Chương 2
Thứ ba, ngày 21 tháng 08
Thời tiết: Sấm chớp ầm ầm
“Quan Tiểu Bội, em thức dậy cho chị!” Tô ở bên cạnh giường kéo tấm mền của tôi, “Thời tiết hôm nay rất tốt, không có gió thổi cũng không có đổ mưa!”
“Thế giới của em đang đổ mưa, mưa gió cùng lúc!” Chiếc mền trên người bị kéo ra, tôi không thèm để ý đến sự loã lồ của mình, lộ ra bên ngoài là chiếc qυầи ɭóŧ màu xanh có hình Hello Kitty trên mông, liều mạng dùng chiếc mền trùm kín đầu.
“Tâm lý này của em là do stress mà tạo thành, trị liệu loại bệnh tình này chỉ có một phương pháp…” Tô dùng sức kéo, tôi cảm thấy chiếc mền mỏng như có gió cuốn đi, bay vào trong tay chị ấy, “Mở to mắt mà đối diện sự thật đi!”
Tô là một người chị họ xa của tôi, sau khi đi du học trở về nước, tại thành phố F mua một căn nhà 2 tầng nằm ở mặt tiền, tầng ở trên dùng để ở, tầng ở dươi là khu vực làm việc của ‘văn phòng làm việc Ngật Tâm”. Ngật Tâm là tên của Tô, mà cái được gọi là văn phòng làm việc, thật ra là một phòng khám tâm lý. Công việc mỗi ngày của chị ấy rất đơn giản, xuống lầu nói chuyện với bệnh nhân, không có việc thì đi làm người dẫn chương trình trên đài phát thanh, rồi lại lên mạng trả lời các thắc mắc khó giải, về cơ bản có thể coi là SOHO[1].
[1] SOHO là dựa theo hứng thú cùng sở thích tự do của bản thân mà lựa chọn công việc, không bị giới hạn bởi thời gian và địa điểm.
Công việc của chị ấy từng bị tôi chê cười một cách vô tình. Có một lần ở bên cạnh nhìn thấy chị ấy cứ ‘phải, đúng, ừm, được’ cùng với người khác nói hết một tiếng đồng hồ, lại hoàn toàn không có một chút xấu hổ lấy của người ta 500 đồng, tôi nói: “Tô à, chị có biết không, quả thật chị đúng là một người bạn tri kỷ, nhưng cũng chính là lão địa chủ vô cùng bất lương.”
Lúc đó, Tô chỉ nở một nụ cười hiền hậu, cười mà không nói. Nhưng ở chung lâu rồi, tôi mới phát hiện, Tô hoàn toàn không có vẻ nhân từ như vẻ bề ngoài, tôi cuối cùng ý thức được nụ cười lúc đó của chị ấy, có một loại ẩn nhẫn cùng tàn khốc ‘quân tử báo thù, mười năm không muộn’.
Không có mền, tôi vẫn chúi đầu xuống giường, nằm úp xuống trong yên lặng.
Quả nhiên, liền nghe Tô nói: “Có biết tại sao lúc đầu chị lưu em lại không? Vì nha đầu em khi xúc động thì đặc biệt không thể khống chế, phản ứng thất thường, rất dễ kích động biến thành bệnh loạn tinh thần… Chị luôn muốn tự tay bồi dưỡng cùng quan sát một người bệnh tâm thần hoàn toàn thuộc về mình.”
Tôi ngồi bật dậy: “Em có chỗ nào bất thường chứ, ai bất thường! Người bình thường đều sẽ không chịu nổi sự đả kích này. Rõ ràng hắn rất vô địch, hắn rất doạ người, tại sao ngược lại lại biến em thành giống như người bệnh thần kinh chứ.”
Tô cười khúc khích, tôi dường như vô tình đã rơi vào bẫy của chị ấy. Nhưng, hễ mà cứ nhớ lại ngày hôm qua, tôi liền cảm thấy, tôi vẫn là nên điên đi cho rồi.
Người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai nho nhã, người đàn ông mặc bộ vest màu xám không thắt cà-vat, cúc áo gần ngực mở tung, tuy rằng khoé mắt hơi đỏ, nhưng nhìn thì không giống đã từng khóc qua, mà là mệt mỏi do phải làm việc cả đêm.
Sau khi tiếng vỗ tay hoan nghênh của cả hội trường kết thúc, anh ta nhẹ nhàng mở miệng: “Xin chào mọi người, tôi là Dịch Phàm, tổng giám đốc AC…”
Âm thanh trầm thấp dịu dàng… Tiểu Mã ca gào thét đã xuyên trở lại mất rồi. Đây là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi linh hồn tôi rời khỏi thân xác.
“Ê, ê, Tiểu Bội, cậu làm sao vậy, từ lúc nãy liền mất hồn mất vía.” Lạc Lạc ở bên cạnh gọi hồn tôi quay về, “Lẽ nào tổng giám đốc đại nhân đẹp trai quá?”
“Hả?!” Tôi lúc này mới lấy lại tinh thần, “Cậu vừa nói cái gì?”
“Mình nói đợi một chút là đến phần tự giới thiệu bản thân rồi, cần phải cố gắng để lại ấn tượng cho mọi người đó, nhất là với vị tổng giám đốc đẹp trai này.”
Tự giới thiệu bản thân.
Đúng rồi, mỗi năm vào buổi lễ chào đón chào nhân viên mới của AC, mỗi một nhân viên mới đều phải tự giới thiệu về bản thân một cách ngắn gọn, mục đích là để cho ông chủ nhớ đến mình, thuận tiện cho tương lai tranh thủ được cơ hội liền liều mạng giày vò bạn.
Vì hai phút này, tôi từng đứng trước gương luyện tập hết lần này tới lần khác, từ ánh mắt, nụ cười đều làm đến hoàn mỹ vô khuyết, vì để tổng giám đốc trong khoảng thời gian ngắn ngủi không thể nhớ tôi liền phải nhớ đến tôi. Nhưng mà bây giờ, tôi lại bắt đầu thống hận sự nổ lực như vậy của bản thân. Trong thấp thỏm tôi tự an ủi bản thân: Mình chẳng qua chỉ là một người qua đường, tổng giám đốc đang nhập tâm vào trạng thái gào thét, sẽ không nhớ đến mình đâu. Nhưng mông lại không có nghe lời cứ dịch chuyển ra ngoài mấy lần, miệng bất giác thốt ra một câu: “Mình, mình muốn đi vào nhà vệ sinh một chuyến.”
“Ơ, sắp đến phần tự giới thiệu bản thân rồi, nhà vệ sinh rất xa, không trở về kịp đâu, cậu không thể nhịn một lát sao.”
“Không được, mình rất gấp, nhịn không nổi.”
“Tiểu Bội, cậu đang làm cái trò gì vậy! Sáng sớm hôm nay cậu đã không bình thường rồi.” Lạc Lạc nhìn tôi với vẻ nghi hoặc.
Lúc này, giám đốc của chúng tôi quay đầu nhỏ giọng trách cứ: “Lúc lãnh đạo đang phát ngôn, xin đừng chụm đầu nói chuyện! Quan Tiểu Bội, có vấn đề gì thì sau buổi lễ giải quyết!”
Tôi chỉ đành di chuyển lại chỗ ngồi. Nhưng cái trận tranh chấp nhỏ xíu này, đã thu hút được sự chú ý của tổng giám đốc đại nhân, anh ta liếc nhìn một cách thăm dò về phía này, mà đúng lúc tôi vừa ngồi xuống đang hướng mắt nhìn về phía trước, tìm một nơi để dán ánh mắt mình vào.
Ngay lập tức, tôi và tổng giám đốc bốn mắt chạm nhau.
Không biết có phải là tôi bị ảo giác hay không, tôi cảm thấy trong không khí loé lên những tia chớp kỳ quái vang lên ‘xoẹt xoẹt’, sau đó một mùi ozon bốc lên mãnh liệt.
Tổng giám đốc làm như không có việc gì di chuyển ánh mắt, tiếp tục diễn thuyết. Còn tôi, không cần dùng đến giác quan thứ sáu của phụ nữ cũng biết được, anh ta không chỉ nhận ra tôi, mà còn có ý định gϊếŧ tôi để diệt khẩu nữa!
Trong lúc tôi đang thống khổ tiếp nhận cơ hội phát ngôn. Tôi cực kỳ không tình nguyện mà đứng dậy, bắt đầu nhả ra một đống từ đã học thuộc. Những câu nói sớm đã thuộc nằm lòng từ miệng tuôn ra, không có ánh mắt xinh đẹp nhướng lên cùng với động tác bổ trợ, tôi chỉ như một cái máy phát ra tiếng nói. Hai phút dài đăng đẳng như chưa từng có, cuối cùng, tôi cũng đã nói xong những điều cần nói, chuẩn bị ngồi xuống.
Lúc này, Dịch Phàm trên bục mỉm cười nói: “Cô ơi, phần giới thiệu của cô rất sinh động, nhưng cô có thể nói cho mọi người biết tên của cô không?”
Tôi trầm mặc, tên thì tôi đã nói qua rồi, chỉ là… nói rất nhỏ thôi.
Đồng nghiệp xung quanh mỉm cười thân thiện. Mọi người đại khái cảm thấy ông chủ của mình ấm áp giống như gió xuân, dịu dàng như ánh mặt trời, nhưng, từ trong nụ cười kia tôi lại nhìn ra được lời nguyền rủa độc ác “Tôi sẽ làm cho cô chết rất thảm”.
“Quan Tiểu Bội.” Tôi nói, nhân tiện coi như bản thân vừa ký xuống bản phán quyết tử hình.
“Quan Tiểu Bội… Tiểu Bội. Rất tốt, chào mừng cô Quan gia nhập AC, trở thành một thành viên trong đội ngũ này của chúng tôi, hy vọng cô cùng AC đều sẽ đạt được những thành tựu trong tương lai.” Dịch Phàm gật đầu mỉm cười.
Trong nháy mắt, tôi đã dự đoán chính xác được tương lai giày vò lẫn nhau của chúng tôi.
“Xem đi em chả có chút tiền đồ gì hết, chỉ có vài ánh mắt đã bị doạ thành như vậy rồi!” Tô nói.
“Ánh mắt! Nếu chỉ là ánh mắt thì tốt rồi! Chị nói cho em nghe thử xem sau đó hắn làm như vậy là có ý gì?!”
Sau buổi lễ, tôi không có cùng với Lạc Lạc, Peter và các nhân viên mới khác ở cùng nhau, giống như đoá hoa tổ quốc nhận được sự kiểm duyệt của chủ tịch, nhận được sự khích lệ cùng lời gửi gắm của tổng giám đốc, mà co đầu rụt cổ, nhanh chóng chúi đầu vào không gian nhỏ của tôi, vùi đầu vào chồng văn kiện. Nhiều năm kinh nghiệm xem tiểu thuyết võ hiệp nói với tôi rằng, khi bạn gặp phải kẻ địch lớn mạnh, biện pháp giải quyết tốt nhất không phải là dùng tấm lòng bao la đi cảm hoá hắn, lôi kéo hắn, kéo hắn xuống nước, mà cần phải tìm một nơi không một bóng người để ẩn nấp, đây chính là câu tục ngữ ‘biến càng xa càng tốt’. Địch không nhìn thấy thì trong lòng sẽ không buồn bực, tự nhiên ý tưởng muốn gϊếŧ người sẽ bay biến.
Tôi chỉ là nguỵ trang dáng vẻ như xem tư liệu, còn lỗ tai lúc này lại lắng nghe động tĩnh xung quanh, có tiếng bước chân tiến lại gần, thân thể tôi theo bản năng liền có phản ứng. Cho nên, khi Elle trợ lý của tổng giám đốc tìm tôi, tôi vờ như đang nhặt cục gôm đến lần thứ ba, cúi xuống dưới gầm bàn.
“Cô Quan, Dịch tổng mời cô đến văn phòng một chuyến. A, cô không sao chứ?”
“Không sao.” Tôi xoa xoa đầu từ gầm bàn chui ra, “Dịch tổng có nói là việc gì hay không?”
Tôi cảm thấy phía sau lưng những cái lỗ tai ra-đa ngay lập tức dựng lên. Nhân viên mới cùng tổng giám đốc chính là giống như Nam cực và Bắc cực của trái đất, không có giao điểm, bây giờ tổng giám đốc đột nhiên triệu kiến một nhân viên mới, nhất định là có ẩn tình bên trong!
Elle lắc đầu biểu thị không biết.
Đằng sau vang lên những tiếng nói thì thầm, như là một khúc ca ai oán sung sướиɠ trên nỗi khổ của người khác, đem tôi tiễn thẳng không có đường về.
“Hắn đang ở văn phòng đợi em, em liền ngồi xuống sofa đối diện với hắn.” Tôi ai oán nói.
“Sau đó thì sao?” Tô hỏi.
“Sau đó em cứ ngồi ở đó mãi thôi.”
“Em xem, đây đều là do em tưởng tượng, hắn thực chất hoàn toàn không có làm gì hết, em lo lắng dư thừa rồi.” Nghe tôi thuật lại trong phẫn nộ, Tô an ủi tôi nói.
“Lo lắng dư thừa? Lo lắng dư thừa?!” Tôi lại phát điên lên.
Tô, chị rốt cuộc có hiểu được hay không, em từ 09 giờ 30 sáng đến 05 giờ 30 chiều, ngồi trên sofa đối diện với bàn làm việc của hắn, cùng hắn mắt lớn trừng mắt bé, một lời cũng không nói, mặt đối mặt, suốt tám tiếng đồng hồ…