Chương 38: Tổng thủ trưởng yêu tôi (2)

❤❤❤

Editor: Phan Diệp Hy

Beta_er: Phan Diệp Hy

❤❤❤

------------------------------

Từ giờ tới lúc cốt truyện bắt đầu còn có một đoạn thời gian, Hạ Noãn Noãn cũng không cố ý đi hỏi thăm tin tức Phong Ngôn Cung, mà an tĩnh kinh doanh quán nhỏ của mình.

Hoàn cảnh ưu nhã, không khí an tĩnh nhưng người tới tiệm cà phê vẫn rất đông. Chủ yếu chính là, nơi này có một cô chủ xinh đẹp trẻ tuổi như vậy, cho nên có rất nhiều chàng trai trẻ tuổi ở chỗ này đều cố ý tới uống cà phê trước khi đi làm, nhìn ngắm bà chủ xinh đẹp, buổi chiều đi làm tâm tình đều sẽ tốt một chút!

Hạ Noãn Noãn cũng lắng đọng lại tâm tình cùng cảm tình của mình. Hằng ngày trôi qua thực an tĩnh, cô mỗi ngày đều ở bên ngoài cửa hàng phơi nắng, hoặc là ở trong tiệm nghe một chút ca nhạc, xem phim, thập phần nhàn nhã.

Thời gian nhàn nhã luôn qua thật nhanh, thực mau đã đến thời điểm cốt truyện bắt đầu. Đêm nay, nam chủ đi làm nhiệm vụ sau đó bị thương té xỉu ở trong ngõ nhỏ mặt sau cửa hàng của cô.

Cho nên Hạ Noãn Noãn không có giống thường ngày đóng cửa hàng sớm sau đó lên lầu đi ngủ, mà là ngồi trong cửa hàng xem phim.

Thời điểm này, tất cả mọi người đều đã tan tầm từ lâu, chuyên viên kĩ thuật khoa học đều là những người trẻ tuổi, buổi tối bọn họ cũng sẽ không ngây ngốc ở đây, mà là đi du lãng khắp nơi, cho nên tiệm cafe của cô thập phần an tĩnh.

Tính thời gian, cũng không sai biệt lắm, Hạ Noãn Noãn tắt đèn trong cửa hàng sau đó đi ra ngoài từ cửa sau. Vì không cho nữ chủ giành trước cơ hội, cô cũng phải đua, đến sớm thì sao, không phải còn có thể chờ sao!

Nhưng nếu đến muộn, có thể sẽ là chậm.

Lúc ra ngoài Hạ Noãn Noãn tự phối hợp cho bản thân một bộ quần áo, không phải quần áo bên trong hệ thống Noãn Noãn, mà là tự mình phối hợp trang điểm. Noãn Noãn cảm thấy trở thành bà chủ tiệm cafe nhẹ nhàng làm cho người khác cảm thấy thân cận, có loại cảm giác nhẹ nhàng như năm tháng tĩnh lặng.

Phong Ngôn Cung là bộ đội đặc chủng dãi nắng dầm mưa, loại trang điểm thanh nhã này khẳng định có thể cho hắn cảm thấy thân cận hơn nữa không có cảm giác uy hϊếp. Noãn Noãn không nghĩ bản thân có thể ở ánh mắt đầu tiên đủ làm một bộ đội đặc chủng vừa gặp đã thương, nhưng ánh mắt đầu tiên có hảo cảm vẫn có thể làm được.

Sắc trời đã hoàn toàn đen, nơi này trị an tốt là khu tập chung các nhân tài cao cấp, cho nên phương tiện đều rất tốt, đèn đường rất sáng lại còn xinh đẹp, đi ở trên đường lại có cảm giác giống như đi tản bộ trong công viên.

Mới đi vài phút Hạ Noãn Noãn đã đến phố nơi Phong Ngôn Cung té xỉu, thời điểm Yến Hiểu Thanh cứu Phong Ngôn Cung, Phong Ngôn Cung đã hoàn toàn hôn mê. Cũng không biết có phải bởi vì Hạ Noãn Noãn tới quá sớm hay không, khi cô đi vào ngõ nhỏ Phong Ngôn Cung vẫn còn chưa hôn mê. Hắn lập tức kéo cô đến bên cạnh, dùng tay che miệng cô lại.

Dọa cô hoảng sợ!

“Không cần kêu, tôi liền buông cô ra.”

Lúc này Phong Ngôn Cung đã mất máu quá nhiều, thần trí hắn dần dần có chút không thanh tỉnh, nguyên bản cho rằng ngỏ nhỏ sẽ không có người, không nghĩ tới còn có thể gặp được một người, hơn nữa nhìn qua chính là một cô gái tốt.

Hắn lần này chấp hành nhiệm vụ xác thật có chút nguy hiểm, là vấp S trên bảng nhiệm vụ. Nhưng bởi vì trừ bỏ hắn không ai có thể hoàn thành nhiệm vụ này. Quốc gia cũng chỉ có thể mạo hiểm đem nhiệm vụ giao cho hắn, cho dù hắn là con trai của thủ trưởng.

Hắn cũng thành công hoàn thành nhiệm vụ, nhưng đổi lại hắn bị súng bắn làm bị thương.

“Ngô…”

Hạ Noãn Noãn gật gật đầu, ngửi được trên người Phong Ngôn Cung có cỗ mùi máu tươi nồng hậu. Phong Ngôn Cung buông tay che miệng cô ra, Hạ Noãn Noãn nhìn hắn liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói:

“Anh bị thương sao, tôi ngửi thấy mùi máu, nếu không tôi đưa anh đi bệnh viện.”

Hạ Noãn Noãn cũng không có nói thẳng dẫn hắn về nhà, một cô gái mang một người con trai không quen biết còn bị thương trở về không phải rất kỳ quái sao, hơn nữa còn do chính mình nói ra.

Dựa theo tính cách đa nghi của Phong Ngôn Cung cùng nghề nghiệp đặc thù, hắn nhất định sẽ cảm thấy rất kỳ quái, cho nên cũng chỉ có thể để hắn nói ra trước.

“Mang tôi đến nhà cô xử lý, cảm ơn, tôi không phải người xấu.”

Phong Ngôn Cung cũng không xác định cô gái này sẽ đem hắn về, bởi vì cô nhìn qua xác thật còn trẻ, thấy thế nào đều chỉ có trên dưới hai mươi tuổi, giống một cô bé nhỏ, hiện tại hẳn là rất sợ hãi!

“Kia…được, nhưng không đi bệnh viện thật sự không có việc gì sao? Vết thương của anh nhìn rất nghiêm trọng.”

Nghiêm trọng gì đó đều là việc nhỏ, không thấy được Phong Ngôn Cung ở bên trong ngõ nhỏ hôn mê lâu như vậy mới bị Yến Hiểu Thanh mang về nhà sao. Hạ Noãn Noãn một chút cũng không lo lắng, cô cũng chỉ là hỏi một chút mà thôi.

“Không có việc gì, nhà cô có hòm thuốc không?”

Phong Ngôn Cung nhìn cô gái có thể xưng là thiếu nữ mỹ lệ, trong lòng có chút cảm động. Trên thế giới này còn có người đơn thuần như vậy, còn lo lắng cho hắn, hơn nữa dễ dàng liền tin hắn, cũng không sợ hắn là người xấu. Xem ra về sau hắn phải giáo dục cô một chút, miễn cho lần sau cô gặp được loại tình huống này, còn làm như vậy, vạn nhất thật sự gặp phải người xấu, vậy đã muộn!

“Có, tôi cũng có học qua y học, tôi đỡ anh đi, nhanh đem miệng vết thương băng bó một chút.”

Hạ Noãn Noãn nâng Phong Ngôn Cung đi vào trong tiệm của cô, từ cửa sau đi vào có thể trực tiếp lên lầu hai.

Hạ Noãn Noãn đem phòng ở trang hoàng thật ấm áp thoải mái, làm người vừa thấy liền biết ở nơi này tuyệt đối là một cô gái dịu dàng hiền thục, hiểu lễ nghĩa, mà Phong Ngôn Cung hơn ba mươi tuổi cũng nghĩ như vậy.

Hắn tuy rằng không có suy xét đến việc kết hôn, nhưng trong nhà cũng đang khẩn bức. Nhưng công việc này của hắn, cô gái nào gả cho hắn cũng chỉ có lo lắng hãi hùng, hắn cũng chưa gặp được người thích hợp nhưng cũng khát vọng loại cảm giác gia đình ấm áp!

Phong Ngôn Cung cảm thấy đêm nay quả thực giống như một giấc mộng. Thiếu nữ mỹ lệ cùng bộ đội đặc chủng bị thương. Cô còn ôn nhu giúp hắn xử lý miệng vết thương, còn vì hắn làm đồ ăn khuya.

Cả ngày dãi nắng dầm mưa, hàng năm ngây ngốc cùng đám đàn ông bộ đội kia, Phong Ngôn Cung cơ hồ đều đã quên mất loại cảm giác ấm áp này. Mà hôm nay, hắn lại một lần có cơ hội.

“Có tốt hơn chút không?”

Hạ Noãn Noãn xử lý sạch sẽ vết thương trên người Phong Ngôn Cung. Cái gì cũng không hỏi vừa thấy cô đã nhận ra đó là vết thương do đạn bắn. Đồng thời Hạ Noãn Noãn cũng gắp ra một viên đạn từ eo của hắn. Là một người tỉ mỉ, Hạ Noãn Noãn sẽ không mạo muội hỏi một vấn đề riêng tư như vậy.

Sau khi tận tình chuẩn bị đồ ăn khuya cho Phong Ngôn Cung , Hạ Noãn Noãn cuối cùng cũng dừng tay. Ngồi trên ghế sofa, Hạ Noãn Noãn quan tâm nhìn sắc mặt Phong Ngôn Cung đã khá hơn nhiều.

"Hôm nay cám ơn cô, nếu không có cô, tôi có thể đã chết ở nơi đó. Tôi hiện tại đã khá hơn rồi, chẳng qua là... tôi tạm thời không thể đi, tôi có thể ở lại chỗ của cô một thời gian được không?"

——————————————