Chương 16: Danh Môn Thiên Kim (15)

"Tôi đến ngay."

Sơ Nghiên cúp máy, nhìn người đối diện, cô đứng lên chậm rãi nói.

"Tôi có việc gấp, buổi hẹn hôm nay phải quãng lại rồi."

Diệp Phong Dật cũng đứng dậy, nhướng mi:

"Không phải chứ, tiểu Vi Vi, đây là lí do của em? Buổi hẹn này là chú dì yêu cầu, em cũng không thể cứ vậy mà đi đi?"

Cô liếc nhìn hắn một cái rời đi, cũng không có ý tứ ở lại, chỉ là thanh âm cô vẫn vang lên.

"Ba mẹ tôi gặp tai nạn, tôi phải đi bệnh viện."

Cô rời khỏi phòng, Diệp Phong Dật nghe lời này, cũng không có cười nữa, hắn cau mày, đuổi theo.

"Đợi đã, để anh đưa em đi."

Sơ Nghiên không có từ chối, khẽ gật đầu.

"Làm phiền."

___》》》

Diệp Phong Dật đưa cô đến bệnh viện, Sơ Nghiên đi đến phòng cấp cứu, trợ lí của cô đứng bên ngoài, ngoài ra còn có cảnh sát và vị thám tử cô mời.

Trợ lí thấy cô đi đến, vội nói.

"Tổng tài, chị đến rồi. Hạ tổng và phu nhân đang cấp cứu bên trong."

Sơ Nghiên gật gật đầu, hỏi tình hình như thế nào. Trợ lí cũng không biết lúc đó ra sau, chỉ là nghe tin liền chạy đến trước.

Sơ Nghiên nhìn qua tên thám tử cô thuê, hắn đang được cảnh sát hỏi chuyện, lúc này gọi hắn cũng không có ý tứ.

Cô lại nhìn sang bên cạnh, không khỏi tò mò:

"Anh không đi à?"

Hắn không đi điều tra thân thế, ở đây làm chi?

Diệp Phong Dật hướng cô tà mị cười, thanh âm mấy phần trầm thấp quyến rũ:

"Chú dì xảy ra chuyện, anh tất nhiên phải đến xem rồi?"

"Ồ."

Nghe hắn nói vậy, Sơ Nghiên cũng không tiện nói gì thêm, cô cũng không để ý hắn nữa, quay sang hướng trợ lí.

"Cô về công ty trước đi, ở đây có tôi lo rồi. Còn nữa, giúp tôi giải quyết một chuyện..."

Sơ Nghiên nói nhỏ với trợ lí, Diệp Phong Dật cũng không nghe thấy, hắn cũng không hứng thú nghe lén, chỉ lười biếng ngồi đó.

"Vâng, tôi sẽ giải quyết ngay. Vậy, tôi đi đây."

Trợ lí đứng lên nói, thấy Sơ Nghiên gật đầu, sau đó mới nhanh chân rời đi.

Bên kia, thám tử cùng cảnh sát bàn giao xong, đi đến chỗ cô.

"Hạ tiểu thư, tên lái xe kia một mực nói bản thân vô ý, uống chút rượu, đầu óc có chút choáng, nên gây ra tai nạn."

"Được, chuyện còn lại không cần anh nữa, tiền tôi sẽ chuyển cho anh."

"Được, vậy tôi đi trước."

Thám tử chào Sơ Nghiên, sau đó cũng rời đi.

"Vi Vi, em nghi ngờ chuyện này có người cố ý sai bảo?"

Thám tử kia vừa đi, Diệp Phong Dật liền mở miệng hỏi.

"Ừ."

Sơ Nghiên không có giấu, gật đầu.

"Có cần anh giúp?"

Sơ Nghiên nhìn hắn một chút, ánh mắt rất nghiêm túc, không có chút nào nói đùa.

"Không cần, tôi biết là ai."

Sơ Nghiên rũ mắt, tên lái xe một mực phủ nhận sự việc, nhưng thực ra người nhằm vào Hạ thị, chỉ có thể là hai người mà thôi, Diệp Mộ Thần hoặc là Mạc Phương Di.

Diệp Mộ Thần trong cốt truyện diệt Hạ thị, bởi vì Mạc Phương Di.

Mẹ của Mạc Phương Di và ba Hạ, năm xưa có một chút chuyện cũ.

Mẹ của Mạc Phương Di, và ba Hạ từng yêu nhau, nhưng sau đó bị ba Hạ bỏ rơi.

Chuyện của bọn họ rốt cuộc là như thế nào, tại sao người phụ nữ kia lại hận ba Hạ, cô không biết. Nhưng mà,...

Loại chuyện này, không giống tác phong của nam chủ cho lắm.

Nhưng thiết lập nhân vật của Mạc Phương Di không phải là dịu dàng tốt bụng lại kiên cường sao?

Thiên Hoa, thiết lập phá vỡ?

"Ký chủ, ta cũng không rõ. Nhưng thiết lập thế giới vẫn có thể bị phá vỡ, Thiên đạo sẽ tiến hành thay đổi thế giới lần nữa, có thể sẽ tiến hóa cũng có thể chỉ là thiết lập lại, cũng có thể bị phá hủy."

Thiên Hoa thấp giọng nói, chuyện nguyên tắc thế giới do Thiên Đạo định đoạt, nó cũng không biết.

"Ừ."

Sơ Nghiên đang suy tư, cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ bên trong đi ra. Sơ Nghiên cũng đi đến.

"Bác sĩ, sao rồi?"

Bác sĩ nhìn cô một chút, hỏi.

"Cô là gì của bệnh nhân?"

"Con gái."

"Bệnh nhân đã qua nguy hiểm, hiện tại cần đưa đến phòng hồi sức, cô theo cô ấy làm giấy nhập viện."

Bác sĩ nói xong tình hình bệnh nhân, lại cô y tá bên cạnh nói, sau đó rời đi.

Sơ Nghiên theo y tá đi làm hồ sơ, Diệp Phong Dật cũng lẽo đẽo theo sau.

Sơ Nghiên nhìn hắn một chút, cũng không để ý.

Làm hồ sơ viện phí xong xui, Sơ Nghiên về phòng bệnh.

Nhìn hai người hôn mê trước mắt, cô cũng không có cảm xúc gì, chỉ ngồi xuống.

Diệp Phong Dật từ bên ngoài đi vào, ngồi kế bên cô. Cô nhìn hắn, chớp mắt, bất động thanh sắc hỏi:

"Anh không trở về à?"

"Không vội, ở đây với em không được à?"

Diệp Phong Dật nhìn gương mặt nhỏ không biểu cảm của cô, nhịn không được trêu chọc.

"Không cần, lát nữa trợ lí sẽ đến chỗ tôi. Anh về giải quyết chuyện của mình đi."

"Vậy anh đợi đến lúc trợ lí đến."

Sơ Nghiên: "..." đuổi không đi làm sao bây giờ!!

"Tùy anh."

Sơ Nghiên chậm rãi phun ra hai chữ, ngồi im xem điện thoại.

"Ting."

Tin nhắn gửi đến, là trợ lí của cô. Bên trên là tư liệu của Mạc Phương Di.

Gần đây, Mạc Phương Di thường xuyên lén lút đi gặp ai đó, đến Diệp Mộ Thần cũng giấu.

Sơ Nghiên nhìn hình ảnh trong điện thoại, trầm tư.

Hiện tại liền chắc chắn, là Mạc Phương Di.

Trả thù sao? Nhưng lí do là gì? Chẳng lẽ nói Mạc Phương Di là con rơi của ba Hạ?

Không thể, Mạc Phương Di so nàng nhỏ một tuổi, không thể nào.

Nhưng còn có lí do gì chứ?

Lát sau, người trên giường rên khẽ một tiếng, là mẹ Hạ.

Bà được ba Hạ bảo hộ, nên bị thương nhẹ hơn nhiều.

Sơ Nghiên buông điện thoại xuống, đi đến bên giường.

"Mẹ."

Cô kêu một tiếng, mẹ Hạ dần dần mở mắt, mơ màn nhìn cô.

"Vi Vi?"

Mẹ Hạ mơ màn nhớ lại, bà và lão Hạ vừa ra khỏi nhà, chạy đến ngã tư liền có một chiếc xe tải xông đến, lão Hạ vì bảo vệ bà, chắc hết mọi thương tổn trước mặt bà.

Mẹ Hạ kích động nắm lấy tay cô:

"Vi Vi, ba ba con đâu? Ông ấy..."

Sơ Nghiên vỗ tay bà trấn an, nhìn sang bên cạnh. Mẹ Hạ cũng nhìn theo, nhìn thấy người nằm bên cạnh, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ, yên tâm, ba không sao."

"Ừm."

Mẹ Hạ lúc này mới an tâm, buông lỏng tay.

"Cạch."

Cửa phòng mở ra, là dì Lan cùng một hầu gái trong nhà. Lúc đến cô có thông báo với dì Lan, bảo dì chuẩn bị dụng cụ cần thiết mang đến.

Sơ Nghiên nhìn hai người dọn dẹp, đối Diệp Phong Dật nói.

"Dì Lan đến rồi, anh không đi?"

"Được được, anh đi còn không phải được sao?"

Cũng không biết tiểu nha đầu này, làm gì cứ muốn đuổi hắn đi.

Diệp Phong Dật đưa tay, muốn sờ đầu Sơ Nghiên. Tất nhiên, Sơ Nghiên sau có thể để người khác sờ đầu? Trừ phụ mẫu cô, còn chưa có ai dám sờ đầu cô!

Diệp Phong Dật sờ hụt, cũng không có không tự nhiên, chỉ cười nói.

"Được rồi, anh đi đây. Dì Hạ, dì tịnh dưỡng cho tốt, A Dật lại ghé thăm dì sau."

"Ừm, A Dật bận liền trở về đi."

Mẹ Hạ cười dịu dàng nói.

Diệp Phong Dật đi rồi, mẹ Hạ đối Sơ Nghiên nói.

"Con có việc gì không? Về nhà đi, ở đây có dì Lan rồi, con không cần lo."

"Đúng đó, tiểu thư, người ở đây từ trưa đến giờ rồi, còn chưa ăn gì, vẫn là trở về nghỉ ngơi một chút a."

"Khi nào ba tỉnh liền nhắn con."

Sơ Nghiên nói với dì Lan. Sau đó lại rời đi.

Sơ Nghiên ra khỏi cửa, đánh một cuộc gọi.

"Không cần đến bệnh viện nữa, trực tiếp đưa tài liệu đến nhà tôi."

"Vâng."

Trợ lí ở đầu dây bên kia đáp một tiếng, Sơ Nghiên ngắt máy.

"Ký chủ, chị định làm gì?"

Thanh âm Thiên Hoa lại vang lên, có chút kinh nghi bất định.

Ký chủ, không phải chứ, chị muốn OOC à?

"Ở thế giới này, lâu quá rồi."

Sơ Nghiên rũ mắt, nhẹ nhàng nói một câu. Sau đó mới bước chân rời đi. Nắng chiều đem bóng cô kéo dài trên hành lang bệnh viện, phá lệ cô độc.