Chap 25: Ác mộng

Trở lại căn phòng của mình, các cung nữ khác còn chưa trở về, trong không gian nhỏ hẹp lạnh lẽo chỉ có Lam Yên.

Suy nghĩ miên man tràn ngập trong đầu nàng, tưởng tượng đến cảnh Xu Quận Chúa là tẩu tẩu mình, Vân Tụ liệu có nói cho nàng ta biết thân phận không được tốt đẹp lắm của muội muội hắn ở Ảnh Nha? Có cho nàng ta đi thăm cấm quân doanh không?

Ngực bỗng nhiên có chút chua xót, có lẽ là do dư chấn nội lực mạnh mẽ vừa rồi của Võ Quốc Công, nàng tự an ủi như vậy.

Màn đêm buông xuống, bầu trời trong xanh như được gột rửa, một vầng trăng sáng treo trên cành cây, ánh sáng nhu hoà trút xuống hồ, là lúc Xu Quận chúa đi ngủ. Cuối cùng đã đến lúc Lam Yên hành động, nàng dọc theo hành lang bước nhanh về phía tẩm cung điện Xương Vinh.

Chưa tới cửa tẩm cung, lại thấy hai cung nữ trốn ra ngoài, còn đang xì xào bàn tán gì đó. Lam Yên trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không rảnh bận tâm đến bọn họ, tiếp tục đi về phía trước. Lại thêm một điều kì quái xảy ra, tẩm cung gỗ son hồng điêu khắc cửa gỗ mở ra, mấy cung nữ mặt mang sợ hãi nối đuôi nhau mà ra, hướng ra ngoài kinh hoảng mà đi.

Bởi vì quận chúa chưa gả, không thích khí tức nam nhân, cho nên tẩm cung không có thị vệ trông coi, chỉ có cung nữ trực. Hiện tại mấy cung nữ này đều trộm chạy ra ngoài, toàn bộ tẩm cung từ cửa lớn đến bên trong đều trống rỗng, một người cũng không lưu lại.

Dù Xu quận chúa có gặp ác mộng, cũng không đến mức phải chạy xa như vậy chứ? Lam Yên càng thêm nghi hoặc, định vào tẩm cung xem rốt cuộc có chuyện yêu ma quỷ quái gì khiến bọn cũng nữ này chạy sợ hãi chạy trốn. Đi tới cửa lại bị một cung nữ hảo tâm hô lên:”Lục Quất, ngươi không muốn sống nữa sao?”

Lam Yên càng mơ hồ, lấy một lý do hỏi thăm:”Hôm nay quận chúa nhìn không có gì khác thường nha? Các ngươi bị làm sao vậy?”

“Quận chúa có ngày nào ban ngày khác thường, nhưng buổi tối vẫn phát tác như thường.” Cung nữ liếc mắt nhìn phía tẩm cung một cái, lại khẩn trương vội vàng nói:” Tóm lại ngươi vẫn nên mau rời đi đi, không khó tránh bị thương. Ta đi trước đây.” Dứt lời, ba bước như hai bước chạy nhanh như chớp ra khỏi cổng.

Tẩm cung rộng lớn xa hoa không một người, phảng phất hương long não dễ chịu. Lúc này chỉ có mấy ngọn đèn sáng, ẩn ẩn chiếu sáng đồ trang trí tinh xảo tao nhã trong cung.

Chiếc giường sơn son chạm trổ hoa văn kia phủ một lớp màn mềm mại như bóng trăng, không thấy rõ quang cảnh bên trong, chỉ nghe được tiếng hít thở đều đều nhẹ nhàng, hẳn là Xu Quận chúa đã ngủ say.

Lam Yên đến gần giường son nhìn chung quanh một phen, mơ hồ có thể thấy người nằm trên giường không nhúc nhích, hết sức nhu thuận. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chua chát trong lòng lại dâng lên, cảnh Vân Tụ cùng nàng ta nói chuyện rất vui vẻ lại xuất hiện trong đầu, đại ca cư nhiên cười với nàng ta, hắn còn chưa từng cười với mình.

Lắc đầu xua tan suy nghĩ, Lam Yên kéo một cái ghế trầm hương tới bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, chuẩn bị chờ ở đây đến hửng đông, bảo đảm cho Xu quận chúa bình an vô sự. Trong điện lúc này trống trải vắng vẻ, không một tiếng động. Quang cảnh phía xa mờ ảo, bị ánh trăng vẽ ra bên cửa sổ một viền bạc phân sáng tối, chiếu xuống nền gạch xanh thơ mộng.

Trên giường bỗng truyền đến tiếng kẽo kẹt dị thường, cách màn che, Lam Yên nhìn thấy Xu quận chúa bỗng nhiên ngồi thẳng tắp dậy! Ngồi thẳng nửa người như ngẩn ra một hồi, không nhúc nhích, sau đó chậm rãi vươn một tay, lấy một loại tư thế cứng ngắc thô bạo xốc lên tấm màn rời giường. Lam Yên nhất thời bị doạ đến lui về phía sau mấy bước, nín thở.

Xu quận chúa giờ phút này không còn vẻ vũ mị nhu hoà như ban ngày, mỗi bộ vị trên cơ thể đều như bị tách ra lắp ráp lại một chỗ, động tác thập phần không phối hợp. Mà hai mắt nàng nhắm nghiền, nghiễm nhiên không giống trạng thái thanh tỉnh, dưới ánh trăng chiếu rọi vẻ mặt trắng bệch đáng sợ.

Đầu tiên là cúi thẳng người qua thắt lưng, thả một chân xuống mép giường, lại buông một chân kia xuống, sau đó cứng ngắc chống cơ thể đứng thẳng, đầu gối cũng không cong một chút thẳng tắp đi tới bàn trang điểm, nặng nề vỗ lên hộp trang sức gỗ đàn hương, đem đám trang sức cài tóc bên trong mò mẫm chấn động leng keng, bàn tay trắng nõn lập tức sưng đỏ lên.

Cô giống như không có cảm giác đau, thô bạo mò mẫm, rất nhanh sờ được một cây trâm vàng bén nhọn, nắm chặt trong tay, xoay nửa người, bắt đầu đâm vào không khí trước mặt.

Lam Yên cách cô ta vài thước bị hành động quỷ dị này làm giật mình, ánh mắt mở to, bỗng nhiên hiểu được vì sao đám cung nữ kia trốn ra ngoài.

Quận chúa này một bên lảo đảo cổ quái đi tới, một bên dùng sức vung cây trâm sắc nhọn trong tay đâm lung tung, lực đạo to lớn khiến người nghiêng về phía trước. Với sức mạnh này của cô, nếu trúng một đâm, đủ để xẻo một mảng da thịt thật sâu.

Sợ Xu quận chúa làm bị thương chính mình, Lam Yên không dám cách cô quá xa, mỗi lần cô tiến thêm một bước liền lùi về sau nửa bước, lúc nào cũng chú ý động tác của cô. Bỗng nhiên cánh tay Xu quận chúa vô tình động phải bình hoa sứ nhỏ bên cạnh, bình hoa rơi xuống đất, kèm theo tiếng choang vang dội, mảnh vụn sứ cùng cánh hoa tàn vương vãi khắp nơi, mà Xu quận chúa như không nghe thấy, giẫm lên mảnh sứ tiếp tục đi về phía trước.

Thì ra đây là cái gọi là ác mộng. Lam Yên nhíu mày, cơn ác mộng này phát tác cũng quá mức đáng sợ.

Đối mặt với quận chúa đang điên cuồng này, Lam Yên không phải không nghĩ đến việc trực tiếp đánh cô ta ngất xỉu, nhưng quận chúa là thân thể thiên kim, nếu bị thương nàng sẽ khó giải thích được, hiện tại chỉ có thể một bên che chở cô ta, một bên kiên nhẫn chờ cô ta phát tác ác mộng xong.

Gió ầm ầm xuyên tường thổi đến, một bóng xanh nhanh chóng lao tới, từ sau lưng đỡ lấy hai cánh tay, khống chế hai tay cô ta. Lam Yên nhìn kĩ, thì ra là cung nữ lướt qua sáng nay, dưới sự khống chế của bà ta liều mạng giãy giụa, hai tay vung lung tung.

Bà ta thấy Lam Yên còn đang sững sờ, lập tức hét lên:”Thất thần cái gì, mau giúp ta ấn nàng ấy!”

Lam Yên như tỉnh mộng, vội vàng tiến lên đè chặt chặt Xu quận chúa, chỉ thấy cung nữ này lấy ra bên hông cây ngân châm, vừa nhanh vừa chuẩn đâm vào mấy đại huyệt.

Xu quận chúa nhất thời không giãy giụa nữa, tứ chi mềm nhũn ngã xuống. Nhìn thấy động tác thuần thục lưu loát của bà ta, Lam Yên như ngây dại, cúi đầu nhìn Xu quận chúa lần nữa, dường như lại một lần nữa. ngủ say.

Cung nữ trước mắt chậm rãi lau ngân châm trong tay, mũi châm bén nhọn phản xạ ánh trăng lạnh lẽo, Lam Yên trong đầu đầy suy nghĩ. Khoảng cách gần như vậy, nàng có thể cảm nhận được tu vi cung nữ này ở trên mình, là địch hay là bạn còn chưa rõ.

Đúng lúc này, cung nữ kia quay đầu lại nhìn nàng chằm chằm, nheo mắt lại hỏi:”Ngươi là người làm nhiệm vụ lần này của Ảnh Nha?”

Bị vạch trần thân phận, Lam Yên kinh ngạc nhìn về phía bà ta, ra vẻ trấn định hỏi ngược lại:”Ngươi là ai?”

“Ta là Đường Thiên Kết.” Đường Thiên Kết đem ngân châm thu hồi bên hông, nghiêm mặt nói:”Vương là một trong bảy vị Độ Nha, ngươi hẳn đã nghe qua tên ta.”

Ngày hôm qua Tô Thanh Minh quả thật đã nhắc tới người này, nhưng bà ta phải ở phủ Xương Vinh công chúa, sao lại ở chỗ này? Lam Yên nhíu mày hoài nghi hỏi:” Ta biết ngài, nhưng lẽ ra nhiệm vụ lần này hẳn không gặp được ngài?”

Đường Thiên Kết vội vàng kéo nàng nói:” Ngày hôm qua ta ở phủ công chúa nghe người ta nói Xu quận chúa xảy ra chuyện, liền trộm chạy tới, ngươi ngàn vạn lần đừng nói cho Võ Quốc Công biết.”

Lam Yên gật gật đầu, vẫn cảnh giác nhìn chằm chằm bà ta. Quy củ Ảnh Nha là tuyệt đối phục tùng, không được cãi lệnh. Trước mắt người này thân là Độ Nha mà cãi lệnh đến trắng trợn như vậy, còn để một Ảnh Nha không quen biết như nàng giữ bí mật, thật sự làm người ta khó tin phục.

Đường Thiên Kết lúc này lại không đem phòng bị của Lam Yên để trong lòng, tuỳ tiện nói:”Ngươi tên là gì? Ai trực tiếp quản lý ngươi?”

“Ta trực thuộc Tô Thanh Minh, Tô đại nhân quản.” Lam Yên không nói tên thật của mình.

Đường Thiên Kết lông mày mảnh khảnh cao gầy nhếch lên, chợt nhận ra:” Vậy ta biết ngươi là ai rồi. Tô Thanh Minh chỉ mang theo một người, cả đám Độ Nha đều biết. Ngươi là Lam Yên, phải không?”

Thấy bà ta có thể nói chính xác tên mình, Lam Yên buông xuống một phần cảnh giác, gật gật đầu, thăm dò hỏi:”Ban ngày ngài tới đây làm gì?”

“Hôm nay ta mới tới, chưa rõ tình huống quận chúa như thế nào, liền đi chung quanh hỏi một vòng. Là vào cung được hai ngày bắt đầu phát bệnh, ta nghe nói Hoàng Thượng đã mời Thượng Dược Cục phụng ngự tới xem, đều tìm không ra nguyên nhân. Xương Vinh công chúa nghi ngờ là oan hồn tiền triều tác quái, bám lên người Xu quận chúa, nên mới có thể biến thành như vậy.”

“Lấy chuyện quỷ quái giải thích, không nói đến là chuyện vô căn cứ, còn làm lòng người trong cung trên dưới hoảng sợ.” Lam Yên nhíu mày:” Nhưng ngay cả Thượng Dược Cục phụng ngự cũng không chẩn đoán được, xem ra bệnh này của Quận Chúa thật sự không đơn giản.”

“Nói phải.” Đường Thiên Kết tán thưởng gật đầu,” Như vậy đi, lấy thân thủ của ta, ngoại trừ Hoàng Thượng và Hoàng Hậu không thể đến gần, những nơi khác đều có thể tuỳ tiện đi. Ta và ngươi mỗi người đi thu thập manh mối, nếu như có kết quả gì, ngươi đi báo cáo cho Tô Thanh Minh, thế nào?”

Điều này đương nhiên hợp ý Lam Yên, nàng lập tức đáp ứng.

Hai người hợp lực đem Xu quận chúa nâng trở lại lên giường, Đường Thiên Kết nắm màn giường không chịu buông xuống, trong ánh mắt nhìn Xu quận chúa có vài phần hiền lành của mẫu thân, cảm thán nói:”Lúc ta vào phủ công chúa, Xu quận chúa mới cao đến bả vai ta. Ba năm thoáng qua, đã thấy nàng sắp xuất giá.”

Thân thể Lam Yên cứng đờ, ra vẻ tò mò hỏi thăm:”Đã chọn được quận mã?”

“Ngày vào cung, Tông Chính Tự cho nàng xem qua hai mươi vị thanh niên tài tuấn, một người nàng cũng không hài lòng. Về sau Võ Quốc Công mang theo Thời tướng quân, chính là phụ thân cùng đại ca ngươi, vừa lúc vào cung yết kiến, bị Xu quận chúa liếc mắt một cái nhìn trúng.” Đường Thiên Kết không chớp mắt nhìn Xu quận chúa,” Lúc ấy tuy Hoàng Thượng không trực tiếp nói, nhưng Hoàng Hậu liền đáp ứng, còn thường xuyên gọi hai cha con bọn họ vào cung, đến thăm Xu quận chúa.”

Ngụ ý, Vân Tụ cùng quận chúa, hơn phân nửa là đinh đã đóng trên ván.

“A, đúng rồi.” Đường Thiên Kết như nhớ ra điều gì, quay đầu lại,”Ta đây chính là cãi lời mệnh lệnh hai bên, ngươi ngàn vạn lần đừng để Xu quận chúa cùng Xương Vinh công chúa biết ta ở đây.”

Lam Yên do dự nửa ngày, vô hình chung các nàng đã có dây dưa, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Lúc trở về, trời đã sáng, các cung nữ khác trong phòng vừa ra khỏi cửa không lâu. Lam Yên vừa vào cửa liền chôn mình trong đệm giường, khép chăn trái phải lên, bọc mình thành một cái sủi cảo.

Hôm qua là Tô Thanh Minh, hôm nay là Vân Tụ, có lẽ về sau sẽ là Loan Ngọc. Những người nàng coi trọng rốt cuộc từ khi nào cách nàng ngày càng xa.

Lam Yên nhớ tới hình ảnh Tô Thanh Minh chê ngực lại, ánh mắt lạnh lùng, khó chịu muốn khóc. Nàng muốn gặp hắn, hỏi hắn những chuyện đã xảy ra. Không cầu hắn cần nàng, chỉ cầu có thể bồi hắn thêm một hồi cũng tốt.

Cửa bỗng chậm rãi mở ra, lúc này lẽ ra cung nữ đều phải ở bên ngoài trực ban, chẳng lẽ là…

“Tô…” Lam Yên vừa quay đầu lại, nhìn thấy một người quen thuộc khác, sau khi nghe được lời nàng lập tức nhíu mày.