Chương 13: Danh Môn Thiên Kim (12)

Mà lúc này, trong khu rừng một ngôi hoang vắng, Sơ Nghiên bị trói tay chân, ngồi trong một góc nhà. Cô trầm mặc nhìn khu cảnh hoang tàn trước mắt cùng hai tên to con đứng ngoài cửa.

Bẩn!

"Ký chủ, chị tuyệt đối không thể tự ý thoát khỏi đây! Nhất định phải chờ người tới! Chị đừng kích động! Ta giúp chị dọn sạch sẽ, nếu chị phá thiết lập nhiệm vụ sẽ có nguy cơ thất bại a."

Sơ Nghiên rũ mắt, không đáp lời, nhưng cũng không có hành động nào khác.

Thiên Hoa thấy vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng còn chưa đợi nó nhẹ nhõm được ba giây, dây thừng trói ký chủ nhà nó đã rơi xuống đất.

Thiên Hoa: "....."

Không phải chứ? Ký chủ, chị làm sao cắt dây thừng được a??

"Ta không trốn là được."

Cô không thích bị trói, lại phải ngồi dưới đất,_______ bẩn!

"A..." cũng không có gì sai nhỉ?

Thiên Hoa không có thực thể, nếu không lúc này chỉ sợ là gương mặt nó hẳn là sẽ ngây ngốc, rối rắm suy nghĩ.

Sơ Nghiên đứng dậy, yêu cầu Thiên Hoa làm sạch toàn bộ căn phòng, sau đó tiến lại chiếc bàn duy nhất trong phòng, ngồi xuống.

Được rồi, hiện tại cô chỉ cần chờ người đến cứu.

Lúc này, bên ngoài vang lên thanh âm.

"Lão đại, hiện tại chúng ta bị cảnh sát truy đuổi, xem ra chỉ có thể dựa vào cô ta để đào tẩu."

"Không sai, bọn chúng thì dễ đối phó rồi, chỉ sợ đám chó săn nhà họ Diệp! Diệp lão tặc mưu mô xảo quyệt, thằng cháu của hắn cũng không phải dễ giải quyết."

"Chúng ta tạm thời phải trốn ra nước ngoài một thời gian trước, đợi chuyện này lắng xuống đã."

"Hành động lần này vốn vô cùng cẩn thận mới đúng, không nghĩ thằng chó Diệp Phong Dật lại cẩn thận như vậy, thế mà vẫn không thế gϊếŧ được Diệp Hoàng Châu!"

Người nói tức giận, tựa hồ còn vỗ tay mạnh xuống bàn.

"Lão đại, chớ nóng giận, chúng ta hiện tại rời Hạ quốc trước đã. Ở nước ngoài cũng cần một số tiền lớn, nghe nói người bên trong là đại tiểu thư nhà họ Hạ. Chúng ta có phải nên..."

Bên ngoài im lặng một lát, sau đó, vị lão đại kia lên tiếng.

"Mày nói đúng, xem ra vị đại tiểu thư này vẫn còn chút tác dụng khác..."

Sơ Nghiên đặt tay trên bàn, gõ nhẹ từng nhịp, mi mắt cô rũ xuống, nhẹ than một tiếng.

"A...."

_______》》》》

Bên này, cảnh sát lần theo dấu vết bọn tội phạm, rốt cuộc đem khu rừng bao vây.

"Đội trưởng, đã xác định được mục tiêu, xin hãy ra hiệu lệnh!"

"Được rồi, tạm thời đừng manh động, sẽ gây nguy hiểm cho con tin. Từ từ tiếp cận, đừng để đối phương phát giác."

"Rõ."

Diệp Phong Dật đứng bên cạnh vị đội trưởng kia, hắn liếc mắt nhìn một cái, sau đó thu hồi, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc đốt lên.

Đám cảnh sát này, hắn vẫn không quá tin tưởng.

Diệp Phong Dật vẫy tay, ra hiệu cho thiếu niên phía sau, hắn liền nhận mệnh hành động, rời đi.

Hắn vẫn tương đối tin tưởng người của mình hơn.

Dù sao, dì chú Hạ với hắn cũng có chút ân nghĩa, Hạ Thanh Vi cũng coi như thanh mai trúc mã của hắn, hắn cũng nên ra sức một chút.

Chỉ là, tiểu bạch thỏ năm đó, lớn lên lại thay đổi nhiều đến thế, cô năm xưa sợ hắn như vậy, lúc đó gặp lại, lại không chút biểu cảm gì. Đúng là có chút thú vị a.

_____》》》》

"Ký...ký chủ, chị... chị làm gì a!!!"

Thiên Hoa sắp hỏng rồi, ký chủ nhà nó đang làm cái gì?? Không phải đã nói ngoan ngoãn chờ người đến cứu sao?? Cô hiện tại đang làm gì? Khoan, không phải, ký chủ, cô lúc nào lấy ra cây sắt kia vậy?? Không đúng! Cô lúc nào có sức lực lớn như vậy, đem đám người này đều đập hết????

"Ngươi nói nhiệm vụ cần phải chờ người đến cứu, cũng không phải nói không được đánh bọn họ."

Sơ Nghiên ngồi trên bàn, nhìn đám khủng bố nằm la liệt trên đất, bình tĩnh nói.

Đánh xong vẫn có thể chờ người đến cứu. Bọn họ muốn tống tiền ba mẹ Hạ, cô phải bảo vệ Hạ thị, bảo vệ họ thì không thể để họ bị tống tiền được.

Cô không làm trái lời nó, ân, nhiệm vụ không thể tính là thất bại.

Thiên Hoa: "...."

Vậy hóa ra là lỗi của nó à?

Thiên Hoa nhanh chóng offline tránh hoài nghi nhân sinh. Nó phải kiểm tra lại số liệu, ký chủ của nó là tiểu bạch thỏ ngoan ngoãn, sao đột nhiên lại hung hăn như vậy? Chắc chắn số liệu sai lầm rồi! Hoặc, hoặc hệ thống xuất hiện buff, nó cần đi diệt virus!

Bên kia, cảnh sát theo lời đội trưởng chậm rãi tiếp cận. Càng đến gần, căn nhà càng yên tĩnh một cách kì lạ. Đám người cũng có chút bất an.

Chẳng lẽ đám khủng bố này phát giác rồi? Đặt sẵn bẫy chờ bọn họ?

Tuy nghĩ vậy, nhưng bước tiến của họ không hề dừng lại, động tác nhanh gọn lẹ tiếp cận căn nhà.

Động tác đều hết sức cẩn thận, không gây ra chút động tĩnh nào.

Hai viên cảnh sát áp sát cửa, cầm súng trên tay, hai người nhìn nhau, gật đầu, lập tức hành động.

"Cảnh sát đây, các anh đã bị bao vây, nếu tự thú sẽ nhận được sự khoan hồng của pháp luật!"

Một người đẩy cửa, một người lớn tiếng quát, cả hai ở tư thế sẵn sàng bắt, xung quanh căn nhà cũng lập tức bị cảnh sát vây lại.

Nhưng mà...

Các viên cảnh sát gần như ngốc tại chỗ, đám khủng bố bị đánh ngất nằm một bên, còn con tin bọn họ tìm kiếm bị trói trên ghế, đang chớp mắt nhìn bọn họ.

Vị tiểu đội trưởng dẫn đầu phản ứng lại đầu tiên, hắn tiến tới, cởi trói cho Sơ Nghiên, ra lệnh cho những người khác bắt đám khủng bố lại.

Vị tiểu đội trưởng cởi trói xong, liền hỏi Sơ Nghiên:

"Hạ tiểu thư, cô không sao chứ? Bọn chúng là..."

Hắn nói, lại nhìn sang bọn khủng bố vẫn đang hôn mê bất tỉnh.

Sơ Nghiên mặt không đổi, bình tĩnh lắc đầu:

"Không biết, tôi tỉnh lại, bọn họ đã như vậy."

Tiểu đội trưởng cũng không biết nên hỏi gì thêm, chỉ ra lệnh rút lui, đưa Sơ Nghiên trở về.

Sơ Nghiên gật đầu, nhìn lướt qua phía ngoài cửa sổ một cái, sau đó liền rời đi.

Phía ngoài cửa sổ, lúc này bước ra một người, đúng là thiếu niên đi theo sau Diệp Phong Dật.

Hắn đẩy gọn kính lên, ánh mắt cũng trầm tư.

Vị Hạ tiểu thư này... phát hiện ra hắn ẩn nấp?

Hắn vẫy tay, ra hiệu người phía sau rút lui, sau đó cũng rời đi.

___

Thiếu niên lúc này đã trở về bên cạnh Diệp Phong Dật, hắn tiến lên, nhỏ giọng nói:

"Boss, người của chúng ta vừa đến, đám người kia...."

Hắn đem toàn bộ sự việc mình thấy kể lại, kể cả ánh mắt như vô tình kia của Sơ Nghiên.

Diệp Phong Dật ném điếu thuốc trên tay xuống đất, dùng chân giẫm lên, hắn nở một nụ cười đầy hứng thú:

"A, còn có thao tác này? Diệp Thành, ngươi nghĩ ai đánh bọn họ?"

Diệp Thành cúi đầu suy tư một chút, sau đó mới ngẩng đầu chậm rãi nói:

"Nếu nói là Hạ tiểu thư ra tay, thì điều này cũng quá khó tin đi? Còn nếu nói là có người khác giúp sức, Diệp Thành thực sự không nghĩ ra được là người nào."

Diệp Phong Dật cười, không nói lời nào.

Hắn, cũng rất tò mò a~

____>>>>>

Sơ Nghiên trở về, việc đầu tiên cô làm là đến bệnh viện thăm mẹ Hạ, cũng như báo bình an. Vừa đến cửa bệnh viện, ba Hạ đã đứng sẵn ở đó. Nhìn cô bình an không chút thương tích mới thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt vai cô, cứ lặp là câu "không sao thì tốt, không sao thì tốt."

Sơ Nghiên cũng chỉ ngoan ngoãn gật đầu, sau đó đi vào phòng thăm mẹ Hạ.

Mẹ Hạ đã tỉnh lại, nhưng vì sức khỏe còn yếu bị ba Hạ cưỡng chế ở trong phòng, không cho ra cửa bệnh viện. Sơ Nghiên vừa đi vào đã bị bà ôm chằm, lại một trận nước mắt.

Sơ Nghiên còn bị cưỡng chế đem đi kiểm tra tổng quát một lần, mới được về nhà.

Cô vừa về đến lập tức về phòng, tẩy rửa một phen, sau đó mới thoải mái nằm trên giường.

Cô nhớ lại lúc bọn khủng bố đuổi tới. Mạc Phương Di nhìn thấy cô liền đổi hướng chạy sang, rõ ràng là cố ý.

Sơ Nghiên suy tư, vị nữ chủ này...

Lúc đó rõ ràng cố ý chạy đến chỗ cô, muốn cô làm đệm thay.

Xem ra nữ chính cũng không phải bạch liên hoa ngây thơ tốt bụng gì.

Bất quá, cái này cũng không liên quan gì đến cô, dù sao cô ta không chống đối cô chính diện là được.

Lúc này, điện thoại Sơ Nghiên vang lên, cô mò mẫn một lúc, nhìn vào điện thoại, ba chữ 《Thần ca ca》hiện lên.

Cô rùng mình một cái, Thần ca ca?

Sơ Nghiên nhấc máy, còn chưa kịp trả lời, bên kia đã vang lên tiếng quát giận dữ:

"Hạ Thanh Vi! Cô đúng là gan to bằng trời! Cô tưởng tôi không dám động đến Hạ thị sao! Tôi nói cho cô biết, lập tức thả Di Di ra, nếu không cô và Hạ gia chờ chôn cùng đi!"

Sơ Nghiên: "...."