Chương 20: Con Rối Tiểu Hoàng Đế (1)

[Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, do ký chủ chết đột ngột, vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ bình an sống hết đời, khấu trừ tích phân 50.]

Nhiệm vụ giả: Sơ Nghiên

Tích phân: 100

Kỹ năng: tạm không

Sở trường: đánh nhau.

Sơ Nghiên hấp thụ xong hồn lực, liền nhìn đến bản số liệu Thiên Hoa hiển thị. Nhìn nào khung sở trường, hơi sửng sốt.

"Đánh nhau?"

"Nga, ký chủ, ta thấy chị đánh nhau rất giỏi a, hẳn nên thêm vào sở trường, ân, thấy ta giỏi không?"

Thanh âm Thiên Hoa ngạo kiều vang lên.

Sơ Nghiên im lặng một hồi lâu, thật sự không biết nên biểu đạt như thế nào, dứt khoác im lặng.

"Ký chủ, chúng ta đi thế giới tiếp theo, chị sẵn sàng chưa?"

"Thiên Hoa, ngươi có thực thể không?"

Thiên Hoa vừa hỏi xong, đã nghe thấy câu hỏi đột ngột của Sơ Nghiên. Nó sửng sốt một chút sau đó kiêu ngạo nói:

"Tất nhiên, bản thể của ta rất oai phong lẫm liệt nha!"

Sơ Nghiên: Tin được không?

"Ai nha, tóm lại đợi chị được 1000 tích phân liền có thể thấy bản thể của bổn hệ thống."

"Truyền tống bắt đầu!"

Tóm lại Sơ Nghiên chưa kịp đáp ứng hay không, đã bị mỗ hệ thống kéo vào vị diện tiếp theo.

"Hạn hán phía Tây chưa dừng, dân chúng hiện tại đã vô cùng nam khan, tử vong đã lên đến hàng trăm người, thỉnh bệ hạ mở ra ngân khố, mau chóng cứu trợ!"

"Nhưng chiến sự phía Bắc không ngừng, ngân khố gần như trống rỗng, hiện tại lại thêm nạn đói, bệ hạ, mong người suy xét!"

"Lý đại nhân, ý ông là gì, hiện tại dân chúng gặp nạn, há chỉ lo bề chinh chiến mà bỏ dân chúng? Lúc đó mất lòng dân, bảo bệ hạ chúng ta làm sao phục chúng!"

"Trần đại nhân, chiến sự cũng gấp rút, không đuổi được quân Mạc Bắc, Đại Tần chúng ta còn không giữ nổi, há chẳng phải dẫn đến dân chúng lầm than."

Sơ Nghiên vừa tiến vào thân thể này, liền nghe được một trận tranh cãi, trên đầu có chút nặng. Nàng mở mắt, liền phát hiện cung điện vàng lộng lẫy, trước mặt nàng đứng vô số văn võ bá quan. Sơ Nghiên có chút ngốc.

Nàng đang thượng triều à?

Sơ Nghiên rũ mắt, liền nhìn đến long văn trên y phục của mình. Bản thân cũng ngồi trên một chiếc ghế bằng vàng xa hoa.

Ồ? Lần này làm hoàng đế?

Trên đầu nặng nề là do cái mũ này?

Bên dưới vẫn một trận tranh luận, Sơ Nghiên nghe đến đau đầu, lên tiếng:

"Trật tự."

Thanh âm nàng không lớn, có chút non nớt yếu ớt, nhưng lại mang theo một cỗ uy nghiêm không cho làm trái.

Đám đại thần dừng lại, toàn bộ đều kinh ngạc nhìn nàng.

"Ký chủ, chị bình tĩnh, tiếp thu ký ức trước đã."

Sơ Nghiên ừ một tiếng, sau đó một loạt thông tin tràn vào trong đầu.

Nguyên chủ lần này tên Tần Quân, đích thực là hoàng đế. Nghe có vẻ oai phong, thực chất chỉ là một con rối, không có thực quyền, toàn bộ đều do Nhϊếp chính vương nắm giữ. Nhϊếp Chính Vương Tần Hoàng, là huynh đệ nhỏ tuổi nhất của Tiên hoàng, sau khi Tiên hoàng băng hà, liền phong làm Nhϊếp chính vương, nắm giữ triều chính, đem tiểu hoàng tử nhỏ bé yếu ớt là Tần Quân lên làm hoàng đế, thuận tiện điều khiển.

Tần Quân là con ruột Hoàng hậu, nàng sinh ra vốn là nữ nhi, nhưng mẫu hậu nàng vì hoàng huynh nàng, tử trận sa trường, sợ mất đi khả năng tranh đoạt hoàng vị, bị nàng giấu giếm, dưỡng thành hoàng tử. Biết được chuyện này cũng chỉ có mẫu hậu nàng, hiện tại là thái hậu, cùng với Vu ma ma thân cận nhất của thái hậu biết chuyện này.

Tần Hoàng không biết, hắn đưa nàng lên ngôi, vì nàng nhát gan, tuổi còn nhỏ, không biết hoàng quyền tranh đấu. Mọi thứ đều phải nghe theo hắn.

Vì sao vị Nhϊếp chính vương này không trực tiếp thừa kế à? Chẳng phải vì luân thường đạo lí hay sao? Lại nói, Tiên hoàng không phải chỉ có nàng là hoàng tử, nhưng với tính cách của Tần Quân, nàng chính là lựa chọn tốt nhất cho vị trí con rối.

Tần Quân lên làm hoàng đế ba năm, đến năm mười tám tuổi, rốt cuộc biết tranh đoạt quyền vị, liền tự lập thế lực, muốn lật đổ Tần Hoàng. Nhưng nàng chưa có thành công, đã bị hắn phát hiện. Con rối không nghe lời, tất nhiên không còn tác dụng, trong một lần đi hành cung nghỉ dưỡng, bị hắn phái người ám sát gϊếŧ chết.

Nguyện vọng của chủ thân thể này, chính là làm tốt một vị minh quân, lật đổ Nhϊếp chính vương, cướp lại thực quyền.

A, con rối nhỏ mà Tần Hoàng cho là vô dụng, dã tâm nhưng là không nhỏ.

Nàng còn tưởng Tần Quân sẽ yêu cầu sống sót, hoặc là buông bỏ hoàng vị này, sống yên bình qua ngày chứ. Nhưng ước nguyện lại là lật đổ Tần Hoàng.

Mà chuyện thú vị chính là, vị Hoàng thúc này của nàng, chính là nam chủ của thế giới này, hay còn gọi là Thiên đạo chi tử.

"Nhiệm vụ chính tuyến: 《Quân lam thiên hạ》, làm một vị minh quân, lật đổ Nhϊếp chính vương Tần Hoàng"

Tiểu hệ thống lần này chơi lớn, dám đối đầu với cả nam chủ rồi?

Sơ Nghiên liếc nhìn đám người kinh ngạc bên dưới, lại nhìn vị đang ngồi ngang với mình không xa, nhàn nhạt nói:

"Hoàng thúc thấy việc này như thế nào?"

Tần Hoàng cũng khá kinh ngạc nhìn nàng, nhưng nghe nàng hỏi, hắn liền thu hồi biểu tình, lạnh lùng nói:

"Bệ hạ, chuyện này đôi bên đều có phân lượng, ta thấy nên nghĩ ra biện pháp thu thập lương thực, chỉ bằng vào ngân khố hiện tại, không đủ."

Hắn ngồi song song với nàng, mặc một thân hoàng phục màu đen long văn, tóc dài thúc cao, thần tình lạnh lùng, ngũ quan tuấn mỹ, không phải loại tiểu bạch kiểm trắng trẻo tuấn mỹ, mà một loại sát phạt quyết đoán cao quý tuấn mỹ.

"Ân."

Sơ Nghiên đáp một tiếng, sau đó lại hỏi:

"Hoàng thúc có cao kiến gì?"

Tần Hoàng nhìn chằm chằm nàng, lại nói:

"Theo bổn vương thấy, cách tốt nhất là ngân khố cho vào việc quân lương, còn về cứu tế nạn đói, thì ra chỉ thị, kêu gọi phú hào trong nước cứu tế lương thực, làm từ thiện giúp đỡ người nghèo."

Nghe hắn nói xong, đám đại thần bên dưới đều gật đầu phụ họa.

Sơ Nghiên nhìn đám người phụ họa bên dưới, cũng học theo phụ họa.

"Hoàng thúc nói đúng, đám phú thương kia tiền giàu nứt khố đổ vách, chút tiền này với họ căn bản không là gì."

"Truyền lệnh trẫm, cứ theo những gì Nhϊếp chính vương nói mà làm."

Tần Hoàng: "..."

Đám đại thần: "..."

Đám triều thần lại lần nữa ghé mắt nhìn nàng. Sơ Nghiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, không chút thần sắc khác thường nào. Lát sau, đám người mới phản ứng lại.

"Dạ, Bệ hạ."

Bệ hạ hôm nay, có chút lạ.

Không, Thiên Hoa mới gào thét, ký chủ nhà nó hôm nay mới lạ! Thái độ này, thần thái này, vị diện trước tuyệt đối không phải như vậy!!!

"Nếu không có việc gì khác, liền bãi triều đi."

Sơ Nghiên thấy không ai nói thêm gì, liền nói. Sau đó đứng lên, hiên ngang rời đi.

"Cung tiễn bệ hạ."

Chúng đại thần lẫn Nhϊếp chính vương đều thi lễ, ai trong lòng cũng mang theo một cỗ nghi hoặc.

Tần Hoàng nhìn bóng lưng người rời đi, suy tư.

Tiểu hoàng đế hôm nay ăn nhầm thuốc à? Lúc nào lá gan lại trở nên lớn như vậy rồi? Còn dám tự ý bãi triều.

Sơ Nghiên rời khỏi Chấp Chính Điện, liền trở về Thừa Càng cung của mình nghỉ ngơi.

"Ký chủ, hôm nay chị làm sao vậy?"

Nó rõ ràng lựa nhân vật lần này cực kỳ hợp với tính cách kia của ký chủ mà, sao ký chủ đột nhiên thay đổi phong cách vậy? Nó trở tay không kịp a.

"Làm sao?"

Sơ Nghiên đuổi hết người ra ngoài, lười biếng nằm trên ghế quý phi, nhàn nhạt hỏi Thiên Hoa.

"..."

Thiên Hoa im lặng, bộ dạng bây giờ của ký chủ, mặc dù vẫn mặt không biểu tình như cũ, nhưng lại mang theo một cỗ tà mị khó hiểu. Nhưng nó cũng không biết rốt cuộc thay đổi chỗ nào!

"Ký chủ, chị thay đổi! Oa, chị thay đổi rồi! Ô ô ô..."

Sơ Nghiên: "..." hệ thống cũng sẽ khóc sao?

"Đừng khóc..."

Sơ Nghiên dừng một chút, sau đó mới nói tiếp câu sau.

"...Ồn quá."

Thiên Hoa:"...."

Thiên Hoa nhìn nàng như vậy, thực sự tổn thương. Ký chủ nhà nó rất phũ.

"Không phải bổn tọa thay đổi, chẳng qua bổn tọa lấy lại được vài thứ."

Sau khi nàng hấp thu hồn lực, liền cảm giác sai sai. Nàng từ khi nào lại mặc người sai khiến, ngoan ngoãn nghe lời rồi? Còn chỉ là một hệ thống nhỏ bé! Nếu không phải phát hiện nó đang giúp nàng khôi phục thần hồn, nàng mới lười quản này đó nhàn sự.

Nếu không phải ta đồng ý, há mặc người tùy ý bài bố?