Chương 50: Đô Thị Tu Tiên (6)

Tất cả mọi người có mặt tức tốc lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi người Yêu thú. Dù vậy số lượng học viên bị ăn cũng không phải số ít.

"Đây là Tháp Sơn Hải Quy, yêu thú cấp 3, lực phòng ngự rất tốt, điểm yếu là ở đôi mắt."

Sơ Nghiên đứng phía xa nhìn con Yêu thú đang hung tợn gào thét, chậm rãi mở miệng giảng dạy Phương Tĩnh.

Mặc Phàm nhìn cô còn có thời gian giảng bài, không khỏi trợn mắt. Mà hơn nữa, Phong Dụ, cũng chính là đồ đệ kia của hắn tựa hồ cũng chăm chú nghe giảng.

Mặc Phàm hơi suy tư, thời kỳ đầu linh khí khôi phục, con người không thể có vốn hiểu biêt phong phú về Yêu thú cùng bảo vật linh dược mới đúng.

Hắn ngày càng khẳng định, Nhan Hi này chắc chắn là trọng sinh, hoặc là đại năng đoạt xá.

Phương Tĩnh cũng đã quá quen với bộ dạng này, lúc đầu còn sợ trước sợ sau, lúc này cũng trấn tĩnh hơn rất nhiều. Dù sao cô cảm thấy Tiểu Hi rất lợi hại, có cô ấy bên cạnh tuyệt đối an toàn.

"Mai rùa của nó chắc chắn như vậy, hơn nữa nếu tấn công phần mắt nó lập tức rụt đầu lại, làm sao để phá được phòng ngự?"

Phong Dụ lên tiếng hỏi. Sơ Nghiên cũng không để ý dạy nhiều thêm một người, chậm rãi nói.

"Tháp Sơn Hải Quy mặc dù là yêu thú cấp 3, nhưng chỉ số IQ của nó không cao, có thể dùng mưu dụ nó."

Phong Dụ suy tư một chút, gật gật đầu.

Mặc Phàm:... có cảm giác sắp mất đồ đệ!!!

"Khụ, giải đáp cũng đủ rồi. Bắt đầu hành động thôi."

Mặc Phàm ho khan một tiếng, nói. Sau đó hắn quay sang Phong Dụ:

"Cậu bảo vệ Phương Tĩnh."

Sơ Nghiên và Mặc Phàm chia ra, Mặc Phàm đi đối phó Tháp Sơn Hải Quy, Sơ Nghiên ở bên cạnh tựa lưng vào cây cổ thụ bên cạnh nhắm mắt dưỡng thần.

Đám người nhìn hai người đột nhiên xông lên, đều hoang mang nhìn nhau. Không biết hai người này là có phải là lên tìm chết không. Yêu thú cấp 3 không phải là loại mà Luyện khí kỳ bọn họ có thể đối phó.

Quả thật không hổ là Đại năng trùng sinh, mặc dù đã áp chế tu vi, khí thế của Mặc Phàm hoàn toàn áp đảo Tháp Sơn Hải Quy.

Mắt thấy Mặc Phàm sắp đem Tháp Sơn Hải Quy đánh bại, những người xung quanh bắt đầu ngo ngoe rụt rịt, có ý đồ cướp bảo vật.

Mắt thấy Mặc Phàm chỉ chú ý đối phó yêu thú, rốt cuộc có kẻ không chờ được nhảy lên muốn làm ngư ông đắc lợi.

Chỉ là người kia vừa mới nhảy lên mai của Yêu thú, đã bị một đoạn dây mây quấn lấy chân, kéo lại ném ra xa.

"Aaaaa..."

Sơ Nghiên mở mắt, trên tay cô cầm một đoạn dây mây, người vừa rồi đúng là bị cô ném văng.

"An phận một chút."

Cô chậm rãi mở miệng, rõ ràng thanh âm không lớn, nhưng mỗi người ở đây đều có thể nghe rõ.

"..."

Đám người nhao nhao bàn luận, đám người Hoa Thiên Tuyết hay Nam Cung Việt đều nhìn bên này.

Triệu Như Lan đến gần Nam Cung Việt nói nhỏ gì đó, hắn nhíu mày, sau đó nhìn Sơ Nghiên cười lạnh. Mặc Diệp và Tô Vận Nhi bên kia cũng nhìn qua với ánh mắt khinh thường chế giễu.

"Haha, cô gái, phát ngôn cũng ngông cuồng lắm đó. Luyện khí tầng bốn? Một ngón tay của lão tử cũng có thể ép chết ngươi! Ahaha..."

"Haha..."

Đa số các học viên đều cười to xem thường. Phương Tĩnh được Phong Dụ bảo vệ, nhìn đám người kia lẫn Sơ Nghiên, có chút lo.

Một người thì không vấn đề, nhưng nếu cả đám cùng xông lên, vậy chẳng phải Tiểu Hi xong đời rồi sao!

"Nè, anh nghĩ cách gì đi, một mình Tiểu Hi sao có thể cản toàn bộ đám người đó chứ!"

Phong Dụ hai tay ôm ngực, bất động cũng không thèm nói chuyện. Phương Tĩnh đợi mãi không thấy câu trả lời, mới ngẩng đầu nhìn Phong Dụ. Thấy hắn lơ đẹp cô, Phương Tĩnh nóng máu, nhưng rốt cuộc đánh không lại, cũng không thể làm gì khác.

Tốt, anh bất động, vậy một mình tôi đi giúp! Tản băng chết tiệt!

Chỉ là Phương Tĩnh còn chưa đi quá hai bước, cả người đã bị xách lên. Cô đơ người, quay đầu nhìn lại, hung thủ quả nhiên là Phong Dụ.

Phương Tĩnh tức giận huơ tay, bắt đầu chửi ầm lên.

"Mặt băng kia! Đáng ghét! Anh làm gì! Thả tôi ra! Anh không đi hỗ trợ còn ngăn tôi đi làm gì! Mau buông ra coi!"

Phong Dụ nhìn chằm chằm cô gái đang giãy dụa trong tay mình, lạnh lùng lên tiếng.

"Thầy bảo tôi xem cô, ngoan ngoãn mà ở đây đi. Tin tưởng bạn cô một chút đi."

Phương Tĩnh vốn tức giận, khi nghe câu cuối của hắn lại ỉu xìu xuống.

Phong Dụ thấy cô không làm loạn nữa, mới buông tay ra, không ngờ Phương Tĩnh cứ vậy ngã phịch xuống đất, hơn nữa còn không có phản ứng.

Hắn hơi sửng sốt một chút, ngập ngừng một chút mới lên tiếng.

"Cô, sao vậy?"

Phương Tĩnh ảo não trong lòng, đến một người xa lạ như Phong Dụ còn tin tưởng Nhan Hi như vậy, cô thân là bạn thân, còn là người chứng kiến sức mạnh của cô ấy, lại không tin tưởng cô ấy.

"Không sao."

Phương Tĩnh đáp một tiếng, giọng có chút buồn rầu. Phong Dụ thấy cô không có gì nguy hiểm, cũng lười quản.

_____

Bên kia, Sơ Nghiên đứng trước sự chê cười xủa toàn thể học viên, vẫn giữ thái độ trầm mặc, cũng không có ý định tránh ra.

Một nam học viên trong đội của Nam Cung Việt thấy vậy, xung phong đứng ra.

"Đội trưởng, để tôi dạy dỗ ả!"

Nam Cung Việt suy tư liếc bên Hoa Thiên Tuyết, thấy cô ấy vẫn nhìn Sơ Nghiên nhíu mày, cũng không để ý bên hắn, liền gật đầu.

Nam sinh nham nhở cười, hắn lắc lắc cổ, làm động tác khởi động, đi đến trước mặt Sơ Nghiên, hai tay ôm ngực, bộ dạng cao cao tại thượng nhìn xuống Sơ Nghiên.

"Không có bản lĩnh cũng dám đến khıêυ khí©h bọn ta? Vậy thì trả giá đắc đi! Xấu xí như mi bổn đại gia sẽ..."

Nam sinh còn nói xong, đã thấy Sơ Nghiên co chân lại, một cước đá thẳng vào bụng hắn, nam sinh còn chưa biết chuyện gì xảy ra, đã bị đá bay về hướng một gốc cây, đánh đỗ cả cây, đau đớn rêи ɾỉ.

"...Ngươi ồn quá."

Thanh âm yếu ớt chậm rãi vang lên, đợi mọi người khôi phục tinh thần, Sơ Nghiên đã đoan trang đứng như cũ, giống như cú đá vừa rồi, không phải của cô vậy.

Sự việc diễn ra chỉ trong chớp mắt, đám học viên còn chưa kịp thu lại cười cợt, há hốc mồm kinh ngạc

Đây là sao? Một luyện khí tầng 4 một cước đá bay một luyện khí tầng 6?

Hack hả!!!

Nam Cung Việt nhíu mày, hình như hắn xem thường nữ sinh này rồi.

Chẳng lẽ có bí pháp che giấu tu vi sao? Cô ta không phải luyện khí tầng 4?

Hoa Thiên Tuyết cũng không bất ngờ lắm, bởi vì cô đã đoán được phần nào, Sơ Nghiên không phải kẻ bình thường. Biểu hiện cùng tính cách của cô, hoàn toàn không giống một kẻ yếu.

Không ngờ một cô gái nhỏ nhìn như không chút lực sát thương nào, thực tế lại nguy hiểm như vậy.

Gương mặt Nam Cung Việt âm trầm, người là của hắn, bị cô ta một cước đá bay, cũng tổn thất danh dự của hắn.

Nam Cung Việt cởϊ áσ choàng trên người ra, đưa cho Triệu Như Lan ở bên cạnh, sau đó bước ra.

"Vậy hôm nay, để đàn anh này chỉ điểm ngươi một chút."

Sơ Nghiên liếc mắt qua hắn một cái, bộ dạng đó, cũng dám mở miệng đòi chỉ điểm cô? Cuồng vọng thật.

Nam Cung Việt vừa ra, không khí lập tức nóng lên, xung quanh người hắn lôi điện như có như không, tản ra khí tức cực kỳ bá đạo.

"Haha, lần này Nhan Hi chết chắc!"

"Đối đầu với Nam Cung học trưởng, top 5 của lớp S, đúng là tự tìm chết!"

"Nghe nói Nam Cung Việt rất mạnh, hôm nay cũng coi như mở mang tầm mắt a."

"..."

"Hừ! Học muội, cẩn thận đi."

Ánh mắt Nam Cung Việt lóe lên sự khinh thường, hắn vừa dứt lời, thân ảnh tựa như chớp lao đến chỗ Sơ Nghiên.

______ 2 phút sau.______

Toàn trường tĩnh lặng như tờ, há hốc mòn nhìn một màn khó tin trước mặt.

Nam Cung Việt bị đánh tơi tả, nằm gục dưới đất, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự!

Chính là...

Đây là gọi chiến đấu cái gì! Nam Cung Việt đơn thuần là làm bao cát chịu bị đánh, một sợi tóc của Sơ Nghiên cũng chưa đυ.ng được.

Toàn thể học viên các học viện đồng loại lùi lại. Hoa Thiên Tuyết nhìn Nam Cung Việt dưới đất và Sơ Nghiên vẫn ung dung đứng đó.

Mạnh quá!

Đến cả cô đều không làm đuọc chuyện này, chỉ trong 2 phút hành hạ Nam Cung Việt đến hôn mê bất tỉnh!

Lúc này, Tô Vận Nhi đột nhiên kêu lên.

"Mọi người, cô ta chỉ có một mình, chúng ta đông như vậy, còn phải sợ cô ta sao! Mọi người đồng loạt tấn công đi! Cùng nhau gϊếŧ độc phụ này!"

"Tô Vận Nhi! Im miệng!"

Hoa Thiên Tuyết nghe thấy lời của cô ả, lập tức lạnh lùng quát.

Tất cả mọi người bai mặt nhìn nhau, tất cả tựa hồ đều có cùng ý nghĩ.

Gϊếŧ chết nữ sinh trước mắt, đoạt bảo vật!

"Chúng ta cùng xông lên!!!"

Đám học viên đồng loạt thống nhất, Hoa Thiên Tuyết hoàn toàn không thể ngăn cản được, chỉ có thể bất lực nhìn đám người xông lên.

Chỉ là bọn họ đều như nhau, chỉ thấy cách chỗ Sơ Nghiên đứng vài bước, bọn họ đã không thể xông lên được nữa, bị một lá chắn cản lại.

"Đây, đây là cái gì!"

"Nó cản trở chúng ta tiến lên."

"Chằng lẽ đây là kết giới trong truyền thuyết!!?"

[Ký...ký...chủ?!]

Thiên Hoa hơi sợ, cái khí tức này làm nó nhớ đến một người.

"...ngươi cũng không hỏi."

Sơ Nghiên tưởng Thiên Hoa lại hỏi tại sao nó không biết, liền trước mở miệng.

Thiên Hoa: [...]

Thứ này gọi là Linh trận, ở loại vị diện tu tiên cấp thấp này, đương nhiên sẽ không biết đến.

Mẫu thân cô chính là một Linh Trận Sư vĩ đại, bà vô cùng lợi hại. Cô không sở hữu huyết mạch linh trận sư như mẫu thân cô, cũng không có thiên phú về mặt này. Cô chỉ học được chút da lông.

Bất quá đối phó đám phàm nhân, dư sức!

____

*lời tg: một sự lười không nhẹ đã đeo bám mik gần đây 🤧