Chương 6: Danh Môn Thiên Kim (5)

"Dì Hạ."

"Hạ phu nhân, Hạ tiểu thư."

Diệp Mộ Thần chào mẹ Hạ, một ánh mắt cũng không cho Sơ Nghiên, bất quá Mạc Phương Di cũng không như hắn.

Sơ Nghiên gật gật đầu, coi như đáp lại.

"Mộ Thần à, vị này là...?"

Mẹ Hạ mặt treo lên tươi cười, bất quá trong lòng bà thế nào thì cũng chỉ bà biết. Dù sao Diệp Mộ Thần làm con gái bà tổn thương, bà như thế nào cho hắn sắc mặt tốt đâu? Mặc dù con gái bà đã không thích hắn nữa.

Nhưng Hạ gia và Diệp gia dù sao cũng là quan hệ lâu năm, bà cũng không thể không cho mặt mũi. Huống chi, Diệp gia vẫn có người bà vừa lòng.

"Bạn gái con."

Diệp Mộ Thần nói, mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng, nhưng khoé môi lại hơi kéo lên, đôi mắt đều là ý cười nhu hoà. Nghĩ đến tâm trạng hắn đang rất tốt.

Mẹ Hạ trong lòng xem thường, đối con gái bà thì mặt lạnh, đối cô gái này lại khác xa như vậy, con gái bà ưu tú như vậy, có điểm nào không tốt đâu?

"À, chào cô Mạc."

Mẹ Hạ nhàn nhạt nói, trên mặt vẫn treo nụ cười tiêu chuẩn. Như chợt nhớ ra điều gì, bà lại hỏi:

"Đúng rồi, dì nghe A Dật sắp về nước, khi nào nó về?"

Diệp Mộ Thần tựa hồ sửng sốt một chút, không nghĩ tới mẹ Hạ sẽ nhắc đến người kia, sau đó liếc nhìn sang Sơ Nghiên một chút, cô vẫn im lặng, rũ mắt, tựa hồ không để ý bên này.

Hắn hơi nhíu mày, sau đó trả lời:

"Đúng ạ, ngày mai đáp máy bay."

"Ân, tiểu tử này đi cũng gần bảy năm rồi."

Mẹ Hạ cười hiền từ, sao đó quay sang Sơ Nghiên:

"Vi Vi, con nhớ A Dật không? Lúc nhỏ hai đứa còn chơi chung mà, cũng xem như thanh mai trúc mã a."

Sơ Nghiên hơi nghiêng đầu, gương mặt không chút biểu cảm gì:

"Không nhớ rõ."

Mẹ Hạ mặc dù có chút thất vọng, bất quá lại không sao, đây là câu dài nhất Sơ Nghiên nói từ lúc đến đây. Tận ba chữ a! Phải biết nãy giờ cô cũng chỉ nói 'xin chào' và 'dạ' thôi, lần này có chút tiến bộ.

Thiên Hoa: "..." Nhìn gương mặt kia của mẹ Hạ, nó thực sự muốn che mặt.

Nó thậm chí nghi ngờ ký chủ của nó có phải người máy không a! Như thế nào cảm xúc thiếu đến thảm a!!!

Diệp Phong Dật, cũng xem như một nhân vật quan trọng a, hnm, trong tiểu thuyết hẳn gọi là nhân vật phản diện đi.

Diệp Phong Dật là em trai của Diệp Mộ Thần, bất quá tính cách so với Diệp Mộ Thần đúng là khác xa.

Hắn vừa tốt nghiệp cấp hai liền du học, đi bảy năm, thời gian này sẽ trở về.

Hắn cũng vào Diệp thị làm, sau đó quen biết nữ chủ, cũng đem lòng thích cô ấy.

Hắn làm vô số chuyện vì Mạc Phương Di, nhưng cuối cùng vẫn không có được tình cảm của nữ chủ. Mạc Phương Di chỉ xem hắn như em trai mà đối xử.

Diệp Phong Dật bắt đầu điên cuồng, nhiều lần âm thầm hãm hại Diệp Mộ Thần, gây hiểu lầm cho hai người, thậm chí âm mưu phá hủy Diệp thị.

Về sau nam nữ chủ kết hôn, Diệp Phong Dật lại xuất ngoại, sau đó cũng không nhắc đến nữa.

Bất quá chuyện Diệp Phong Dật và nguyên chủ quen biết, nguyên chủ thực sự không nhớ rõ.

"Aizz, không sao, đợi gặp mặt, hai đứa không phải sẽ nhớ lại sao."

Mẹ Hạ cười cười, sau đó vui vẻ nói.

"Con đi một chút."

Sơ Nghiên nói nhỏ bên tai mẹ Hạ, sau đó xoay người rời đi.

Diệp Mộ Thần như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Sơ Nghiên, nhưng rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, chào mẹ Hạ một tiếng, rồi kéo Mạc Phương Di rời đi.

Sơ Nghiên đi vào nhà vệ sinh, mở nước rửa tay một chút, nhìn bản thân trong gương, hơi thở dài.

Cô cảm giác cô không đi gây chuyện, rắc rối cũng tự tìm đến cô.

'Cạch'

Tiếng mở cửa vang lên, Sơ Nghiên hơi ghé mắt nhìn lại, một cô gái mặc áo phông quần jean, đầu đội nón kết mặt bị khẩu trang che kín mặt bước vào, đi nhanh đến cạnh cô.

Sơ Nghiên hơi nghi hoặc, lùi lại một bước.

"Thanh Vi, là tôi."

Thanh âm vang lên, Sơ Nghiên cảm giác có chút quen thuộc.

Đương cô còn nghi hoặc, người trước mặt cởi khẩu trang ra, lộ ra gương mặt khá thanh tú.

"Là cô."

Trí nhớ Sơ Nghiên tốt, cô nhớ người này là Phương Ngải Nhi.

Chỉ là, sao cô ta lại ở đây? Lại còn ăn mặc như vậy?

Đôi mắt Phương Ngải Nhi loé lên tia ngoan độc, lại vui mừng nói:

"Thanh Vi, gặp cô thật tốt quá, lúc nãy cô cũng thấy gương mặt đắc ý của tiện nhân Mạc Phương Di đi? Cô cũng thấy chướng mắt đúng không? Cô ta lại dám cướp nam nhân của cô, Diệp tổng ưu tú như vậy, chỉ có đại tiểu thư như cô mới thích hợp hắn, Mạc Phương Di tính cọng lông gì?"

Sơ Nghiên không nói gì, chỉ im lặng nghe.

Phương Ngải Nhi có chút nóng nảy, phản ứng của Sơ Nghiên hoàn toàn ngoài dự tính của ả, đối mặt với đôi mắt không chút gợn sóng kia, chỉ có thể căng da đầu nói tiếp.

"Nói thật, tôi có một kế hoạch, lần này tuyệt đối khiến Mạc Phương Di thân bại danh liệt."

"Thân bại danh liệt?"

Sơ Nghiên rất tò mò, kế hoạch gì có thể khiến nữ chủ đại nhân thân bại danh liệt đâu?

Thấy người đối diện rốt cuộc phản ứng, Phương Ngải Nhi mừng thầm, vội vàng nói:

"Đúng, lát nữa người của tôi sẽ tìm cách đem tiện nhân kia dẫn đến phòng 201..."

Phương Ngải Nhi đem toàn bộ kế hoạch tỉ mỉ nói cho Sơ Nghiên nghe, Sơ Nghiên cũng ngoan ngoãn lắng nghe.

Nhiệm vụ của cô là giữ chân Diệp Mộ Thần trong một tiếng, rất đơn giản.

Sơ Nghiên trầm mặt, không nói gì, Phương Ngải Nhi cho là cô đồng ý, cứ vậy quyết định, sau đó lén lút rời đi.

Sơ Nghiên kỳ thật vẫn đang suy nghĩ, không nghĩ tới không có Hạ Thanh Vi kiếm chuyện, lại xuất hiện một Phương Ngải Nhi, làm nữ chủ kỳ thật rất khó khăn đi.

Sơ Nghiên lắc lắc đầu, cũng chậm rãi rời khỏi.

Sơ Nghiên không nghĩ tới, cô không cần đi kéo chân Diệp Mộ Thần, hắn cũng chủ động tìm cô.

"Hạ Thanh Vi, tốt nhất cô đừng gây khó dễ Di Di, nếu không đừng trách tôi không niệm tình chú dì Hạ."

Diệp Mộ Thần một thân khí thế lạnh băng, trên tay cầm một ly rượu vang, híp mắt nhìn Sơ Nghiên, lạnh lùng cảnh cáo.

Sơ Nghiên: "..."

Nam chủ này có bệnh? Đột nhiên tới cùng cô nói này đó làm gì? Cô cũng không động vào Di Di của hắn mà?

Sơ Nghiên muốn lách người rời đi, lại bị Diệp Mộ Thần chặn lại, cô không thể không nhìn hắn, gương mặt bình tĩnh hỏi:

"...Anh muốn biểu đạt cái gì?"

Diệp Mộ Thần chán ghét nhìn cô một cái, lạnh lạnh hỏi:

"Di Di ở nơi nào?"

Sơ Nghiên: "..."

"Di Di nhà anh, làm sao tôi biết?"

Sơ Nghiên rất bình tĩnh trả lời.

"Cô rốt cuộc muốn làm gì? Nói, Di Di ở đâu? Nếu không đừng trách tôi ra tay với phụ nữ!"

Sơ Nghiên: "..." Có bệnh!

Sơ Nghiên đẩy hắn ra muốn rời đi, Diệp Mộ Thần theo bản năng kéo tay cô lại.

"Cô..."

"Không phải anh nên đến đại sảnh tìm sao?"

Sơ Nghiên bất động thanh sắc né tránh, đưa mắt nhìn hắn, bàn tay Diệp Mộ Thần cứng đờ, trong giây lát hắn có cảm giác toàn thân không thể động, hồi thần lại, Sơ Nghiên đã đi rất xa.

Hắn có chút buồn bực, rốt cuộc Mạc Phương Di đi đâu rồi? Hắn tìm khắp đại sảnh, gọi điện thoại không được rồi lại vào phòng nghỉ, đến WC đều đến, vì cái gì tìm mãi không thấy?

Lúc này, có người đi ngang qua chỗ hắn, nhỏ giọng oán giận. Hắn lúc đầu cũng không để ý, nhưng nghe nội dung sau, sắc mặt liền khó coi.

"Cô gái kia đúng là đáng ghét, quả nhiên nhìn người không thể nhìn mặt a."

"Ỷ có Diệp tổng chống lưng thì hay lắm hả, hừ, còn không phải bị bao nuôi sao? Còn kêu căng gây sự."

"Chậc, uổng cho bộ danh tác «Mẫu đơn rực lửa» trên người cô ta, đúng là khiến Ciel mất mặt mà."

Hai người đang hăng sai oán hận, đột nhiên cảm giác phía sau lạnh lẽo, xoay người lại liền nhìn thấy gương mặt âm trầm của Diệp Mộ Thần.

"Diệp...Diệp tổng."

"Người các người nói đang ở đâu?"

"Ngoài.... Ngoài sảnh tiệc, bàn số... số 3."

Diệp Mộ Thần một thân âm hàn rời đi, hai phụ nữ kia vẫn còn ôm chặt nhau mà rung rẩy.

Diệp tổng bão nổi... Thật...thật đáng sợ.