cậu nắm lấy, trái tim của cô như bị điện giật tê dại.
Nhị Hắc: “Ái chà, nắm tay là phải chịu trách nhiệm à nha.” Giọng điệu của nó tràn đầy hớn hở vui mừng.
Hướng Vi: “…” Dạo này nó xem nhiều phim tình yêu nhảm nhí quá rồi thì phải.
Hướng Vi vốn dĩ đã ngại ngùng, nghe Nhị Hắc nói lại càng xấu hổ hơn, mới vừa đứng vững đã vội vàng rút tay về, giấu trong túi áo đồng phục.
Động tác kia rơi vào trong mắt của Giang Thành quả thực hết sức đáng yêu.
Không có việc gì, tương lai của chúng ta còn dài mà.
Cậu tỏ vẻ không để ý, khẽ mỉm cười, thong thả đi theo phía sau cô bước xuống cầu thang. Khi đến tầng một, bỗng nhiên cậu lại nhắc lại chuyện khi mới tỉnh ngủ:
“Khi nãy, em…”
“Tôi không có định làm cái gì hết á!” Cô vội vàng nói.
Rõ ràng là có tật giật mình.
Trong lòng Giang Thành vui vẻ, cậu hơi cúi người, nghiêng đầu nhìn về phía người bên cạnh, nhìn gương mặt đỏ ửng của cô ấy.
Xấu hổ sao?
Có vẻ như chuyện cô ấy muốn làm so với chuyện cậu nghĩ còn khiến người khác vui vẻ hơn nhiều.
Trong lòng suy nghĩ như vậy, khóe miệng của Giang Thành cũng cong lên, đôi mắt quyến rũ híp lại, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô gái trước mắt, chậm rãi nói:
“Vừa rồi, có phải em muốn chiếm tiện nghi của tôi phải không, hả???”
Hướng Vi: !!!!!!!!
Hướng Vi: ……………………
Cô chỉ muốn chạm vào lông mày của cậu ấy một chút thôi mà, tại sao lại thành chiếm tiện nghi của người ta rồi?
Hướng Vi không còn lời nào để nói, tim lại không kiềm chế được mà đập loạn lên.
Hướng Vi bị giọng nói trầm thấp quyến rũ của Giang Thành khiến trái tim như tê dại, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, chỉ dám đứng nhìn chằm chằm mũi chân của mình một hồi lâu mới ấp úng nói:
“À, ừm, nên đi học thôi.”
Nói xong, cô vội vã rời đi như đang chạy trốn.
Nhìn bộ dạng của cô gái nhỏ hốt hoảng vội vã, Giang Thành đứng tại chỗ cười một hồi lâu rồi mới thong thả bước vào phòng học.
Lúc này, nụ cười trên môi đã được cậu giấu đi, nhưng ý cười tràn ngập trong đáy mắt làm thế nào cũng không tan bớt. Vẻ ngoài của cậu cười như không cười, trong mắt mọi người giống như đang phóng điện loạn xạ.
Nhưng cậu vẫn cố tình đi vào lớp từ cửa trước, chậm rãi đi từ bàn đầu tiên đến bàn cuối cùng, những nơi cậu đi qua đều có thể nghe thấy tiếng trái tim thanh xuân của các cô gái rơi vỡ vụn, những ánh mắt đắm đuối giống như ánh đèn đều hướng theo từng bước chân của cậu.
Thầy chủ nhiệm đứng trên bục giảng bất đắc dĩ lắc đầu: Lớp này thật không còn biện pháp cứu vãn rồi.
Đợi sau khi Giang Thành ổn định chỗ ngồi, thầy chủ nhiệm mới nhẹ nhàng nói: “Học đi học đi, trong sách cũng có cô gái đẹp như ngọc.” (1)
Mọi người: “…” Trong sách rõ ràng chỉ có “Đằng Vương các tự” (2) thôi mà.
“Khụ.”
Thầy chủ nhiệm lại khụ một tiếng, muốn thu hút sự chú ý của học sinh.
Những thiếu nữ tuổi dậy thì dễ dàng bị rung động, cũng dễ dàng trở nên chống đối, phản nghịch. Vì vậy, thầy chủ nhiệm biết rõ việc phê bình trực tiếp học sinh là không thể nào, nên chỉ có thể hướng dẫn, dạy dỗ. Vì vậy, ông gõ gõ bảng đen, nói:
“Các em ạ, các em hãy lấy bạn học Hướng Vi làm tấm gương, bạn ấy không hề để ý đến chuyện bên ngoài, chỉ một lòng đọc sách thánh hiền. Không có ai đẹp hơn sách cả, đúng không bạn học Hướng Vi?”
Hướng Vi: “……”
Trong lớp nhiều học sinh như vậy, tại sao thầy cứ cố tình cố chấp với em như vậy đây?
“À vâng…” Hướng Vi yếu ớt gật đầu, không dám để cho thầy giáo nhìn thấy khuôn mặt cô đã đỏ ửng như quả hồng chin.
Nhị Hắc: “Nói thì chắc cô không tin, nhưng trái tim của chủ nhân nhà ta cực kỳ yếu đuối đấy. Tự cô nhìn mà làm đi.”
Hướng Vi: “……”
Đối với thái độ ngoan ngoãn của Hướng Vi, thầy chủ nhiệm cực kỳ hài lòng, ông vui vẻ gật gật đầu nói: “Nhìn thấy không, bạn ấy lớn lên còn xinh đẹp hơn các em, nhưng tâm của bạn ấy lại bình thản như nước, các em còn có lý do gì để mà xao động bất an đây?”
Mọi người: “’…” Thật quá mức thương tâm mà.
Sau tất cả, chỉ có Nguyên Dã nhịn cười muốn phát điên.
Thầy giáo à, thầy cứ chờ bị tát vào mặt đi.
Rồi sẽ có một ngày, hai người lớn lên xinh đẹp nhất trong cái lớp này trở thành một đôi, thầy đừng có khóc đấy.
Nguyên Dã quay sang nhìn người nào đó ở bên cạnh, trong lòng thầm nghĩ, lúc đi ra ngoài vẫn còn là “Giang khó ở”, lúc đi về lại trở thành “Giang hoài xuân” rồi.
Thật đáng sợ mà.
Cạn lời lắc lắc đầu, Nguyên Dã vỗ vỗ vai của “Giang hoài xuân” nào đó, nói: “Người anh em, chú ý một chút, đừng có nhìn thấy ai cũng cười như thế.”
“Có sao?” Giang Thành sờ sờ cằm chính mình, vẻ mặt vô tội hỏi lại.
Nguyên Dã: “…” Cái vẻ mặt này sợ là bị đội sổ cô nương mang mất trí thông minh đi rồi.
Giang Thành lại sờ cằm, đảm bảo rằng cậu không cười loạn với người khác rồi mới mở sách giáo khoa ngữ văn “so với cậu còn xinh đẹp hơn” kia, nhìn thấy bài cổ văn dài lê thê cũng nở nụ cười tràn đầy yêu thương.
Nguyên Dã: “……”
Trăm phần trăm đây là đứa thiểu năng trí tuệ.
…
Sau khi tan học, Nguyên Dã nhớ tới chuyện sau khi xem bảng vàng danh dự ngày hôm qua, Giang Thành có bảo cậu đi kiểm tra một vài chuyện, vì vậy vội vàng nói:
“Dư Thanh Dao, em gái không cùng huyết thống với đội sổ, mới từ trường cấp ba Thực Nghiệm bên cạnh chuyển sang ban trọng điểm trường mình, thành tích cực tốt, ở trường cấp ba Thực Nghiệm luôn đứng đầu toàn trường, lần trước thi khảo sát chỉ xếp thứ hai toàn khối, sau cậu.”
“Cô ta có một người bạn trai, cũng là học sinh xuất sắc, vẻ ngoài cũng không tệ, nhưng trước khi cô ta chuyển trường sang trường chúng ta một ngày thì chia tay rồi.”
“Có lời đồn nói rằng cô ta bị đá nên mới chuyển trường, nhưng theo tin tức mình tìm được thì là cô ta chủ động đề nghị chia tay. Nguyên nhân không rõ.”
“Cô ta với đội sổ có khúc mắc, nhưng cũng không tra ra được nhiều. Cả hai người hình như không có mâu thuẫn gì quá lớn, nhưng cũng không quá thân thiết.”
Đang nói, bỗng nhiên có người đứng ở ngoài cửa hô to: “Hướng Vi, có người tìm cậu.”
Hai chữ “Hướng Vi” làm Giang Thành và Nguyên Dã đồng thời nhìn về phía cửa ra vào.
“Ây dà, nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến, kia không phải là bạn trai cũ của Dư Thanh Dao à? Cậu ta đến tìm đội sổ làm gì?” Nguyên Dã ngạc nhiên nói.
Giang Thành nghe thấy vậy, đôi hàng lông mày nhíu chặt, tầm mắt di chuyển theo Hướng Vi đang thong thả bước ra cửa.
Trước cửa phòng học, Hướng Vi nhìn người mới tới, trong lòng không thể nào hiểu nổi.
Thiếu niên trước mặt cô đeo một đôi kính cận màu đen, trông lịch sự văn nhã, là kiểu nam sinh dễ dàng được nữ sinh nhớ mặt. Đã thế cậu ta còn có thành tích học tập tốt, cơ bản cũng có thể xem là người tình trong mộng của phần lớn các nữ sinh cấp ba.
Nhưng cô chắc chắn rằng mình chưa từng gặp cậu ta.
“Cậu tìm tôi?” Hướng Vi hỏi.
“Đúng vậy.” Đối phương khách khí gật đầu, ánh mắt nhanh chóng đánh giá cô từ trên xuống dưới, sau đó nói: “Tôi tên là Trần Việt, là học sinh trường cấp ba Thực Nghiệm kế bên.”
Hướng Vi: “???”
Trần Việt: “Có người nói với tôi rằng về sau tôi sẽ cưới cô làm vợ, vì vậy tôi cố ý sang đây nhìn cô một chút.”
Hướng Vi: “…………………………”
Trên phương diện được tỏ tình, Hướng Vi cũng coi như là có kinh nghiệm phong phú.
Nhưng kiểu nói hươu nói vượn với vẻ nghiêm túc như thế này thì đúng là lần đầu tiên cô gặp.
Hướng Vi bị nam sinh tên Trần Việt làm cho ngây người một lúc, sau đó mới hồi hồn mà nói: “Chắc cậu tìm nhầm người rồi.”
Trần Việt lắc đầu: “Cô lớn lên trông như thế này thì rất khó để nhận nhầm người.”
“……”
“Cô quá mức xinh đẹp.”
“……”
“Nhưng không phải mẫu người tôi thích. Người kia chắc là nói dối tôi thôi.”
Hướng Vi: “…………………………”
Cậu ta còn cần nhìn thấy mặt cô mới phát hiện mình bị lừa sao?
Lỡ như cô không cẩn thận mà lớn lên thành kiểu mà cậu ta thích thì cậu ta thực sự muốn không phải cô không cưới luôn à?
Hướng Vi dở khóc dở cười, đang định cảm ơn nam sinh trước mắt nhưng lại nghe cậu ta nói tiếp:
“Cô thấy tôi thế nào?”
Hướng Vi: “Cái gì???”
“Tôi là kiểu người cô thích sao?” Trần Việt đổi câu hỏi khác.
Hướng Vi: “………………”
Tuy rằng cô hoàn toàn không hiểu người trước mặt này có ý muốn làm trò gì, nhưng Hướng Vi vẫn thành thật trả lời câu hỏi của cậu ta.
“Không phải.”
“Không phải à?” Trần Việt lẩm bẩm, nhìn như đang thở dài nhẹ nhõm, sau đó lại hỏi: “Vậy cô thích kiểu người như thế nào?”
“Hả?”
Hướng Vi có cảm giác không bắt kịp suy nghĩ của người đối diện, cô bèn hỏi lại: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Trần Việt: “Tôi muốn biết cô thích kiểu người như thế nào để cố gắng tránh đi, miễn cho sau này cô theo đuổi tôi.”
Hướng Vi: “…………………………”
Chú thích:
(1) Trong sách cũng có cô gái đẹp như ngọc: nguyên bản là một câu thơ trong một bài thơ của Tống Trân Tông Triệu Hằng nhằm khuyến khích các sĩ tử học tập. Khi học hành chăm chỉ, thi cử đỗ đạt mới nhanh chóng được giàu sang phú quý, có người vợ đẹp như ngọc theo mơ ước.
Nguyên tác: 娶妻莫恨无良媒
书中自有颜如玉
Dịch nghĩa: Thú thê mạc hận vô lương môi
Thư trung tự hữu nhan như ngọc
Tạm dịch: Lấy vợ chẳng tiếc hận vì không có người mai mối
Trong sách cũng có người con gái đẹp như ngọc.
Dịch thơ: Lấy vợ chẳng hận không người mối,
Trong sách tự có người như ngọc. (Nguồn: Internet.)
(2) Đằng Vương các tự: là một tác phẩm của Vương Bột, một học giả thời Đường, nói về địa thế và nhân tài của người Hồng Châu. Tác phẩm được các nhà phê bình hiện đại đánh giá rất cao về tính nghệ thuật và cấu trúc, nghệ thuật dùng từ và các biện pháp văn học khác rất tinh tế và tài tình.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Bút Nói Rằng Anh Thầm Yêu Em?
- Chương 15