Chương 5

★Tiểu thuyết mafia trá hình★

Liễu Khê cũng muốn một chén cháo như Liễu Nam Hàm, cháo rất sánh, mang theo mùi gà khiến người thèm ăn. Dùng bữa sáng xong, Liễu Nam Hàm đứng lên chuẩn bị đi làm, anh là trụ cột của Liễu gia, ba Liễu đã giao phần lớn bộ phận công ty vào tay Liễu Nam Hàm.

Liễu Khê thì thoải mái hơn, ba Liễu nuôi con gái theo nguyên tắc nuông chiều, Liễu Khê thích gì được nấy, thậm chí không ép Liễu Khê phải học cái gì, chỉ cần Liễu Khê vui vẻ là tốt, dù sao phần cổ phần của Liễu Khê ở công ty đủ để cô sống sung sướиɠ cả đời, huống chi còn có một ông anh yêu em gái như mạng che chở.

Miễn cưỡng ngồi trong phòng khách, một người hầu bưng dĩa hoa quả để lên bàn, cẩn thận mang cái nĩa cắm ở cạnh, cười nói với Liễu Khê :“Cô chủ, cô Tô, đây là mẻ hoa quả mới mua được ông chủ cho vận chuyện bằng máy bay đem về, mời nếm thử”

Thái độ của người hầu rất cung kính nhưng sự cung kính này chỉ dành cho Liễu Khê, còn thái độ với Tô Yên chỉ là khách khí mà thôi. Cũng phải, thân phận của Tô Yên ở nhà họ Liễu có mấy phần xấu hổ, nói qua, cô ta cũng chỉ dựa vào sự yêu thích của Liễu Khê mà sống. Tô Yên nở nụ cười, kinh hỉ nói: “Có lê sao? Liễu Khê mau nếm thử đi, hoa quả này rất quý đấy”

Cúi đầu nhìn dĩa trái cây, dĩa hoa quả được cắt rất đẹp, phần vỏ và hạt đều bị lấy ra, chưa nói tới hương vị, chỉ cần nhìn hình dáng cũng đủ khiến người khác yêu thích.

Liễu Khê đột nhiên cảm thấy tâm lý của Tô Yên rất mạnh, lúc nào cũng mang theo cái miệng và bộ dạng của chủ nhân, không biết là đơn thuần hay ngu xuẩn. Nói thế nào cũng đã học đại học, phải biết một chút đạo lý sống chứ.

Liễu Khê nhớ lại, cô nhớ rất kỹ cảnh này, ngày đó lúc hoa quả vừa ra thị trường, cô có chọn mấy quả sau đó trả tiền. Cô lấy khoảng hai mươi quả mà tới bốn mươi đồng tiền làm cô đau lòng một hồi.

“Liễu Khê, lát nữa chúng ta đi shopping đi, hôm nay bên Dior và GUCCI có mấy bộ quần áo và túi xách mới đó” Tô Yên ngồi cạnh ăn hoa quả với Liễu Khê, vui vẻ đề nghị.

Liễu Khê sững sốt, Dior, GUCCI đều là những nhãn hàng nổi tiếng, trước kia vì viết tiểu thuyết nên cô từng tìm tòi trên internet, nhìn đống giá của mấy hãng này cô thật sự muốn khóc nhưng với gia thế của nữ phụ thì mua mấy thứ này không phải là chuyện khó khăn gì.

Nhưng dựa vào lời nói thì bây giờ Tô Yên cũng muốn mua thì phải? Theo như cô biết, bây giờ tiền học phí và sinh hoạt đều là do Liễu gia ra tiền giúp cô ta, hơn nữa Tô Yên cũng không làm thêm thì lấy đâu ra tiền để mua mấy thứ này?

“Không muốn đi, trời nắng muốn chết, đi ra ngoài đen da” Liễu Khê ôm lấy cái gối mềm bên cạnh, ôm vào lòng, không để ý nói.

Tô Yên thấy thái độ này của Liễu Khê thì nóng nảy vô cùng, cô ta nhìn trúng mấy bộ quần áo với túi xách trên mạng nhưng mà không có Liễu Khê đi cùng thì ai trả tiền mấy thứ đó chứ?

Cô ta đã nói với bạn học là qua một tuần sẽ mua mấy thứ này. Thật ra đồ mà Tô Yên mặc đi học rất bình thường nhưng nhãn hàng lại là đồ hiệu. Có người bạn học nhận ra logo của nhãn hàng xa xỉ này nên luôn hâm mộ và ghen tị, thậm chí còn có lời đồn Tô Yên chính là cô chủ nhà giàu.

Tô Yên vô cùng hưởng thụ loại cảm giác được hâm mộ và truy phủng này, ngay cả mấy nhân vật nổi tiếng trong trường cũng tỏ vẻ hảo cảm với cô ta.

Về phần tiền bạc khi mua đống đồ xa xỉ đó của Tô Yên toàn là do nữ phụ trả. Không thể nói nữ phụ là một cô gái hào phóng, có lẽ vì cuộc sống từ nhỏ đã giàu sang, cha và anh trai lại không ngăn cản việc dùng tiền nên cô luôn hào phóng với người mình để ý. Ở trong mắt cô, Tô Yên muốn mua gì thì đều có thể mua giúp.

Thậm chí nữ phụ có lúc tùy hứng tặng cho Tô Yên đồng hồ Patek Philippe 20w. Dần dần, Tô Yên cũng bắt đầu chủ động rủ Liễu Khê đi shopping, chỉ cần cô ta thích thì Liễu Khê đều mua cho cô ta.

Mà Tô Yên, càng ngày càng không để ý tới giá của đống đồ đắt tiền đó, dù sao cũng có một người coi tiền như rác mua cho, ngu gì không lấy.

“Liễu Khê, sau khi chúng ta đi shopping xong có thể tới quán café chờ Hàng thiếu tan tầm, lúc đó cậu có thể đi chung với Hàng thiếu đó!”

Tô Yên nghĩ một hồi thì tung con mồi Hàng Diệc Phàm ra. Cô ta biết Liễu Khê rất si mê Hàng Diệc Phàm. “Chờ hắn làm gì?”

Liễu Khê lười biếng nhắm mắt, nữ phụ đúng là rất thích Hàng Diệc Phàm nhưng cô thì không.

Nhưng mà với giọng điều này thì Tô Yên có quen biết với Hàng Diệc Phàm. Không phải nói sau khi Liễu Khê đuổi Tô Yên đi thì hai người mới gặp đã yêu sao? Logic tình yêu thật quỷ dị! Thái độ của Liễu Khê khác với trước kia khiến Tô Yên nghi ngờ, trước kia, lúc nào nhắc tới Hàng Diệc Phàm thì Liễu Khê đều mang theo sợ chờ đợi lẫn ngại ngùng, sao lần này thái độ lại khác thường vậy?

Một cô giúp việc dẫn một chàng trai tuấn tú đi vào nói “Cô chủ, cậu Hàng đến” Hàng Diệc Phàm? Liễu Khê liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên là nam chính, khuôn mặt rất đẹp, nhưng mà cũng chỉ có thế.

Nghĩ thế, Liễu Khê cũng không đứng dậy, lười biếng gật đầu với Hàng Diệc Phàm. Trong mắt Hàng Diệc Phàm mang theo sự quỷ dị, sao hôm nay thái độ của Liễu Khê lại kì lạ như thế, trước kia mỗi khi thấy hắn đều cười rất vui vẻ mà? Nghĩ tới mục đích hôm nay tìm tới Liễu Khê thì nở nụ cười nói “Sao hôm nay không ra ngoài?”

“Hàng thiếu, Liễu Khê vừa nói muốn ra ngoài để đi shopping, khéo thật!” Tô Yên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Hàng Diệc Phàm với nụ cười dịu dàng kia thì đỏ mặt.

Nghĩ từ trước đến giờ Liễu Khê chưa bao giờ từ chối Hàng Diệp Phàm nên tự chủ trương trước. Cô ta là vì tốt cho Liễu Khê và Hàng Diệc Phàm mà thôi. Hàng Diệc Phàm biết Tô Yên là cô nhi được Liễu gia giúp đỡ, bộ dạng coi nhưng cũng thanh tú chỉ là so với Liễu Khê kiều diễm thì kém không ít, nhưng mà xem như biết điều. Hơn nữa lời nói này cũng hợp với tâm ý của Hàng Diệc Phàm.

Hắn tới Liễu gia là muốn nhờ Liễu Khê giúp đỡ thuyết phục Liễu Nam Hàm đầu tư vào hạng mục của công ty nhà hắn, tiền vốn lần này cần không ít, nếu như Liễu Khê ra mặt thì hắn nắm thêm không ít lợi thế. Mà nếu như nói mấy lời này ở Liễu gia cũng không ổn nên hắn muốn ra ngoài tìm chỗ im ắng để nói.

Liễu Khê bị lời của Tô Yên làm cho ngẩn người, rõ ràng là Tô Yên muốn ra ngoài thì có. Dám đổi trắng thay đen trước mặt cô, cô ta muốn chọc tức cô đấy à?

“Tôi muốn ra ngoài khi nào? Tô Yên, đừng tự chủ trương trước mặt tôi” Liễu Khê cười lạnh, miệng không chút tình cảm và khách khí nói với Tô Yên. Lời nói châm chọc được nói ra, Tô Yên xấu hổ vô cùng, mặt trắng bệch, trong lòng thầm oán Liễu Khê. Cô ta nói như vậy chẳng qua là để tác hợp Hàng Diệc Phàm với Liễu Khê, cũng vì tốt cho Liễu Khê mà thôi, ai dè Liễu Khê không thèm.

Nhất thời, trong mắt mang theo phần tủi thân nhìn Liễu Khê, đôi mắt rưng rưng nước mắt, mũi ửng đỏ mang thêm hai phần mùi vị cho Tô Yên.

Bộ dạng nước mắt đẫm lệ mông lung này làm cho Hàng Diệc Phàm sáng mắt, không nghĩ tới Tô Yên cũng có mấy phần phong thái.

“Liễu Khê, Tô Yên cũng chỉ muốn khuyên em ra ngoài một chút thôi, đừng nói thế”

Hàng Diệc Phàm đảo mắt nhìn bộ dạng lạnh lùng của Liễu Khê, cho rằng Liễu Khê ghen nên đổi biện pháp, trong lòng tự đắc giảng hòa, thâm tình nói :“Đã lâu chúng ta không hẹn hò, anh muốn cùng em đi chơi một lúc” Nếu cô nhớ không lầm thì Hàng Diệc Phàm luôn có thái độ có lệ với nữ phụ, hôm nay ân cần như vậy là có chủ ý gì?

Liễu Khê nghi ngờ không thôi, nâng ngón tay sờ cằm, nhìn thoáng qua Tô Yên sau đó cười :“Chỉ có hai chúng ta thì Tô Yên làm sao?”

Cô muốn xem tại sao Hàng Diệc Phàm và Tô Yên lại muốn cô ra ngoài.

“A, ba chúng ta đi shopping trước, đợi đến lúc ăn trưa thì tớ tự động tránh đi, không làm bóng đèn quấy rầy bữa ăn của hai người” Tô Yên dịch người vào ôm lấy cánh tay của Liễu Khê, cố gắng đè áp oán hận xuống, cô ta không cần đánh mất cơ hội lần này.

Liễu Khê đẩy tay Tô Yên ra, trong lòng cũng có chút thú vị, hai người này sao đều muốn cô ra ngoài? Có chủ ý gì? Dù sao chiều nay cũng không có việc gì, đi bộ một chút cũng không sao, quan trọng là có thể xem diễn.

Hàng Diệc Phàm lái xe, Liễu Khê miễn cường ngồi ở ghế sau, Tô Yên do dự một lát sau đó ngồi ở ghế sau với Liễu Khê. Trung tâm thương mại bán đồ xa xỉ, người bán hàng trong đó đều rất ân cần lễ phép, huống chi Liễu Khê lại là khách quen ở đây. Dù sao Liễu Khê luôn tiêu tiền như rác ở mấy khu trung tâm như vậy.

“Cái này, cái này, còn có cái này… Gói đi” Liễu Khê không thèm thử, đi một vòng chỉ mấy cái sau đó lấy quần áo mà mình vừa mắt ra, dù sao dáng người của cô lúc này rất đẹp, tuyệt đối là móc treo đồ tuyệt vời nhất.

Con mẹ nó, cái cảm giác cuồng mua sắm này thật sự rất tuyệt. Người hướng dẫn mua hàng cười toe toét, thái độ với Liễu Khê càng nhiệt tình, đây thật sự là vị khách quý, một ngày như vậy thì tháng này có thêm không ít tiền thường, nếu ngày nào cũng gặp khách hàng như vậy thì thật tốt.

Tô Yên cẩn thận hơn, thử bộ này rồi bộ khác, sau đó chọn ba bộ quần áo váy, thật ra thì cô ta muốn mua thêm mấy bộ nhưng nghĩ tới còn đi mấy shop khác nên mới khắc chế mình.

“Cô Tô, xin hỏi cô muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?” Người hướng dẫn cầm quần áo mỉm cười nhìn Tô Yên. Tô Yên sửng sốt nhìn về Liễu Khê đang ngồi trên ghế, Liễu Khê không để ý tới ánh mắt của Tô Yên, cúi đầu chơi di động.

“Liễu… Liễu Khê, cậu trả?” Tô Yên cắn môi, lúng túng hỏi.

“Quần áo của tôi đã trả tiền hết rồi, cô quá chậm” Liễu Khê nghe được lời nói của Tô Yên thì ngẩng đầu oán hận, có chút kỳ quái khi sắc mặt của Tô Yên lại khó coi như vậy.

Hàng Diệc Phàm không kiên nhẫn chạy đi hút thuốc rồi. Gương mặt của Tô Yên trắng bệch, trán chảy đầy mồ hôi. Cô ta làm gì có nhiều tiền như vậy để trả chứ, hơn nữa trước kia Liễu Khê đều đợi cô ta chọn xong mới trả tiền mà? Cô ta cảm nhận được ánh mắt của những người khác nhìn mình, thậm chí còn nghe được tiếng cười nhạo, cô ta xấu hổ tới mức tay chân lạnh lẽo, không lẽ bảo cô ta nói với nhân viên là không muốn mua mấy thứ này sao?

Người hướng dẫn đi sau bây giờ mới nhìn ra, thì ra Tô Yên thử nhiều bộ quần áo như thế không có tiền mua. Lúc nãy còn gọi vị khách kia trả tiền, cô gái này mặt dày quá đi, mấy bộ quần áo này đều là tiền vạn đấy.

Liễu Khê nhìn biểu tình của Tô Yên, cười lạnh, thì ra Tô Yên này luôn xem cô là tủ tiền. Nghĩ lại, cô ta ăn của Liễu gia, ở tại Liễu gia, dùng của Liễu gia, vậy mà cuối cùng đoạt vị hôn phu của nữ phụ, phá hủy Liễu gia. Từ trên người Tô Yên cô đã biết cói gì là bạch nhãn lang [1]!

[1] bạch nhãn lang: dùng cho mấy người kiểu lợi dụng xong vứt bỏ ý =))

Sau đó, một chàng trai dáng người cao ngất đi vào trong tiệm, ánh mắt Tô Yên sáng lên, người này cô biết, tuy rằng không rõ thân phận nhưng cô đã thấy bộ dạng kính trọng của mấy người kia với hắn. Quan trọng hơn là chàng trai này có chút hảo cảm với cô ta, hơn nữa, Liễu Khê luôn ghen tị người này luôn đối xử đặc biệt với cô ta.

Cô ta phải thử một lần nếu không cái mặt này bị ném mất. Cô ta bình tĩnh lại, mỉm cười “Anh Tiêu” Không nghĩ tới Tiêu Kỳ không thèm nhìn Tô Yên mà đi lướt qua cô ta, tới trước mặt Liễu Khê. Tô Yên ngây người, không tin nhìn Tiêu Kỳ, hắn không biết cô ta sao?

Liễu Khê ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, biểu tình ngốc lăng, cô nhớ rõ hắn là thái tử hắc đạo Tiêu Kỳ, chưa kịp nói chuyện đã bị ánh mắt của hắn dọa sợ.

Đó là ánh mắt hắc bạch phân minh, con người màu đen mang theo sự thâm thúy của bầu trời đen, khiến người khác đã nhìn là không dứt được cũng không dám nhìn thẳng vì sợ bại lộ tâm tư của mình.

Mà sâu trong ánh mắt đó mang theo sự dịu dàng và yêu thương. Sau đó Tiêu Kỳ ngồi xổm xuống, tầm mắt của hai người giao nhau tại một chỗ, không hiểu sao tâm của Liễu Khê nhảy dựng lên. Khoảng cách của hai người rất gần, gần tới mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của đối phương, bỗng nhiên hắn nâng tay lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi của Liễu Khê.

“Anh muốn em! Là người phụ nữ của anh!” Người đàn ông này hơi ngừng một chút, lời nói mang theo phần chiếm giữ, ấm áp trầm thấp “Hoặc là anh làm người đàn ông của em!”

--------------------

Trong nháy mắt, toàn bộ cửa hàng đều im lặng, tỏ tình trước sự chứng kiến của N người thật sự rất mạnh mẽ.

Liễu Khê đỏ mặt đến mức như máu chảy ra ngoài, cô nhìn người đàn ông đứng trước mình không biết làm sao, hắn đã một gồi quỳ, một gối vuông góc ở trước, tư thế này làm cho Liễu Khê nghĩ tới kỵ sĩ thề trung thành với nàng công chúa cao quý.

Ngón tay siết chặt với nhau, Liễu Khê không biết người này có phải là Trang Kỳ hay là Thôn Trang hay không, nếu là hai người kia, Liễu Khê không do dự chút nào. Người này, trong kịch bản là nhân vật phụ chính, bởi vì sự giúp đỡ của hắn nên Tô Yên mới có thể thuận buồm xuôi gió [1] lật đổ Liễu gia. Trong đáy lòng cô xuất hiện sự e ngại, sợ người đàn ông này trở mặt chèn ép Liễu gia.

[1] thuận buồm xuôi gió: mọi chuyện trôi chảy, không chút gập ghềnh.

Cô run môi, nhẹ giọng nói “Tôi… Vì sao tôi phải đáp ứng anh?” Tiêu Kỳ như nhìn thấy e ngại bất an của Liễu Khê, cúi đầu cười, giọng khàn khàn, trầm thấp làm người khác rối tinh rối mù nói “Anh yêu em, my princess” “Anh chỉ muốn em” “Đời này, anh đã đợi được em”

Tiêu Kỳ nắm lấy bàn tay trắng noãn của Liễu Khê, cầm tay đưa lên môi, dịu dàng hôn lên ngón áp út của cô. Môi của hắn ấm áp, khô ráo, mang theo hơi thở ấm áp phả lên tay, cô cảm giác như dòng điện chảy qua, mang theo sự tê dại.

Từng có người nói với cô, ngón áp út tượng trưng cho tình yêu. Liễu Khê chậm rãi nhìn người trước mắt, người đàn ông này lạnh lùng lại khiến cô nhớ tới Trang Kỳ cho cô ăn đường, cũng có sự cẩn thận chăm sóc như lúc cô ở cạnh Thôn Trang. “Được” Chữ này đang ở trên đầu lưỡi của Liễu Khê, cô định nói ra từ này.

“Đáng chết, mày là ai? Sao lại tới quấy rầy vị hôn thê của tao?” Phia sau truyền tới tiếng rống giận mất phong độ của Hàng Diệc Phàm.

Ngay lập tức, ánh mắt mấy người trong tiệm lóe sáng, đây chính là tam giác tình yêu đầy cẩu huyết của giới thượng lưu.

Tô Yên bị người khác xem nhẹ trầm mặt đến mức đáng sợ, trong mắt lóe lên tia lửa ghen tị điên cuồng. Liễu Khê, lại là Liễu Khê.

Cô ta có người cha và anh trai yêu thương, có vị hôn phu đẹp săn sóc yêu chiều, lại có gia thế khiến người khác phải hâm mộ, vậy mà bây giờ lại cướp đi Tiêu Kỳ của cô ả. Rõ ràng, rõ ràng cô ả mới là người gặp Tiêu Kỳ đầu tiên. Liễu Khê, vì sao mày luôn cướp đi những gì thuộc về tao?

Sự oán hận bắt đầu lan ra, Tô Yêu phóng túng sự hận thù của mình với Liễu Khê. Hắn ta không nghĩ tới, chỉ mới ra ngoài hút một điếu thuốc mà đã thấy một chàng trai quỳ một gối xuống trước mặt Liễu Khê, vẻ mặt đầy sự yêu thương hôn lên ngón tay của vị hôn thê của cậu.

Cho dù hắn ta không thích Liễu Khê nhưng không cho phép vợ của mình nɠɵạı ŧìиɧ! Hàng Diệc Phàm nghiến răng nghiến lợi bắt lấy bả vai của Tiêu Kỳ, muốn đem Tiêu Kỳ kéo ra.

“Hàng thiếu, đây là hiểu lầm, đây là Tiêu tiên sinh, là bạn của tôi và Liễu Khê”

Tô Yên bước lên khuyên, trên mặt mang theo sự lo lắng

“Chúng tôi biết nhau từ trước, Tiêu tiên sinh từng mời tôi uống café”

Tô Yên tính toán mỉm cười trong lòng, có điều Tiêu Kỳ không thèm nhìn ả một cái, mà Hàng Diệc Phàm đang tức giận cũng chẳng biết thương hoa tiếc ngọc là gì, hung hăng đẩy cô ả khiến ả ta ngã xuống đất.

“Nhìn cái gì? Nơi này là chỗ cho cô nói à? Cút!” Tô Yên không đề phòng nên chật vật ngã ngồi ở một bên, khó khăn gục đầu xuống, răng cắn chặt môi đến mức chảy máu. Hàng Diệc Phàm!!! “Vị hôn phu? Mày?”

Tiêu Kỳ đang đợi Liễu Khê trả lời thì bị một tên Trình Giảo Kim xuất hiện phá hủy câu trả lời của mình. Tâm trạng lập tức khó chịu, trong nháy mắt xuất hiện biểu tình dữ tợn, cả người xuất hiện khí lạnh. Một chữ ‘Mày’ lạnh lùng kia mang theo sự khinh thường cùng châm chọc.

“Mày!!” Hàng Diệp Phàm tức giận vô cùng nhưng lại bị sát khí của người đàn ông trước mắt dọa sợ, ngap lập tức ưỡn ngực lại, hắn ta là thiếu gia Hàng gia lại sợ hãi người này, đùa à?

“Hừ, mơ ước tới vị hôn thê của người khác, không có mắt” Hàng Diệc Phàm không chút khách khí, ra vẻ ác độc nói, Liễu Khê ở cạnh cũng trợn mắt há mồm, cô thật sự muốn che mặt, tên này muốn chết rồi.

Trong kịch bản, Tiêu Kỳ là thái tử hắc đạo, không chỉ thế, ba Liễu khi gặp Tiêu Kỳ cũng phải nể hắn ba phần, vậy mà Hàng Diệc Phàm – cái tên không có chút thế lực ở hai giới hắc bạch, ngay cả gia thế cũng không bằng Liễu gia thế mà dám chọc tức Tiêu Kỳ.

“Gan cũng lớn thật” Cuối cùng Tiêu Kỳ cũng nhìn Hàng Diệc Phàm một cái, cười lạnh cầm lấy cánh tay của hắn ta, dùng sức một chút thì nghe thấy tiếng răng rắc.

Hàng Diệc Phàm hét một tiếng đau đớn, ôm lấy cánh tay có độ cong quỷ dị đau đớn đứng lên, cánh tay của hắn bị trật khớp, đau đớn làm trán hắn xuất hiện mồ hôi lạnh, miệng thống khổ mở to, khó thở. Cảnh này xuất hiện trong mắt Liễu Khê khiến cô lạnh người, tóc gáy dựng thẳng lên.

Tiêu Kỳ có thể cảm nhận được cảm xúc của Liễu Khê, hắn cảm thấy ảo não, sao lại làm vậy trước mặt cô chứ. Nhưng mà ba chữ ‘Vị hôn thê’ kia thật sự rất chói tai, làm cho hắn tức giận muốn đem tên này phá hủy. Người khác hắn không quan tâm nhưng Liễu Khê bị dọa thì hắn đau lòng vô cùng.

Hắn ôm Liễu Khê vào lòng trước mặt tất cả mọi người, cảm nhận thân thể run rẩy của cô, trong lòng càng hối hận, bàn tay nhẹ nhàng vỗ lên lưng Liễu Khê, mang theo sự yêu quý lẫn cẩn thận trấn an:

“Anh không dùng sức nhiều, chỉ là trật khớp mà thôi”

Người bên cạnh chảy mồ hôi lạnh, người này nói cũng đơn giản thật, chỉ là trật khớp mà thôi. Tâm trạng đầy sợ hãi của Liễu Khê bỗng dưng bình tĩnh lại, cho dù cô ghét Hàng Diệc Phàm nhưng cô không thích mấy cảnh bạo lực như vậy nên vươn bàn tay nhỏ bé kéo ống tay áo của Tiêu Kỳ

“Vết thương của hắn có sao không? Có thể chữa tay cho hắn không? Tôi, tôi không muốn hắn gây chuyện với anh”

Thấy con ngươi xinh đẹp kia đầy sự lo lắng cho mình, lòng Tiêu Kỳ nóng lên, cam đoan “Không thành vấn đề”

Đi tới trước mặt Hàng Diệc Phàm đang kêu rên, cũng không thèm suy nghĩ, kéo cánh tay hắn ta lại, sau khi Hàng Diệc Phàm hét lên một tiếng như heo bị chọc tiết như lúc nãy thì cánh tay bình thường trở lại. Liễu Khê nhìn mà đen mặt.

Chuyện phát triển như vậy, mấy người trong tiệm cũng toan tính đi khỏi đó, đợi cho tới lúc Liễu Khê phục hồi tinh thần thì trong đầu buồn bực, vì sao lại xảy ra cục diện này? Bốn người ngồi trong phòng khách nhà Liễu Khê, Tiêu Kỳ mang theo vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn uống trà một cách bình tĩnh, còn Hàng Diệc Phàm lúc xoa tay mình lúc trừng Tiêu Kỳ.

Trên mặt Tô Yên không còn nụ cười, ngồi cạnh Hàng Diệc Phàm một cách cứng ngắc. Cô ả sợ Tiêu Kỳ vô cùng, không nghĩ tới Tiêu Kỳ lại bạo lực như thế, thật sự rất đáng sợ. May mà hắn ta coi trọng Liễu Khê chứ không phải cô ả.

Nghĩ tới đó, khóe miệng Tô Yên nhếch lên, nếu sau này hai người cưới nhau, cô ả thật sự muốn nhìn bộ dạng Liễu Khê bị đánh. Tô Yên đang suy nghĩ cảnh tượng thảm hại của Liễu Khê thì càng thấy cuộc sống đó mới là cuộc sống của Liễu Khê sau này.

“Tô Yên, từ mai cô chuyển ra khỏi nhà tôi đi” Liễu Khê đột nhiên mở miệng, tỏ vẻ muốn Tô Yên đi khỏi nhà mình. Cô không thể chịu nổi Tô Yên, cái người không biết ơn, cô không có sự đồng tình nhiều như thế.

“Liễu Khê, vì sao đuổi tớ đi? Có phải tớ làm gì sai không? Tớ có thể sửa được mà!” Tô Yên vừa nghe thì ngây ngẩn cả người, cô ta co rúm người lại, sau đó nước mắt trào ra. Nếu cô ta rời khỏi Liễu gia thì cuộc sống của cô ta sau này thế nào? Cô ta từng sống cuộc sống của học sinh nghèo khó, cô ta không muốn trải qua những ngày ăn bánh bao và dưa muối đó.

“Không sao hết, chỉ là tôi không muốn trong nhà có nhiều người khác họ thôi!” Liễu Khê không thèm để ý tới Tô Yên đang giả vờ làm người đáng thương nói. Tô Yên nhìn Hàng Diệc Phàm và Tiêu Kỳ với ánh mắt cầu cứu. Hôm nay Hàng Diệc Phàm mất hết mặt mũi, làm gì có tâm tư mà quản Tô Yên, hơn nữa chuyện này hắn cũng không muốn quản. Tiêu Kỳ lại đơn giản hơn, đừng nói Liễu Khê chỉ đuổi Tô Yên đi, cho dù là muốn gϊếŧ Tô Yên thì Tiêu Kỳ cũng bình tĩnh mà đào hầm để giúp cô hủy thi diệt tích [2].

[2] hủy thi diệt tích: hủy thi thể để phá hủy đi dấu vết tội phạm =]] Anh quá bá đạo ≧✯◡✯≦

Hai người không để ý tới Tô Yên nên chuyện đã được quyết định, Tô Yên nắm chặt khiến móng tay đâm vào trong lòng bàn tay, nở nụ cười giống như khóc nói

“Nếu như vậy thì cơm tối nay để tớ làm đi, coi như là tâm ý của tớ trước khi đi” Liễu Khê không hiểu Tô Yên đang nghĩ gì, cô ta vẫn còn tâm tình nấu cơm sao?

“Nấu cơm sao? Nếu thời gian rảnh như vậy không bằng đi thu thập đồ đạc đi!” Liễu Khê nói một câu, hơn nữa mấy thứ kia cũng không phải của Tô Yên nhỉ? “

Liễu Khê, tớ chỉ muốn làm bữa cơm cuối cùng mà thôi” Tô Yên trầm mặt, cho dù cô ta không được làm cơm thì cũng phải vào nhà bếp, dù sao cô ta cũng không có ý nấu cơm.

“Tùy cô” Liễu Khê bị bộ dạng khóc lóc của Tô Yên làm khó chịu, bộ dạng của cô ta đã không được đẹp, lại khóc lóc thế này càng lúc càng khó nhìn.

Trong phòng bếp, Tô Yên cầm bình thuốc nhỏ, con ngươi đầy âm mưu, đây là mê tình dược [3] mà cô ta mua, chỉ cần một chút cũng đủ kéo du͙© vọиɠ của người đàn ông.

Buổi tối, Liễu Nam Hàm luôn có thói quen uống trà lạnh lúc về nhà, ngày nào thím Phùng cũng đặt một bình trà lạnh trong phòng ngủ của Liễu Nam Hàm, chỉ cần cho một ít đã đủ rồi.

[2] mê tình dược: xuân dược đó :’>

Cô ta run rẩy mở nắp ấm trà ra, đổ một ít vào. Cô ta yêu Liễu Nam Hàm thật sự, cô ta làm thế chỉ để có thể ở lại Liễu gia làm bạn với Liễu Nam Hàm.

Chỉ cần Liễu Nam Hàm nhận cô ta thì dù không danh phận thì cô ta cũng đồng ý. Tô Yên làm xong việc bỏ thuốc thì làm như chưa có gì nấu ăn, có điều, trong bàn tay cô ta xuất hiện một tầng mồ hôi lạnh lộ ra sự bất an và mê mang của cô ta. Tô Yên không phải đầu bếp chuyên nghiệp nên hương vị đồ ăn bình thường, không thể nói ngon cũng không thể nói nó dở. Liễu Khê không phải không muốn làm mất mặt của Tô Yên nhưng mà cô ta bỏ thêm không ít muối nên ăn được hai miếng thì miệng mặn vô cùng.

Dùng cơm tối xong, Liễu Khê ám chỉ bảo Tiêu Kỳ và Hàng Diệc Phàm đi khỏi đây, Tiêu Kỳ giả vờ câm điếc, vất vả lắm mới tìm được cô gái mà hắn âu yếm, sao có thể bỏ đi được.

Hàng Diệc Phàm thấy Tiêu Kỳ không đi thì cũng mặc kệ, dày mặt ở lại. Liễu Khê không nói gì, ba Liễu đi công tác ở nước ngoài, anh hai Liễu thì phải nửa đêm canh ba mới về nên hai người này quyết đoán làm kẻ mặt dày. Thật sự không thể làm hành động đuổi khách, Liễu Khê đành phải bảo người hầu dọn hai phòng khách ở tầng hai. Ban đêm, Liễu Khê lăn lộn không ngủ được, nghĩ tới Tiêu Kỳ, không khỏi rối loạn.

Sau đó nghe tiếng gõ cửa bên ngoài cửa sổ, ôm chặt chăn, sợ hãi nhìn về phía cửa sổ. Đột nhiện rầm một chút, rèm cửa sổ được kéo ra, Tiêu Kỳ mặc áo sơ mi và quần tây nhảy vào. “Anh vào đây bằng cách gì? Đây là lầu ba đó!!”

Liễu Khê trừng mắt, hắn không muốn sống sao? “Nhớ em!” Tiêu Kỳ nói hai chữ đơn giản, bởi vì leo cửa sổ nên tóc của hắn hỗn độn, trên mặt mang theo chút nghiệt khí, cởi ra hai cái cúc áo để lộ ngực, mang theo sự cuồng dã và khiêu gợi.

“Nhớ cái gì chứ? Chúng ta mới tách ra có mấy tiếng”

Liễu Khê đỏ mặt như quả táo, quả nhiên tình thánh không đáng sợ, chỉ sợ rối loạn. Liễu Khê mặc váy ngủ dài, chỉ lộ bắp chân trắng nõn, ngay cả bả vai cánh tay được che kín nghiêm túc. Trong mắt Tiêu Kỳ, bộ đồ bảo thủ này cũng vô cùng quyến rũ người khác. Tiêu Kỳ ngồi cạnh Liễu Khê, ôm cô vào trong ngực, thở phào nhẹ nhỏm, cúi đầu hôn lên trán Liễu Khê, khóe miệng nâng lên một chút, ôm lấy người mềm mại trước mặt vào lòng nói.

“Đừng nhúc nhích, anh chỉ ôm em một cái”

“Tôi không tin, đàn ông các anh đều là cầm thú” Liễu Khê bĩu môi nói, hai má phồng lên. “…”

Đối mặt với cô gái mà mình yêu, có người đàn ông nào có thể nhịn hả? “A!!!!” Một tiếng hét chói tai phá hủy sự yên tĩnh ngọt ngào. Liễu Khê giật mình, đây là giọng của Tô Yên. Cô vội vàng kéo Tiêu Kỳ ra khỏi phòng.

Phòng ngủ của cô, của Tô Yên và Liễu Nam Hàm đều ở lầu 3. Mở cửa phòng của Tô Yên ra, chăn gối trên giường vẫn chỉnh tề, không có người. Lòng cô trầm xuống, Liễu Khê mở cửa phòng Liễu Nam Hàm ra thì thấy anh trai mình lạnh lùng đứng bên giường, đối diện là Tô Yên trần trụi, ôm lấy chăn khóc to, bả vai và xương quai xanh xuất hiện dấu hôn.

Trong phòng tràn ngập mùi vị sau khi hoan ái. “Anh hai?” Liễu Khê chần chờ kêu to một tiếng. Tô Yên và anh hai ở trên giường???? Không khoa học!!!

-----------------

☆★

Liễu Khê kêu một tiếng anh hai xong thì cảm thấy có chút không thích hợp. Anh trai cô quần áo chỉnh tề, ngay cả cúc ở cổ áo cũng cài kín.

Xem ra nam chính diễn đông cung này không phải anh hai, tốt quá! Liễu Khê thở nhẹ một cái, sau đó hứng thú nhìn xung quanh. Bóng ma đang rêи ɾỉ bên giường hấp dẫn ánh mắt của Liễu Khê, lập tức thấy một người đàn ông lõa thể ôm bụng đứng lên, quay đầu thấy nhóm người Liễu Nam Hàm thì ngây người.

“A” Liễu Khê nhỏ giọng kêu lên, đây không phải là Hàng Diệc Phàm sao? Tình hình chiến đấu cũng kịch liệt thật, trên người còn có dấu hôn với vết cào. Liễu Khê đỏ mặt liếc trộm. Đột nhiên trước mắt là một màu đen, một bàn tay dày, rộng che đôi mắt của Liễu Khê, Liễu Khê trừng mắt, đây đúng là một bàn ta, không cần nghĩ cũng biết là ai.

Tiêu Kỳ mặc kệ người khác nghĩ gì, trong lòng căm tức vô cùng, vợ nhỏ của mình sao có thể nhìn người đàn ông khác khỏa thân chứ? Muốn xem cũng phải xem hắn, hắn cởi sạch cũng đẹp hơn tên này. Cảm nhận được lông mi xinh đẹp của Liễu Khê chạm nhẹ vào lòng bàn tay, hắn cảm giác được một chút tê dại từ lòng bàn tay toát ra, nhiệt độ cơ thể cao lên hơn bình thường.

“Tiện nhân, dám đá tao?” Hàng Diệc Phàm nhịn không được cầm quần mặc vào, sau đó trừng mắt nhìn Tô Yên một cái, hôm nay hắn mất mặt quá mức rồi! Tô Yên đang khóc lóc trên giường nghe Hàng Diệc Phàm nói vậy thì càng đau lòng, cô ta không nghĩ tới người nằm trên giường lại là Hàng Diệc Phàm. Cô ả cũng biết mình bị chiếm tiện nghi một cách vô ích, hai mắt đẫm lệ nhìn khuôn mặt khó coi của Liễu Nam Hàm, càng điên tiết

“Hàng Diệc Phàm, anh không bằng cầm thú!! Tôi, tôi liều mạng với anh!”

Vừa nói vừa nâng đèn ngủ nhỏ ở bàn bên cạnh ném về phía Hàng Diệc Phàm. Động tác này của cô ta làm chăn chảy xuống, lộ ra bộ ngực đầy dấu hôn xanh tím. Tiêu Kỳ rủ mắt xuống, nhìn cổ trắng ngần của vợ mình ngẩn người, ngay cả cái loại đậu cô-ve rẻ mạt này mà Hàng Diệc Phàm cũng có thể ra tay, đúng là kẻ ăn tạp. Hàng Diệc Phàm không chú ý nên bị đèn bàn ném trúng bả vai, đau nhe cả răng, lửa giận trong lòng bốc lên càng lớn, tát Tô Yên một cái nói.

“Tiện nhân không biết xấu hổ, cho là ông không xử mày được sao?” Liễu Nam Hàm bị trò khôi hài trước mắt chọc giận, gầm một tiếng.

“Đủ!! Hai người mặc quần áo rồi xuống nhà cho tôi!” Không nghĩ tới nửa đêm về tới nhà, chẳng qua là tới thư phòng xem chút tư liệu, sau khi trở về phòng ngủ thì thấy trường hợp như vậy, vị hôn phu của em gái và bạn của em gái lên giường với nhau, chuyện này khiến cho Liễu Nam Hàm tức điên.

Bây giờ hắn lo lắng em gái mà hắn yêu thương đau lòng. Xoay đầu lại thì thấy một chàng trai cao lớn đứng cạnh Liễu Khê một cách thân mật, tay của hai người cầm lấy tay đối phương, tay phải của chàng trai che mặt em gái mình lại.

Liễu Nam Hàm càng giận, cho dù hắn biết người kia là thái tử hắc đạo Tiêu Kỳ nhưng không có nghĩa là hắn có thể để người khác chiếm tiện nghi của em mình. “Buông tay!!” Liễu Nam Hàm rít lên.

Tiêu Kỳ nghe lời để tay phải xuống, còn tay trái thì nắm chặt bàn tay mềm mại của Liễu Khê. Động tác này lập tức chọc điên Liễu Nam Hàm, đường đường là thái tử hắc đạo mà lại ở trước mặt hắn làm trò đùa giỡn hẹp hòi này, không khách khí bước lên mấy bước, cầm tay Tiêu Kỳ ném ra. Sau đó kéo Liễu Khê về bên mình, liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ, rồi kéo Liễu Khê ra khỏi phòng. Tiêu Kỳ nhíu mày, suýt nữa đánh một quyền, nếu không phải nhớ Liễu Nam Hàm là anh trai của Liễu Khê thì hắn đã ra tay.

Tô Yên và Hàng Diệc Phàm mặc quần áo, chỉnh sửa bản thân một chút để gặp người thì cũng qua nửa tiếng đồng hồ. Phòng khách im ắng, không khí có chút áp lực. Liễu Khê nhìn cái này rồi nhìn cái kia, đột nhiên cảm thấy kịch bản quá mức mạnh mẽ, không nghĩ tới nam nữ chính lại ở cùng một chỗ như vậy.

Hơn nữa, ngay cả cớ để cô từ hôn cũng nghĩ giúp, Tô Yên đúng là người tốt, biết đưa than sưởi ấm cho cô trong ngày tuyết rơi đó ~ Tô Yên khóc đến mức hai mắt sưng đỏ, giống như gặp phải chuyện tủi thân vô cùng, cổ họng khóc tới mức gần như nói không thành lời. Hàng Diệc Phàm thì tốt hơn một chút, khuôn mặt mang theo sự xấu hổ lẫn tức giận, ai cũng không nghĩ sau đêm xuân lại bị bắt gian trên giường, không chỉ vậy mà chuyện bắt gian lại ở ngay trong nhà vị hôn thê của mình, trong lòng càng thêm chán ghét lẫn tức giận với Tô Yên.

“Nói đi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?” Liễu Nam Hàm nhíu mày, không nhìn hai người hỏi. “Em… Em không biết… Em chỉ đi tìm anh… Ai… Ai biết…”

Tô Yên vốn khóc thút thít, nói tới đây là òa khóc. Cô ả đau lòng lắm, thân thể trong sạch của cô ả lại bị người đàn ông kia làm bẩn, không còn xứng với anh Liễu, lại còn bị anh Liễu thấy, cô ả, cô ả thật sự muốn chết!

“Đừng có nói bậy, tôi đang ngủ thì thấy có người yêu thương nhung nhớ, lại cọ xát thân thể, dĩ nhiên tôi không thể cầm được, cô đem mình trở thành thánh nữ đấy à?”

Hàng Diệc Phàm ở một bên hừ lạnh, nửa đêm canh ba lại có một thân thể mềm mại ôm mình ma sát, là người đàn ông bình thường đều sẽ nổi lên du͙© vọиɠ. Hắn ta cứ tưởng là miếng thịt béo thơm ngào ngạt Liễu Khê, ai ngờ lại là miếng thịt sườn không đáng hai đồng Tô Yên này.

“Anh… Anh nói bậy…” Tô Yên hốt hoảng, vì sao không phải anh Liễu ở trong phòng? Không lẽ bị Liễu Khê gọi đi, nhất định là Liễu Khê, đều do cô ta ngăn không cho anh Liễu tới, là lỗi của cô ta. Tô Yên càng nghĩ càng đau lòng, càng lúc càng hận Liễu Khê.

“Người đâu, đem băng trong camera đưa tới đây” Liễu Nam Hàm không có hứng nghe hai người cãi nhau, trong phòng hắn có camera, bây giờ lấy ra là biết. Tô Yên cả kinh, lập tức yên lòng, bụm mặt khóc.

Cô ả đương nhiên biết có camera, nhưng mà cô ả cũng đã chuẩn bị sẵn sàng. Băng chiếu lại những hình ảnh lúc nãy, bên trên màn ảnh xuất hiện Hàng Diệc Phàm đột nhiên mở cửa phòng ngủ, tự mình lên giường nằm xuống giường. Thỉnh thoảng lăn lộn qua lại, sau đó cầm lấy ấm trà bên cạnh, uống một ít. Sau đó Hàng Diệc Phàm nằm xuống, hình như hắn cảm thấy nóng nên xốc chăn lên, cởϊ qυầи áo, trong miệng rên cái gì đó. Tiếp theo, một bóng người xuất hiện, Tô Yên chậm rãi đi tới cạnh giường, miệng gọi anh Liễu anh Liễu, thậm chí còn cúi người đυ.ng vào Hàng Diệc Phàm. Hàng Diệc Phàm nằm trên giường đột nhiên cầm lấy tay Tô Yên kéo cô ả lên giường, bắt đầu xé rách quần áo của Tô Yên.

Ban đầu Tô Yên giãy dũa, sau đó chủ động ôm lấy cổ Hàng Diệc Phàm. Ngay sau đó hình ảnh sáng lên, thì ra là Liễu Nam Hàm vào cửa, tiện tay mở đèn. Cuối cùng thì thấy Tô Yên hét lên một tiếng, sau đó đá Hàng Diệc Phàm xuống giường. Xem toàn bộ thì thấy Hàng Diệc Phàm cường bạo Tô Yên, tuy rằng sau đó không còn là cường bạo nhưng lại khiến người khác cảm thấy có gì đó không đúng. Liễu Khê nhìn Hàng Diệc Phàm khinh bỉ, kẻ cường bạo chỉ có thể nhận sự khinh bỉ của người khác. “

Sao tôi có thể xem trọng loại phụ nữ như vậy nữa? Hơn nữa, lúc tôi ngủ thì cảm thấy cả người nóng vô cùng, muốn phát tiết” Hàng Diệc Phàm thấy ánh mắt của mọi người, tủi thân kêu lên, chỉ vào người Tô Yên nói “Hơn nữa, nửa đêm cô ta không ngủ mà chui vào phòng Liễu thiếu làm gì? Chắc chắn đã có mưu từ trước”

“Sao anh lại ở phòng anh hai? Không phải phòng của anh ở tầng hai sao?” Liễu Khê tò mò hỏi.

“Tôi đi ra ngoài gọi điện thoại, lên sai tầng” Hàng Diệc Phàm trả lời, trừng mắt nhìn Tô Yên “Nếu không phải cô ta làm cơm tối quá mặn thì tôi có thể uống nước trà kia chắc?” “Bác Vương, đi vào phòng tôi kiểm tra bình trà kia” Liễu Nam Hàm đột nhiên mở miệng. Tô Yên run rẩy, trong lòng không ngừng an ủi bản thân, không sợ, không sợ, bọn họ sẽ không phát hiện, sẽ không phát hiện. Người kiểm tra biết về dược vật, không lâu sau đưa kết quả kiểm tra cho Liễu Nam Hàm, Liễu Nam Hàm nhìn kết quả trong tờ giấy cười lạnh, ánh mắt như dao nhỏ nhìn về phía Tô Yên.

“Tôi không biết cô còn có năng lực như thế” Hắn không thể nghĩ Tô Yên ham mê hư vinh kia lại có thể tính kế như vậy.

“Anh Liễu, em không có biện pháp gì nữa. Liễu Khê muốn đuổi em đi, em… Em thích anh Liễu từ rất lâu… Em chỉ muốn ở bên anh thôi!” Tô Yên khóc lóc thê lương đứng lên, vừa khóc vừa nói ra tình cảm của mình.

Liễu Khê nghe cô ả nói thế thì nổi da gà, chúa ơi, cái cớ này ai mà tin chứ? Lời thổ lộ này ngay cả Tân Nguyệt cách cách cũng không bằng, em gái, về sau nên xem thêm sách của Quỳnh Dao đi. Trong mắt Liễu Nam Hàm không có chút ấm áp, lạnh lùng nói “Đấy là chuyện của cô, chuyện này, hai người tự mình giải quyết. Nhưng mà, Tô Yên, bây giờ cô cút khỏi nhà họ Liễu cho tôi” Tô Yên không ngừng khóc lóc lên án ngây dại, anh Liễu, anh thật tàn nhẫn!!

Liễu Khê cũng không muốn nhìn nữa, nháy mắt mấy cái, đứng dậy chuẩn bị lên lầu. Tiêu Kỳ thấy vậy thì đi theo sau Liễu Khê, chuẩn bị cùng Liễu Khê lên lầu, nói không chừng, tới lúc đó còn có thể ăn được chút đậu hủ của vợ nhỏ. Liễu Nam Hàm thấy vậy càng không đè nén tức giận, Tiêu Kỳ này quá mức trắng trợn! Xem hắn là người chết sao? Tuy rằng hắn không thích Hàng Diệc Phàm nhưng không có nghĩa là hắn đồng ý gả em gái cho Tiêu Kỳ!! Người anh trai có em gái xinh đẹp cũng thật khổ!!

“Cậu Tiêu, xin dừng bước” Liễu Nam Hàm mở miệng cản Tiêu Kỳ, hắn không nghĩ cũng biết tên này định đi theo quấy rối em gái mình, đàn ông mơ ước tới em gái của hắn đều đáng chết! Liễu Khê nháy mắt mấy cái rồi hôn gió với Tiêu Kỳ, ý bảo hắn bảo trọng. Tiêu Kỳ quay người, cảm thấy nụ cười của anh trai yêu em gái như mạng Liễu Nam Hàm kia đầy ý lạnh.

-----------------

☆☆

Liễu Nam Hàm và Tiêu Kỳ nói chuyện một chút, trừ hai người thì không ai biết chuyện gì, có điều, đèn phòng huấn luyện ở Liễu gia hôm đó sáng cả đêm.

Thật ra Liễu Khê cũng muốn hỏi nhưng nhìn tới mặt mũi bầm dập của Tiêu Kỳ thì cô làm gì còn tâm trạng mà hỏi. Da thịt của Tiêu Kỳ vốn màu lúa mạch, những vết sưng đỏ gì đó rất ít khi xuất hiện, bây giờ vết thương trên mặt hắn, dù là ai cũng có thể thấy, nhìn cũng biết Liễu Nam Hàm ra tay không nhẹ.

“Sao lại bị thương như vậy?” Liễu Khê trừng mắt nhìn bộ mặt sưng đỏ của Tiêu Kỳ, tay kéo hắn ngồi xuống, bản thân đi tìm thuốc. “Không sao, không đâu”

Tiêu Kỳ hưởng thụ sự quan tâm của Liễu Khê, khuôn mặt cứng rắn nâng khóe môi lên, cả khuôn mặt dịu dàng vô cùng. “Anh hai đánh mà anh cũng không biết trốn đi”

Liễu Khê lấy thuốc phun, làm nũng nói, trong lòng thầm oán, anh hai có đánh cũng đừng đánh mặt chứ, thế này thì Tiêu Kỳ sao có thể ra ngoài tìm người đây? Tiêu Kỳ nheo mắt lại, ngửa đầu hưởng thụ bàn tay mềm mại không xương đυ.ng vào mặt mình của Liễu Khê. Xoa nhẹ nhàng giống như vị ngọt của kẹo đường, cái vị ngọt khiến người khó quên.

Dùng tay xoa nhẹ trên mặt hắn một hồi, Liễu Khê ngồi lên đùi Tiêu Kỳ tự nhiên, tay hắn ôm lấy vòng eo nhỏ gọn của Liễu Khê, hai người dán vào nhau, vô cùng thân thiết và ái muội. Liễu Khê cảm nhận được hơi thở mãnh liệt đầy nam tính phả vào mặt mình, hơi thở đó bao phủ lấy cô làm hai má đỏ bừng.

“Hư hỏng, em đang bôi thuốc cho anh đấy!” Liễu Khê không dám nhìn Tiêu Kỳ, con ngươi mang theo chút nước đầy dụ hoặc. Khuôn mặt càng lúc càng đỏ vô cùng quyến rũ lòng người, tuy mắng nhưng lại mang theo chút tình ý làm nũng.

Một bàn tay của Tiêu Kỳ nắm lấy cái cằm khéo léo của Liễu Khê, nhắm ngay bờ môi phấn nộn của cô mà hôn xuống. Trên môi cô không dùng son nên mang theo hương vị tươi mát ngọt ngào. Đầu lưỡi tinh tế xâm nhập vào cánh môi của Liễu Khê dò xét. Đầu lưỡn linh hoạt đảo qua răng nanh trắng noãn, tìm được cái lưỡi thơm tho cứng ngắc, khẽ liếʍ mυ"ŧ.

Nụ hôn này mang theo sự dịu dàng và triền miên, không có chút liên hệ với phong cách hung mãnh mạnh mẽ của Tiêu Kỳ. Tuy chỉ dùng đầu lưỡi khéo léo dây dưa với đầu lưỡi của Liễu Khê nhưng mang theo cảm giác tê dại ngọt ngào tràn ngập, hơi thở giao nhau một chỗ, tuy hai mà một.

“Ưm…” Liễu Khê mơ hồ rên lên, trong đầu hỗn độn vô cùng, cô chưa bao giờ biết chỉ một cái hôn lại có thể mang theo cỗ điện xâm nhập từ đầu lưỡi tràn ra, thân thể cô tê dại đến mức không thể di chuyển, cả người mềm mại giống như nước dựa vào người Tiêu Kỳ. Cả người Tiêu Kỳ căng cứng, hơi thở phả lên mặt Liễu Khê, ẩm ướt và ngứa vô cùng, nhiệt độ thân thể tăng cao, mang theo sự nóng bỏng. Cây gậy nhỏ không tự chủ được nóng và cứng rắn.

“Không… không thể…” Liễu Khê miễn cưỡng tỉnh dậy, cảm giác được hạ thân vô cùng nóng, mặt đỏ bừng. Cái hôn vừa rồi đã là cực hạn của cô, bây giờ cô chưa chuẩn bị tinh thần giao bản thân cho hắn.

“…” Tiêu Kỳ mắng một tiếng với giọng khàn khàn, ôm chặt Liễu Khê vào bộ ngực cứng rắn của mình, cố găng áp chế du͙© vọиɠ muốn cô, hắn không muốn ép buộc cô. Ngực của hai người dán vào nhau, Liễu Khê cảm nhận được trái tim đang đập thình thịch của Tiêu Kỳ, ngay cả tâm của cô cũng như con thỏ nhảy tưng tưng.

Đợi tới lúc hai người hết kí©ɧ ŧìиɧ, cả người Liễu Khê đã dựa sát vào trong lòng Tiêu Kỳ, hai tay ôm lấy cổ Tiêu Kỳ, thì ra cảm giác an toàn ở trong ngực của người đàn ông là như vậy, giống như có một ngọn núi lớn để cô dựa vào vậy.

Liễu Nam Hàm không thay đổi sắc mặt ngồi ở nhà ăn, Hàng Diệc Phàm ủ rũ ngồi một bên, vừa rồi Liễu Nam Hàm đã cảnh cáo hắn, muốn hắn giải trừ hôn ước. Nhưng hắn sao có thể đồng ý, nếu không có Liễu Khê đồng ý thì công ty của Hàng gia sẽ tồi tệ hơn.

Nhưng mà, đêm qua Liễu Nam Hàm không chút khách khí ném Tô Yên ra khỏi cửa, trong lòng cũng bất an, chỉ hi vọng Liễu Khê có thể làm cho Liễu Nam Hàm thay đổi ý nghĩ. Ngay lập tức, nhà ăn im ắng, chỉ nghe tiếng lật báo của Liễu Nam Hàm. Lúc Liễu Khê và Tiêu Kỳ một trước một sau vào nhà ăn thì thấy không khí kỳ quái này. “Liễu Khê, buổi sáng tốt lành”

Hàng Diệc Phàm cười chào hỏi với Liễu Khê. “Buổi sáng tốt lành, anh hai” Liễu Khê cười ngọt ngào với Liễu Nam Hàm, nghe Hàng Diệc Phàm chào hỏi thì nụ cười nhạt đi một chút “Buổi sáng tốt lành”

Liễu Nam Hàm ngẩng đầu nhìn bờ môi hồng hơn bình thường và đôi mắt mang theo sự say lòng người của Liễu Khê thì con ngươi mang theo phần tàn khốc. Tên Tiêu Kỳ đáng chết kia dám chiếm tiện nghi của em gái hắn, quả nhiên hôm qua ra tay quá nhẹ rồi. “Anh hai, lần sau đừng đánh Tiêu Kỳ nữa, anh xem mặt mũi của anh ấy bầm dập này, như vậy sao có thể ra ngoài gặp người khác đây?” Liễu Khê dán người vào Liễu Nam Hàm, giọng điệu mang theo chút oán giận, anh hai ra tay thật ác.

Liễu Nam Hàm nhìn lướt qua ánh mắt đắc ý của Tiêu Kỳ, ánh mắt kia thật sự kí©h thí©ɧ Liễu Nam Hàm, dùng chút sức, báo chí trong tay nhăn nheo, Liễu Nam Hàm khó chịu nhìn Tiêu Kỳ. Anh tức giận vô cùng, cảm thấy ngực rất đau, tên nhóc này dám dùng khổ nhục kế với cô em gái ngây ngô của anh!! Thật sự khiến người khác tức giận!! Lúc đó tên nhóc kia ra tay với anh cũng không nhẹ!! Trên ngực và bụng của anh vẫn còn rất đau đây này!! Khó trách hôm qua tên nhóc này luôn đem mặt để anh đánh, không biết xấu hổ!! Đáng lẽ hôm qua anh nên đánh hắn thành đầu heo mới đúng!! Em gái cũng lớn rồi, mới vài ngày đã gần đi theo tên nhóc kia! Nhất định là hắn dùng lời nói ngon ngọt để lừa em gái, anh không để cho hắn thực hiện được! Liễu Nam Hàm nhìn Tiêu Kỳ ở đối diện, hai người nhìn nhau với ánh mắt đầy lửa.

“Liễu Khê, nói thế nào tôi cũng là vị hôn phu của cô, cô cũng nên nói cho tôi biết, cô và cậu Tiêu có quan hệ gì?” Hàng Diệc Phàm sớm đã không quen nhìn Liễu Khê và Tiêu Kỳ mắt qua mày lại, khó chịu chất vấn Liễu Khê. “Ai là vị hôn thê của anh? Anh nghĩ sai rồi, có người làm chứng sao? Tộc trưởng hai bên đồng ý rồi sao? Có tiệc đính hôn rồi à?”

Liễu Khê nhếch môi, hừ, trong kịch bản vốn có một tiệc đính hôn nhưng mà Hàng Diệc Phàm không thích thấy Liễu Khê, cũng không muốn bị Liễu Khê bắt lấy, nhưng trong nhà lại cần Liễu gia giúp đỡ nên Hàng Diệc Phàm hạ mình dụ dỗ Liễu Khê bỏ đi tiệc đính hôn.

Về phần phương pháp lừa gạt, tên này qua loa hôn lên chiếc nhẫn, nó vốn là chiếc nhẫn của nữ phụ, nhưng hành động đó đủ làm cho nữ phụ cảm động. Nghĩ tới đó, khóe mặt Liễu Khê co giật, cái nhẫn kia đã trở thành bảo bối trân quý của nữ phụ thì phải. Hàng Diệc Phàm nghe mấy câu hỏi của Liễu Khê thì khuôn mặt trắng bệch, cái gọi là bê đá đập chân mình hẳn là như thế này. “Cho dù chúng ta là vị hôn thê hôn phu của nhau nhưng với chuyện xảy ra hôm qua của anh thì tôi cũng muốn từ hôn” Liễu Khê hùng hổ nói. “Chuyện hôm qua, tôi cũng là người bị hại” Hàng Diệc Phàm chịu không nổi tức giận. “Hừ! Tôi chê anh bẩn, ngủ với Tô Yên? Tôi không nghĩ kéo cấp bậc của mình xuống. Tôi không muốn nhìn thấy anh, mau cút khỏi nhà tôi đi!” Liễu Khê đem tính tình thích gây sự của nữ phụ phát huy tới mức bảy phần. “Cô… Cô…”

Hàng Diệc Phàm tức tới phát run, nhìn trái phải thì thấy ánh mắt lạnh lùng của Liễu Nam Hàm đang nhìn hắn, còn Tiêu Kỳ thì vẫn nhìn Liễu Khê, tình ý trong ánh mắt kia ai cũng có thể thấy. Hàng Diệc Phàm cũng là kẻ sĩ diện, mất mặt như vậy hắn đâu thể dày mặt hơn nữa? Đành tức giận rời khỏi nhà họ Liễu. “Cậu Tiêu, em gái cũng tới công ty với tôi” Ý của Liễu Nam Hàm là, cậu cũng nên cút theo đi. Tuy rằng Tiêu Kỳ luyến tiếc nhưng nhìn ánh mắt ra dấu của Liễu Khê, hắn đành kiềm chế mình, không cam tâm đi khỏi nhà họ Liễu.

Con đường lấy vợ của hắn bị một tên anh trai yêu em gái như mạng chặn đường, khó khăn rồi đây! Nhìn hai tên chướng mắt đi khỏi, trong đầu Liễu Nam Hàm vui vẻ không ít, tuy rằng muốn hỏi Liễu Khê rốt cuộc có chuyện gì với Tiêu Kỳ, nhưng thấy bộ dạng xấu hổ và khϊếp sợ của Liễu Khê thì anh cũng không muốn hắt nước lạnh lên người em gái mình, đành dặn dò mấy câu rồi đi làm.

Liễu Khê không có việc gì để làm, chạy ngoài sân hai vòng, mồ hôi chảy ra. Sau đó vào phòng xông hơi ngồi nửa tiếng, nằm úp để cho người giúp việc mát xa, mơ màng ngủ trưa.

Tô Yên bị Liễu Nam Hàm đuổi khỏi nhà thì tới dây dưa với Liễu Khê mấy lần nhưng lần nào cũng bị cô dùng lời lẽ lạnh nhạt đuổi đi. Không nghĩ lại trùng hợp gặp cô ta một lần nữa. Khó khăn lắm Liễu Khê mới tìm được cơ hội chạy đi hẹn hò với Tiêu Kỳ, hai người đi shopping.

Hơn nữa, Liễu Khê lại không nghĩ tới Tiêu Kỳ lại là con người rắn rỏi biết chuyện như vậy, có thể vui vẻ đi dạo phố với cô, hơn nữa, hắn còn chọn một bộ váy màu đỏ đưa cho cô nói “Thử bộ này thử đi”

Liễu Khê không từ chối, cầm lấy bộ váy ngoan ngoãn đi vào phòng thử đồ, thật ra, lần này cô kéo Tiêu Kỳ đi shopping là để mua đồ đôi. Đến lúc đó, hai người mặc bộ đồ giống nhau đi trên đường thì ai có mắt đều biết bọn họ là một cặp. Trong giây lát, tâm tư của Liễu Khê như cô gái nhỏ biết yêu, trước kia cô đã muốn thử rồi, bây giờ cô thật sự rất muốn làm đó. Đợi sau khi thay đổi bộ váy đi ra ngoài, cô không thể không tán thưởng ánh mắt của Tiêu Kỳ, bộ váy dài này bó sát phần eo, làm rõ đường cong hình chữ S của Liễu Khê, làn váy dài chảy xuôi xuống phần chân của Liễu Khê, mái tóc dài thả ra, bộ váy màu đỏ càng tôn lên da thịt trong suốt như ngọc của Liễu Khê, làm người khác nhìn tới lóa mắt. “Cuối cùng tôi cũng biết nữ thần là thế nào!” Một nhân viên ngơ ngác nói, nếu như upload một bức ảnh lên weibo [1] , tuyệt đối khiến người khác điên cuồng.

[1] weibo: mạng xã hội của TQ, giống như FB của mình vậy.

Cũng đường đó, Tô Yên và mấy người bạn trong ký túc đi dạo phố. Thật ra cô ta không muốn ra ngoài nhưng mà một cô bạn trong ký túc quen người bạn trai, hơn nữa cậu ta lại có tiền. Cô bạn cùng ký túc kia cũng có tâm tư hoa vinh, muốn khoe khoang với Tô Yên nên sống chết kéo Tô Yên ra ngoài. Mấy người đi dạo cả chiều, chân mỏi vô cùng. Cậu bạn trai kia thấy vậy thì đề nghị vào quán café gần đó nghỉ chân. Mấy cô bạn thấy có người mời thì vui vẻ đi vào. Lúc cậu bạn trai đi vào toilet thì có một cô bạn tinh mắt thấy chiếc xe thể thao.

“A, Tô Yên, cậu xem, đó không phải là xe của nhà cậu sao?” Cô ta kéo cánh tay của Tô Yên chỉ chiếc xe bên ngoài “Đó là xe cậu ngồi tới trường phải không?”

Trước kia, khi quan hệ của Tô Yên và Liễu Khê rất tốt thì đều ngồi xe này đi từ nhà họ Liễu tới trường và ngược lại, Tô Yên thổi phồng với bạn học đó là xe nhà mình, ba cô ta tặng cô ta làm quà sinh nhật cho nên rất nhiều bạn học đều quen thuộc với chiếc xe này. Tô Yên cắn môi, không biết cự tuyệt thế nào, đó đâu phải xe của cô ta. Trong lòng dâng lên hận ý với Liễu Khê, cái tư vị khó chịu này, đột nhiên cô ta nảy ra một ý nghĩ trong lòng “Thật ra, đó là xe bạn trai của tớ… Nhưng mà, chúng tớ chia tay…”

“A!” Mấy cô bạn nghe thấy chuyện hay thì bắt đầu hỏi. Ánh mắt Tô Yên đỏ bừng “Bọn tớ quen nhau rất lâu, tuy rằng anh ấy trèo cao nhưng mà chỉ cần chúng tớ yêu nhau thật lòng thì ba tớ sẽ đồng ý, nhưng mà tháng trước có một cô gái xinh đẹp dây dưa với anh ấy mỗi ngày, không biết sao mấy bữa sau anh ấy chia tay với tớ”

“Trước kia, vì lòng tự trọng của anh ấy, sợ người khác nghĩ tớ bao anh ấy nên mới nói đó là xe nhà tớ. Thật ra tớ đã tặng cho anh ấy, bây giờ chia tay, tớ cũng không có gì, mấy thứ kia cũng tặng rồi” Tô Yên nghẹn ngào, nước mắt chảy xuống, khuôn mặt đầy vẻ đau đớn. Sau đó, Tiêu Kỳ vừa vặn đi xuống xe, xoay người mở cửa xe cho Liễu Khê, ôm lấy vòng eo của cô đi vào quán café. “Cái gì?? Thì ra là tra nam [2] và tiểu tam [3]!! Thật quá đáng!!”

Một cô bạn tính cách như lửa tức giận đứng lên

“Tớ mới không sợ hắn, một tên đàn ông thích ăn cơm mềm, một tiện tam [4] thích thông đồng với đàn ông, chúng ta đi dạy dỗ bọn họ một chút!”

[2] tra nam: đàn ông cặn bã.

[3] tiểu tam: người thứ 3.

[4] tiện tam: kiểu người thứ 3 nên hay bị mắng á :’>

Mấy người nhìn nhau một cái, lập tức phụ họa đứng lên, dù sao Tô Yên cũng là người có tiền, lại hào phóng với bạn trai như thế, ngay cả xe cũng tặng được. Lần này các cô giúp đỡ cô ta, về sau cũng có chỗ tốt. Bọn họ vỗ bàn, mấy người đi tới cửa ngăn Liễu Khê và Tiêu Kỳ.

-----------------------

Lúc Tô Yên thấy Tiêu Kỳ xuống xe thì hối hận vì đã nói những lời này. Cô ta nghĩ chỉ có mình Liễu Khê thì có thể nhân cơ hội này mà dạy dỗ Liễu Khê một chút, nếu nói đó là xe của bạn trai cũ của cô ta thì Liễu Khê sẽ trở thành kẻ thứ ba bị khinh bỉ, ai biết Tiêu Kỳ lại ở đó.

Nghĩ tới chuyện đi shopping lúc trước, Tiêu Kỳ không thèm nhắm mắt cũng có thể bẻ gãy tay Hàng Diệc Phàm, cả ánh mắt đen tối lạnh lẽo không thấy đáy kia, Tô Yên rùng mình, thấy cả người lạnh lẽo. “Hay là thôi đi…”

Tô Yên nhẹ giọng ngăn cản mấy cô bạn của mình. Thấy mấy người bạn cảm xúc dâng cao, Tô Yên im lặng lùi về sau mấy bước, muốn trốn vào phòng vệ sinh. Người đàn ông Tiêu Kỳ này không phải để các cô trêu vào. “Đi, đừng sợ, chúng tớ làm chỗ dựa cho cậu” Một cô gái thấy Tô Yên đứng đằng sau, tưởng cô đau lòng nên kéo cánh tay Tô Yên, thề son sắt. Tô Yên càng kinh hoảng, sợ hãi vô cùng. Tiến lùi đều khó.

Mấy người đi tới cửa, đợi Liễu Khê kéo cánh tay Tiêu Kỳ tới gần thì không khỏi ngây người ngẩn ngơ, không chút phản ứng. “Xin lỗi, cho đi qua”

Liễu Khê hơi nghiêng đầu nói chuyện với Tiêu Kỳ, nhìn thấy có mấy người chặn ở cửa, nhíu mày nói với bọn họ. Lúc cô thấy Tô Yên, ánh mắt dừng lại một lát thì chuyển đi. Cô không cần chào hỏi cô ta.

Động tác quay đầu của Liễu Khê làm khuôn mặt bị mái tóc quăn che lộ ra, mặt mày như họa, cặp mắt dịu dàng như nước mang theo chút phong tình đẹp đẽ, hơn nữa hai má đỏ ứng thẹn thùng khiến người khác nhìn không dứt, nụ cười yết ớt khiến người khác có thể thấy được hai người vô cùng yêu thương nhau.

Liễu Khê mở miệng khiến mấy cô gái bừng tỉnh, nhìn nhau không biết nên nói thế nào. Các cô còn nghĩ tiểu tam là loại người dùng phấn son làm đẹp, không nghĩ tới là một mỹ nữ thanh thuần mang theo quyến rũ. Mỹ nữ như vậy, đừng nói là đàn ông, ngay cả phụ nữ cũng phải điên cuồng. “Tránh ra!” Tiêu Kỳ nhíu mày, cảm nhận được Liễu Khê nhích gần tới mình, biết chân cô lúc đi dạo có chút mỏi mệt, trong lòng càng khó chịu, lạnh lùng nhìn mấy cô nữ sinh nói.

Giọng nói và ánh mắt lạnh lùng mang theo sự ác độc kia khiến mấy người lùi về sau mấy bước, né đường. Ánh mắt kia thật đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người vậy. Tiêu Kỳ và Liễu Khê đi lướt qua mấy người, các cô nhìn bóng hai người, có chút không cam lòng nhưng nghĩ lại cũng thấy sợ.

“Có phải nhầm rồi không? Như vậy sao có thể là người đàn ông thích ăn cơm mềm được?”

Một nữ sinh nhịn không được mở miệng, khuôn mặt như thế, muốn tìm một phú nhị đại [1] có tiền thật sự rất dễ. Hơn nữa hắn ta cũng không phải là người dễ chọc, không giống kiểu ăn cơm mềm.

[1] phú nhị đại: đời thứ hai của nhà có tiền.

“Nói không chừng kiểu đó mới là đàn ông thích thông đồng” Cô gái tính cách thẳng thắn nói. “Ánh mắt của người đàn ông kia thật sự đáng sợ!”

Một nữ sinh nói, nhớ tới ánh mắt không có độ ấm kia, rùng mình. “Xin lỗi Tô Yên”

Một cô gái thấy khuôn mặt trắng bệch của Tô Yên, cho rằng Tô Yên đau lòng nên an ủi. Tô Yên thấy không có xung đột, thở dài một cái, trên mặt mang theo chút khổ sở lẫn chút nhẹ nhõm nói “Không sao, tính cách của hắn.. ừm.. có chút không tốt, nên làm các cậu bị thương tớ cũng cảm thấy có lỗi”

“Tô Yên, cậu rất tốt, người đàn ông kia không có ánh mắt” Mấy cô gái an ủi Tô Yên. Chỉ có một người trong bọn họ nhìn Tô Yên nghi ngờ, cô ta vừa thấy vòng tay trên cô tay của cô gái kia, là phỉ thủy tốt nhất, giá trị cũng khoảng mấy trăm vạn. Một cô gái có thể tùy ý mang loại đồ như vậy, trong nhà chắc chắn không bình thường.

“Sao mọi người đều đứng ở đây?” Cậu bạn trai kia trở về thấy một đám đang đứng ở đó thảo luận gì đó, vừa nghi ngờ lại vừa mất hứng. Đứng ở cửa quán café thật sự rất mất mặt.

“A, lúc nãy bọn này thấy bạn trai cũ của Tô Yên…” Một cô bạn lanh mồm lanh miệng nói một câu, nâng cằm chỉ về phía chỗ ngồi ở cửa sổ. Cậu ta vừa thấy, trên mặt hiện ra kinh hỉ, không nghĩ tới thế nhưng có thể gặp được Tiếu Kỳ và Liễu Khê, hai người kia cũng không phải là tầm thường có thể gặp .

“Mọi người gọi đồ trước đi, tôi tới kia chào hỏi một chút” Cậu bạn trai kia sờ tóc của bạn gái, chỉnh sửa lại quần áo, cho dù không thể làm quen nhưng mà để chút ấn tượng cũng tốt lắm.

“Tốt” Mấy cô gái nhìn hắn nghi ngờ, ngoan ngoãn trở về ngồi, ánh mắt đánh giá hai người Liễu Khê. Hơn nữa sau khi thấy chàng trai phú nhị đại của bọn họ đứng cạnh Tiêu Kỳ và Liễu Khê nịnh nọt thì kinh ngạc mở to hai mắt.

“Hoa Hoa, hai người kia rốt cuộc là ai? Sao bạn trai cậu lại lấy lòng họ như vậy?” Một cô gái không nhịn được hỏi. “Sao tớ biết được? Cái này phải hỏi Tô

Yên ấy!” Cô gái tên Hoa Hoa nhìn Tô Yên đầy ý xấu nói “Lúc nãy Tô Yên nói đó là bạn trai cũ của cô ấy mà,?”

Cô ta không thích Tô Yên, lúc trước có mấy nam sinh theo đuổi cô ta lại bị Tô Yên cướp đi. Cho dù cô ta không thích mấy người kia nhưng cũng không cần Tô Yên giả vờ như vậy. Trước kia luôn xem đống đồ Tô Yên khoe khoang, bây giờ, cô ta muốn xem Tô Yên giải thích thế nào. “Đúng rồi, Tô Yên, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Mấy cô gái này không phải là người ngây thơ dễ bị lừa, thấy khuôn mặt Tô Yên khác thường thì truy vấn. “Đại khái là gia thế của cô gái kia rất tốt” Tô Yên miễn cưỡng nở nụ cười, tìm nửa ngày mới ra một cái cớ tốt “Người ta bộ dạng vừa đẹp, gia thế lại tốt hơn tớ, khó trách hắn không cần tớ”

Mấy cô gái thấy đυ.ng vào nỗi đau của Tô Yên, ngậm miệng lại, dù sao bạn trai của Hoa Hoa cũng biết, đợi về hỏi thì tốt hơn. Nhưng mà cậu bạn trai chỉ nói mấy câu, sau đó đưa danh thϊếp rồi rời khỏi, nếu quấy rầy quá mức thì sẽ khiến người ta cảm thấy phiền chán. “A Khải, anh trở về nhanh vậy?” Hoa Hoa đưa tách café cho bạn trai, tò mò hỏi

“Bọn họ là ai vậy? Hình như rất có quyền có tiền”

“Đương nhiên rồi, cô gái kia là thiên kim nhà họ Liễu, không phải mấy hôm trước em đã trồng hoa si với bìa tạp chí có hình Liễu thiếu sao?”

Chàng trai tên A Khải kia uống một ngụm café, nhìn người với với ánh mắt ghen tuông nói. “Em gái của Liễu Nam Hàm? Trời ạ, gien nhà cô ấy thật tốt, anh trai đẹp trai muốn chết, em gái cũng xinh tới mức ngây người”

Hoa Hoa tặc lưỡi, người nhà này không phải có tiền bình thường, nghe nói nhà cô gái đó còn có cả máy bay riêng.

“Về phần cậu Tiêu, những cái khác anh không biết, nhưng nói về gia thế thì không thua gì nhà họ Liễu. Hai người bọn họ thành một cặp quả thật là môn đăng hộ đối, ông trời tác hợp”

A Khải cảm thán một câu, cậu ta từng gặp Liễu Khê tại yến hội, không nghĩ tới đóa hoa xinh đẹp này lại có chủ, trước kia có tin vịt bảo cô ấy là vị hôn thê của Hàng Diệc Phàm, cậu ta còn hâm mộ tên Hàng Diệc Phàm gặp phải vận cứt chó đó. “Cậu Tiêu kia rất nhiều tiền sao?”

Hoa Hoa nhìn Tô Yên với ánh mắt đầy thâm ý, quả nhiên Tô Yên này nói dối người khác. Nói tới mức này ai không biết cô ta nói dối là kẻ ngu rồi. Tô Yên ngồi thấp thỏm, ánh mắt của mấy cô gái nhìn cô ta như dao đâm vào người, cả người vô cùng khó chịu, ngay cả lần đó ở nhà họ Liễu cũng không như vậy, không khỏi cúi đầu tránh những ánh mắt kia.

“Cậu Tiêu không chỉ có tiền, nhưng mà cụ thể anh không biết rõ” A Khải nhún vai nói

“Có người nói nhà cậu ấy nắm quyền ở thủ đô, cũng có người nói cậu ấy là lão đại hắc bang, dù sao cũng có không ít tin tức nhỏ, nhưng không biết thật hay giả”

“Hì hì.. Thì ra là vậy, bọn em còn tưởng rằng hắn là người thích ăn cơm mềm đó” Hoa Hoa nhấn mạnh mấy chữ ăn cơm mềm, rõ ràng là nhằm vào Tô Yên.

“Sao có thể? Mọi người nghĩ sai rồi” A Khải bị bạn gái chọc cười “Nhưng mà cũng có một tin nhỏ, trước kia nhà họ Liễu giúp đỡ một cô bé, thật ra cũng xem như là bạn của cô Liễu, không nghĩ tới cô ta có dã tâm leo lên giường Liễu đại thiếu, nửa đêm bị đuổi khỏi nhà họ Liễu, tất cả mọi người ở khu nhà giàu đều biết”

Tô Yên dại người ra, cô ta chưa từng nghĩ tới người này cũng biết chuyện này, cả người co rúm lại, trên mặt xuất hiện sự sợ hãi. “A, cô gái không biết xấu hổ kia tên gì?” Hoa Hoa thuận miệng hỏi một câu. “Tô Yên”

Lời nói của A Khải vừa dứt thì không khí im ắng, mấy ánh mắt của các cô gái dừng trên người Tô Yên, cô ta đứng ngồi không yên, run rẩy đứng lên. “Hẳn là cùng tên cùng họ, haha”

Một cô gái khó khăn nói, nhưng nhìn khuôn mặt khó coi của Tô Yên thì im miệng. “Vậy, cô Liễu đối xử với cô gái ấy tốt không?” Hoa Hoa hỏi tiếp. “Nghe nói rất tốt, ngay cả quần áo cũng mua hai phần, mỗi người một phần, cô Liễu nổi tiếng là người cuồng mua sắm mà”

A Khải nói sạch tất cả cũng đem mọi khúc mắc giải trừ.

“Thì ra là vậy, khó trách có người nói cậu Tiêu là người thích ăn cơm mềm, cô Liễu là tiểu tam đυ.c góc tường nhà người khác, không biết ai mới là người không biết xấu hổ?”

Có người châm chọc Tô Yên một câu, không nghĩ tới Tô Yên lại xem bọn họ như chú hề. Tất cả mọi người nhìn Tô Yên, không nghĩ tới thân phận con nhà giàu là do Tô Yên tự thổi ra. Vạch trần bộ mặt giả dối của cô ta, một người thích hư vinh, lấy lời nói dối che lấp bản thân là bạch nhãn lang chính là hình tượng của Tô Yên trong mắt mấy cô gái này. Tô Yên cảm thấy trước mắt đen thui, cả người rét lạnh, giống như rơi vào vực sâu vạn trượng, cả người tràn ngập tuyệt vọng và oán hận, cô ta khó khăn lắm mới có thể duy trì mặt nạ lại bị đôi cẩu nam nữ này phá hủy tất cả. Cô ta hận!!!

Cuối cùng Tô Yên cũng không dày mặt có thể ngồi lại, đứng lên, nức nở nói “Tớ đi trước”

Cô ta lảo đảo chạy ra quán café, trước khi đi thì nhìn Liễu Khê với ánh mắt oán độc.

“Món điểm tâm ở đây ăn rất ngon”

Liễu Khê không thích uống café nhưng mà cô rất thích mấy món đồ ăn ngọt, cắn một ngụm thật to làm miệng phồng ta, đáng yêu tới mức khiến Tiêu Kỳ phải bật cười.

“Ừ, em ăn từ từ, anh đi gọi một cuộc điện thoại”

Tiêu Kỳ xoa mái tóc Liễu Khê, xoay người, khuôn mặt của hắn trầm lại, hắn thấy rất rõ ánh mắt của Tô Yên.

“Lão đại, có phân phó gì ạ?” Bên kia điện thoại là giọng điệu cung kính.

“Nhà họ Liễu trước kia có giúp đỡ một cô gái tên Tô Yên học tại đại học A, tôi không muốn thấy cô ta” Tiêu Kỳ chỉ nhẹ nhàng phân phó một câu bâng quơ.