Phần 5 - Chương 5: Học sinh mất tích trên đường trở về nhà, lưỡi dao làm bếp trong nhà thầy giáo bị cong

05.

Nghi Phạm Giang Quốc Sinh, đã ngoài bốn mươi tuổi, là thầy giáo dạy học ở một trường cấp hai, nhà ở trên thành phố, vợ cũng là một giáo viên, có một đứa con đang học đại học.

Ấn vang chuông cửa nhà Giang Quốc Sinh, người ở bên trong đáp lại một cách cực kỳ nhanh chóng.

Đại Hàn quơ quơ thẻ cảnh sát trước đôi mắt mèo trên cánh cửa. Sau một hồi, cánh cửa hé mở.

Một người phụ nữ trung niên đeo cặp kính không viền thò đầu ra khỏi cửa, bà ta có nước da trắng nõn nà, mặt mũi thì u ám, cất giọng hỏi với vẻ cảnh giác: "Các vị là cảnh sát thật à?"

Bà ta nhìn chăm chăm vào thẻ cảnh sát của Đại Hàn một hồi rồi mời chúng tôi vào phòng, khách sáo mời chúng tôi ngồi xuống. Khi bà ta biết được chúng tôi đang tìm Giang Quốc Sinh, thái độ của bà ta bỗng trở nên lạnh lùng: "Lâu rồi ông ấy không về nhà, sao các vị không đến trường học tìm ông ấy?"

Đại Hàn hỏi bà ta rằng bà ta có biết tối thứ sáu tuần trước Giang Quốc Sinh đã làm những gì hay không, bà ta lắc đầu, có chút mất kiên nhẫn.

Tôi kiểm tra sơ qua tất cả các phòng, không phát hiện thấy người nào khác, cũng không nhận ra điều gì khác thường. Sau khi ra khỏi cửa, Đại Hàn xúc động bùi ngùi nói: "Hai người này không tâm đầu ý hợp cho lắm nhỉ!"

"Có lẽ người phụ nữ này không nói dối, không tìm được dấu hiệu nào cho thấy có sự xuất hiện của người đàn ông trong căn nhà này, ngay cả bàn chải đánh răng cũng không có." Tôi với Đại Hàn nhìn nhau.

Chúng tôi lại lái xe đến chỗ ở của Giang Quốc Sinh nằm bên cạnh trường học cấp hai, gõ cửa cả buổi mà vẫn không có người trả lời. Đại Hàn xin lệnh khám xét trước, sau đó gọi một bác thợ khóa đến để cạy cửa.

Chỉ chốc lát sau, tôi đã vào được nhà và nghe thấy một mùi hương tươi mát.

Chỗ ở này có ba phòng, hai phòng ngủ ở hướng Nam và một căn phòng ngủ ở hướng Bắc. Căn phòng được bài trí rất đơn giản, đồ dùng trong nhà không nhiều, đều sẫm màu. Sàn nhà rất sạch sẽ, nền nhà được lót gạch trắng phản chiếu được cả ánh sáng.

Mọi người kiểm tra, xem xét các phòng một cách nhanh chóng, không có ai ở đây, xem ra chúng tôi đã vồ hụt mất rồi. Đại Hàn có chút buồn bực: "Tôi ra ngoài hút điếu thuốc trước, giao lại nơi này cho các cậu."

Chỉ còn lại tôi và cậu trợ thủ ở trong phòng, chúng tôi phân công nhau khám xét từng phòng. Tôi thích kiểm tra nhà vệ sinh trước vì trong nhà vệ sinh có nước, rất thuận tiện để rửa vật này vật kia, có lẽ còn vài chứng cứ vẫn còn sót lại, chưa được rửa trôi hết.

Rất nhanh sau đó, tôi đã phát hiện ra được điều khác thường, có váng mỡ trôi nổi trong bồn cầu, khi đèn được bật sáng lên thì có thể nhận thấy được mặt bên của bức tường trong nhà vệ sinh có rất nhiều vết tích của việc lau chùi, cọ rửa. Khe hở giữa những miếng gạch ở trên tường có vài chấm nhỏ màu đỏ sẫm, điều mà tôi nghĩ đến đầu tiên ấy chính là nghi ngờ đó là những vết máu.

Tôi tiếp tục cúi người tìm kiếm thì phát hiện ra một thứ hơi đỏ đỏ ở mặt trên của bồn rửa tay, những hạt đậu nành lớn bé khác nhau, cực kỳ giống bộ phận cơ thể người.

Nếu như Giang Quốc Sinh gϊếŧ một con gà trong nhà tắm thì cũng có thể lưu lại vết tích tương tự vậy, nhưng ngày nay ai lại còn gϊếŧ mổ gà ở nhà nữa đâu chứ?

Sau đó, tôi bước vào bên trong căn phòng ngủ ở phía sau, có hai tủ đựng sách lớn trong căn phòng đó, bên trong toàn là sách, gồm các tác phẩm văn học nổi tiếng, sách y học, sách luật, Kinh Dịch, các tác phẩm văn ngôn và cả tiểu thuyết đồi trụy...

Có một chiếc đèn bàn cùng năm, sáu quyển sách được đặt trên chiếc bàn cạnh cửa sổ, những quyển sách ấy đều đã bị bong gáy.

Ở trên cùng nhất là một quyển "giải phẫu học cơ thể" cũ kỹ, còn cũ hơn cả quyển sách giáo khoa mà tôi đã từng dùng khi còn đi học, bìa ngoài của quyển sách bị dính một mảng mỡ trông như hình dáng của một cây táo.

Trong một căn phòng ngủ nằm ở hướng Nam, một chiếc giường đôi được kê dựa sát vào tường, bên cạnh còn có một chiếc tủ quần áo. Chăn ga gối đệm được chất thành đống ở trên giường một cách gọn gàng, ngăn nắp, nhưng mà không có ga giường và gối nằm. Trong một căn phòng ngủ nằm ở hướng Nam khác thì không có giường, chỉ có mấy món đồ linh tinh được chất thành đống.

Sau nửa ngày trời tra khám, chúng tôi cũng không tìm ra được mảnh thi thể hoặc là các loại quần áo nào của phụ nữ. Nhưng bên trong nhà bếp, cậu trợ thủ phát hiện ra được một lưỡi dao làm bếp đã bị cong cùng với một chiếc rìu.

Hình dáng vết thương của Lý Tiểu Lâm lóe lên trong tâm trí tôi một cách nhanh chóng giống như những thước phim ảnh, bề mặt xương bị ép ngay cột sống cổ không ngừng được phóng lớn ra, tôi ngồi xổm xuống, ghé sát vào chiếc rìu, bề mặt của chiếc rìu rất sạch, trông chiếc rìu cũng không có gì đặc biệt.

"Chắc chắn không?" Đại Hàn nghe thấy tiếng động nên bước vào xem thử, cậu ta nhìn chằm chằm vào tôi rồi hỏi.

"Không chắc nữa." Tôi trả lời một cách nghiêm túc: "Nhưng ăn khớp với hình dáng vết thương của nạn nhân."

Đại Hàn híp mắt nói: "Tôi hiểu rồi! Chúng ta chỉ thiếu kết quả xét nghiệm DNA nữa thôi."