Chương 93: Truy tìm đại BOSS mạt thế (4)

Edit: Akito

“Rống…”

“Rống…”

Tiếng gào rú của tang thi từ xa đến gần, nghe ra số lượng còn không ít.

Một đại gia hỏa trước mặt vẫn chưa có giải quyết được, kết quả bọn họ hiện tại lại bị tang thi bao vây.

Ninh Thư nhìn đến mọi người xuất ra mười tám kỹ năng bản lĩnh, chính là viên đạn cũng không làm được gì tên tang thi này, tốc độ của hắn thật sự quá nhanh.

Ninh Thư vẫn luôn cảm giác được ánh mắt của tang thi kia tập trung ở trên người cô, đó là một loại ham muốn khát vọng đồ ăn trắng trợn.

Hay lắm, tang thi này chắc không phải muốn ăn cô đi?!

Tang thi xung quanh càng ngày càng nhiều, mùi vị hư thối xông thẳng làm người ta muốn ói.

Ninh Thư một súng bắn chết tang thi muốn nhào tới cào cô, nhìn về phía tang thi bị Cô Lang cuốn lấy,

Ninh Thư cảm thấy tang thi này cùng cái đoàn người này giằng co, có phải do Cô Lang cùng Sồ Phượng làm tang thi phát bực hay không?

Đột nhiên, tóc gáy trên người Ninh Thư đều dựng thẳng lên, một đạo hơi thở âm lãnh từ phía sau lưng truyền đến, Ninh Thư nghĩ cũng không nghĩ liền né tránh, lăn một vòng ở trên mặt đất, thoát khỏi công kích của tang thi.

Ninh Thư hướng Sồ Phượng la to: “Có phải cô lấy thứ gì hay không?”

Sồ Phượng nhanh chóng lắc đầu. “Không lấy.”

Ninh Thư cảm thấy không đúng, nếu đã cái gì cũng không có lấy, vì cái gì tang thi lại liều mạng như vậy.

“Tất cả mọi người lên xe, lên xe.” Đội trưởng Cô Lang hướng mọi người hô to, chính mình dẫn đầu lên xe trước, hướng Sồ Phượng hô to, “Nhanh lên xe, tang thi này chúng ta không đối phó được.”

Ninh Thư liền vận khí bay nhanh lên xe, mạnh mẽ đóng cửa xe lại.

Mọi người chưa hết kinh hồn, Ninh Thư thở hổn hển, nhìn chung quanh một vòng, phát hiện trong xe cư nhiên thiếu đi một người, chết một người.

Cốt truyện có biến hóa, phải biết ở bên trong cốt truyện, ngoại trừ Ninh Thư cái tiểu pháo hôi này chết đi, những người khác đều không có việc gì, sau cùng còn thức tỉnh được dị năng.

Sồ Phượng cắn chặt môi, sắc mặt trắng bệch, thần sắc có vẻ thực khẩn trương, trong hưng phấn lại xen lẫn sầu lo.

Trực giác Ninh Thư cho biết Sồ Phượng có chuyện gì đó gạt người.

“Bành.”

Đột nhiên trên trần xe truyền đến một tiếng vang thật lớn, tang thi biến dị cư nhiên ở trên trần xe.

Ninh Thư cảm thấy vô cùng không ổn, nghe thấy trên trần xe từng tiếng đập mạnh, Ninh Thư nắm chặt súng ống trong tay.

Cô Lang mãnh liệt phanh xe cùng chân ga, muốn đem tang thi ở trên trần xe ném xuống, xe xóc nảy vô cùng, Ninh Thư thiếu chút nữa cũng muốn nôn ra, nhưng tang thi trên trần xe giống như là thạch sùng vậy, làm thế nào cũng ném xuống không được.

Ninh Thư xoay đầu lại phát hiện ngoài cửa kính xe xuất hiện một cái đầu người, một gương mặt tang thi xám trắng.

Ninh Thư cứng ngắc mà quay đầu đi.

Bây giờ là muốn thế nào a, tang thi lại theo chân bọn họ giằng co.

Thanh âm trên trần xe vẫn còn tiếp tục, trần xe đã xuất hiện một khe nứt rồi, âm thanh rất lớn, cửa kính xe thủy tinh cũng bị chấn nứt.

Ninh Thư đối với tang thi ở bên ngoài vươn tay ra, cho một phát súng, viên đạn quét qua bàn tay xám trắng, cũng không có khiến cho tang thi tạo thành cái thương tổn gì.

Đao thương bất nhập (đao chém súng bắn cũng không sao), này quá biếи ŧɦái rồi, nên đánh như thế nào?

“Cô làm gì, cô như vậy chỉ thêm chọc giận hắn.” Sồ Phượng hướng Ninh Thư la to.

Hiện tại đều như vậy, còn để ý chọc giận hay không chọc giận.

“Đjxmm~, xe hết xăng.” Cô Lang lái xe la lên một tiếng, quả nhiên chỉ trong chốc lát, xe liền dừng lại.

Mà tang thi vẫn luôn ở trên trần xe từ bên trên nhảy xuống, mục tiêu hướng thẳng đến trước ngực Sồ Phượng.

Ninh Thư: …

Tang thi cũng háo sắc?!

Sồ Phượng bị công kích sắc mặt trắng bệch, đối mặt công kích của tang thi, dường như đã mất đi năng lực phản kháng vậy, biểu tình sững sờ.

“Sồ Phượng, mau tránh ra.” Cô Lang hướng Sồ Phượng la to, hướng tang thi nổ súng.

Ngoài ý muốn chính là, tang thi cũng không có công kích Sồ Phượng, mà là từ trên cổ của cô ta túm lấy một thứ gì đó, Ninh Thư chĩa súng, híp mắt nhìn đồ vật trong tay tang thi, là một cái bình thủy tinh, dưới ánh nắng mặt trời chiết xạ ra hào quang lóe sáng.

Bên trong bình thủy tinh chứa chất lỏng trong suốt, nhưng so với nước bình thường sền sệt hơn.

Đây là cái gì?!

“Tang thi đoạt gen dịch.” Sồ Phượng hô lớn một tiếng, những người khác liền sững sờ, gen dịch?!

Sồ Phượng tìm được gen dịch rồi sao?

Biểu tình Ninh Thư có chút quỷ dị, tang thi muốn gen dịch làm cái gì? Hình như trong cốt truyện cũng không có xảy ra chuyện này a.

“Không kịp giải thích, tóm lại trước tiên phải đem gen dịch cướp lại.” Sồ Phượng hô to.

Tang thi thấy đồ vật tới tay, cũng không có hứng cùng Ninh Thư và đám người này dây dưa, cầm lấy gen dịch liền tính toán rời đi.

“Nhanh chặn hắn lại, chúng ta phải bắt được gen dịch trong tay.” Cô Lang hướng bốn người hô.

Ninh Thư trợn trắng mắt, hiện tại rõ ràng cho thấy chơi không lại còn muốn chơi liều như vậy làm gì a.

Bất quá nói thì nói như thế, động tác của Ninh Thư không chậm, hướng tang thi nổ súng, nhưng căn bản cũng chả làm được cái mẹ gì, hiện tại chẳng lẽ không nên cảm thấy may mắn vì tang thi không nghĩ đến chuyện gϊếŧ chết bọn họ sao?

Tang thi tựa hồ cũng bị chọc phát bực rồi, hướng năm người gào rú một tiếng, thần sắc có chút dữ tợn, dẫn đầu hướng Ninh Thư xông tới.

Ninh Thư: (⊙o⊙)

Phải hay không cô thoạt nhìn tương đối yếu, cho nên tang thi mới hướng cô xông tới.

Hơn nữa nhìn những người khác chỉ là tượng trưng mà thoáng ngăn cản một chút, căn bản cũng không có ý định giúp cô, Ninh Thư chỉ có thể tự cứu lấy mình.

Bàn tay xám trắng vẫn luôn hướng cổ Ninh Thư đưa tới, một cỗ mùi vị hư thối đập vào mặt Ninh Thư mà đi, thúi đến nỗi Ninh Thư thiếu chút nữa muốn nôn ra.

Ninh Thư hướng đầu tang thi bắn một phát súng, tang thi né tránh được, nhìn thấy móng vuốt của tang thi càng ngày càng gần, đồng tử Ninh Thư co rút, sau đó thời điểm không kịp phản ứng, đầu óc tang thi trước mặt liền đột nhiên nổ tung, bộ óc xám trắng bắn tung tóe lên khuôn mặt cô.

Ninh Thư:!!!

Không chỉ có Ninh Thư sợ ngây người, liền là mấy người chung quanh cũng sợ hãi đến ngây người, năng lực phòng ngự của tên tang thi này không phải chỉ dùng để tượng trưng cho đẹp, đột nhiên đầu bị nổ tung như vậy, thật là làm cho người có loại phản ứng không kịp.

Ninh Thư lau mặt một phen, mở to mắt chứng kiến cách đó không xa có một chiếc xe ngừng lại, một người đứng bên cạnh chiếc xe, người nam nhân này trên người mặc áo gió lớn màu đen, góc áo bị gió thổi bay lên, có vẻ y quyết nhẹ nhàng.

Trong tay cầm súng, họng súng dời xuống, họng súng đen ngòm nhắm ngay Ninh Thư, Ninh Thư không có bị tang thi hù chết, ngược lại bị họng súng này dọa cho té đái, ngay cả tang thi cũng có thể giải quyết.

“Đừng, đừng.” Ninh Thư vội vàng xua tay, “Tất cả mọi người là nhân loại, nhân loại.”

Ninh Thư thật không ngờ gặp lại Giáo Y đại thúc sẽ là trong tình cảnh như vậy, Giáo Y đại thúc vẫn mặc một thân áo khoác khiến cho người ta phun tào, Ninh Thư đã trải qua mấy cái thế giới, một lần nữa nhìn thấy Giáo Y đại thúc liền có loại cảm giác dường như đã qua mấy đời.

“Vị bằng hữu này, cảm ơn anh viện trợ.” Cô Lang dẫn đầu mở miệng.

Giáo Y đại thúc thản nhiên liếc nhìn Cô Lang, họng súng đen sì như trước hướng vào Ninh Thư, tóc gáy trên người Ninh Thư đều dựng đi lên.

“Đem gen dịch trên mặt đất nhặt lên.” Giáo Y đại thúc hướng Ninh Thư nói.

“Trước tiên có thể dời khẩu súng đi hay không, tôi sợ hãi.” Ninh Thư hướng Giáo Y đại thúc hô.

Giáo Y đại thúc cười nhạo một tiếng, hướng Ninh Thư ngoéo tay một cái, “Nhanh lại đây.”

Ninh Thư vặn bung tay của tang thi ra, cầm gen dịch hướng Giáo Y đại thúc đi qua.

Sồ Phượng muốn hướng Ninh Thư đi qua, lại bị Cô Lang kéo lại, Sồ Phượng vô cùng không cam lòng, ánh mắt cực nóng mà nhìn gen dịch trong tay Ninh Thư.

Ninh Thư chậm rì rì hướng Giáo Y đại thúc đi qua, Giáo Y đại thúc nhíu nhíu mày, “Đừng dựa vào gần như vậy, trên người của cô thúi quá.”

Ninh Thư: …

Tính cách ưa sạch sẽ của tên quy mao này vẫn là không thay đổi.