Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Tần Hiểu Thiên không nhớ nổi đã bao lâu mình chưa chạm vào phụ nữ. Hình như là sau khi Đường Tâm rời đi anh cũng không chạm vào ai, cho nên đám Vương Tiểu Xuyên vẫn hay trêu chọc anh, có phải là vì Đường Tâm mà thủ thân như ngọc không, khi đó anh chỉ nhàn nhạt cười cho qua, sự thực thế nào thì chỉ có mình anh rõ.
Mỗi ngày anh đều bị mấy việc vặt vãnh liên quan đến Khương Trừng làm phiền lòng, cả ngày đi theo cậu ta, hôm nay ở nơi này, ngày mai lại ở nơi khác, mà chính anh cũng không có bao nhiêu du͙© vọиɠ, lúc thật sự cần thiết thì anh cũng có thể tự mình giải quyết, cho nên cũng không tìm phụ nữ.
Còn có một điều mà anh không muốn thừa nhận, cũng không dám thừa nhận.
Anh có du͙© vọиɠ với Hình Mạn.
Nhưng mỗi khi nổi lên loại du͙© vọиɠ này, anh sẽ cố sức ngăn chặn nó, anh biết cô thích anh cho nên anh càng không dám chạm vào cô, anh sợ mình không cho cô được thứ cô muốn, anh sợ mình sẽ tổn thương cô. Nhưng sau khi Đường Tâm xuất hiện, anh lại phát hiện, vậy mà cô bắt đầu trốn tránh anh, bắt đầu từ từ xa cách anh, khiến một cảm giác nói không nên lời cứ quẩn quanh trong lòng anh.
Anh thở dài một hơi, dường như đã thỏa hiệp.
Anh bỗng nhiên vươn tay ôm chặt cô vào ngực mình, đổi bị động thành chủ động, đôi môi cuốn lấy cô, tay cũng đặt trên eo cô.
Hình Mạn vô lực nằm xụi lơ trong ngực anh, anh đưa tay nhẹ nhàng bế cô lên, ấn chặt lưng cô về phía mình, giờ cô hoàn toàn dựa vào Tần Hiểu Thiên để chống đỡ, nếu không có Tần Hiểu Thiên, có lẽ cô đã sớm xụi lơ trên mặt đất.
Mái tóc nâu uốn lọn to của cô nửa ướt dính ở sau lưng, hai má ửng đỏ, ánh mắt quyến rũ, vô cùng thu hút.
Yết hầu Tần Hiểu Thiên không khỏi giật giật, anh hơi cúi người bế ngang cô lên. Anh bước từng bước vững vàng ra khỏi phòng vệ sinh, sau đó đặt cô nằm trên chiếc giường mềm mại, bản thân mình cũng đè lên.
Tay anh chống cạnh người cô, mắt rũ xuống, trong mắt là sự thâm trầm u ám nói không nên lời.
“Hôn em được không?” Ánh mắt cô mơ màng nhìn anh, đôi tay nắm chặt áo sơmi của anh, nhẹ giọng nói.
Con ngươi anh bỗng nhiên tối lại, anh vươn tay ấn bả vai cô xuống giường rồi bỗng nhiên cúi đầu, hung hăng hôn lấy môi cô, đôi môi cô mềm mại non nớt khiến anh nghiện, khiến anh không nỡ buông ra. Anh dịu dáng ngậm môi cô, dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng miêu tả hình dáng đôi môi tinh xảo.
Hình Mạn không khỏi nhẹ nhàng ưm một tiếng. Cơ thể Tần Hiểu Thiên cứng đờ, đầu lưỡi cưỡng ép cô hé môi, mạnh mẽ tiến vào. Miệng cô có mùi hương nhàn nhạt của rượu vang, anh cũng vậy.
Đây không phải chạm môi bình thường, thậm chí Hình Mạn có thể cảm giác rất rõ ràng anh cưỡng ép cô hé miệng thế nào, làm càn mà cuốn lấy cô cùng nhau trầm luân, dây dưa không ngừng.
Khi hai chiếc lưỡi chạm vào nhau, hai người đều lập tức run rẩy.
Hình Mạn không biết mình say hay là không say, cô chỉ biết là, cô muốn Tần Hiểu Thiên. Vì thế cô ngồi dậy, từ từ vươn tay cởϊ áσ ngủ, một cúc lại một cúc được cởi ra.
Không biết vì sao, Tần Hiểu Thiên lại cảm thấy giờ Hình Mạn đang tỉnh táo, đôi mắt cô nhìn anh giống như yêu tinh khiến anh hồn xiêu phách lạc.
Cô từ từ cởϊ áσ ngủ trên người ra, cứ như vậy chân thành nhìn anh, sau đó chậm rãi đến gần.
Đến khi Hình Mạn dán vào người anh, trong mắt Tần Hiểu Thiên như có một ngọn lửa, nóng đến đáng sợ, yết hầu cũng chuyển động lên xuống.
“Hình Mạn, em chắc chắn chưa?” Anh nỗ lực khắc chế du͙© vọиɠ dưới đáy lòng, nhẹ nhàng hỏi.
“Vâng.”
Giọng cô rất thấp, nhưng giây phút đó lại khiến toàn bộ kiên trì mà Tần Hiểu Thiên có đều tan rã.
Anh vươn tay tắt đèn bàn trên tủ đầu giường, căn phòng lập tức tối đen. Anh cúi đầu gặm cần cổ trắng mịn của Hình Mạn, răng môi để lại dấu hôn ẩm ướt.
Anh đè cô dưới thân mình, bàn tay nóng như lửa chu du lên phía trên cô, chạm đến một nơi mềm mại, tay anh bao trùm lấy thứ mềm mại đó.
Một nơi chưa từng bị ai chạm qua, mang theo cảm giác tê dại của cồn, cơ thể Hình Mạn run nhè nhẹ.
Hô hấp Tần Hiểu Thiên càng ngày càng dồn dập, càng ngày càng trầm trọng, khát vọng với Hình Mạn cũng càng ngày càng lớn.
Lúc tiến vào, Tần Hiểu Thiên cảm giác có một tầng trở ngại rất rõ ràng, anh không khỏi ngừng lại, không thể tin được nhìn Hình Mạn dưới thân đang nhắm mắt lại, trán đã bị mồ hôi thấm ướt. Anh nhìn cô, trong lòng có một cảm giác phức tạp khó nói.
Hình Mạn cảm giác được Tần Hiểu Thiên dừng lại, cô từ từ mở mắt.
“Sao không tiếp tục…” Hình Mạn có hơi khó chịu, giọng điệu cũng mềm mại, mang theo chút nghẹn ngào.
Tần Hiểu Thiên là một người đàn ông bình thường, đặc biệt dưới thân là cô gái mà mình yêu, dù là người đàn ông nào nghe nói như vậy cũng không chịu nổi, tay anh đan vào tay cô, sau đó động thắt lưng.
“Ưm…”
Hình Mạn lập tức cảm thấy một cảm giác xé rách ập đến, khiến tâm trí vốn đang mơ màng vì men sau thanh tỉnh lại, cô nhìn Tần Hiểu Thiên phía trên mình, dục tình trên mặt không chút che dấu, đôi mắt u ám thâm trầm.
Anh cúi đầu nhẹ nhàng hôn cô, một tay đỡ eo cô, một tay nắm tay cô.
Nếu nói lúc trước Hình Mạn uống say, không hề tỉnh táo thì lúc này Hình Mạn cảm thấy mình đã hoàn toàn thanh tỉnh. Cô nhìn anh, người đàn ông ở trong lòng cô gần mười năm.
Cô cảm thấy có lẽ mình điên rồi, cô cũng biết, đêm nay qua đi, hai người anh và cô không bao giờ có thể như trước nữa, cuối cùng cô vẫn bị dụ hoặc mà phá vỡ quan hệ cân bằng giữa anh và cô.
“Tần Hiểu Thiên…” Nước mắt Hình Mạn tràn ra khỏi khóe mi.
“Khóc gì chứ, anh ở đây.” Anh vuốt ve mặt cô, dịu dàng nói.
Anh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt cô.
Hình Mạn tham luyến dịu dàng của anh, cô từ ngẩng dậy, vươn tay ôm chặt cổ anh.
“Hình Mạn, chúng ta kết hôn đi.” Giọng Tần Hiểu Thiên có lẫn hơi thở hổn hển, nhưng lại dịu dàng mà kiên định.
Hình Mạn không trả lời anh, bởi cô biết anh và cô đều say, cho nên những lời anh nói với cô, chuyện anh và cô đang làm, trời sáng lên, tất thảy đều sẽ tan thành mây khói.
Đêm rất dài, rất chậm.
...
Trong mơ.
Là ngày mà Đường Tâm rời đi.
Thật ra ngày đó cả Tần Hiểu Thiên và cô đều đi, nhưng Tần Hiểu Thiên chỉ đứng sau một cây cột ở sân bay, không xuất hiện, người tiễn cô ta đi là cô.
Hình Mạn vẫn luôn không quên được lời Đường Tâm nói ngày đó.
Cô ta nói: “Hình Mạn, cô lừa được người khác nhưng cô không lừa được tôi, cô thích Hiểu Thiên đúng không? Tôi rời đi có phải cô vui lắm không? Thật ra trong lòng cô đã sớm ước gì tôi đi cho khuất mắt chứ gì?”
Lúc đó cô sững cả người, bởi cô chưa từng nghĩ Đường Tâm sẽ biết, loại cảm giác này giống như một buổi ngày hạ, bí mật của mình bị người khác bóc ra, toàn bộ phơi bày dưới ánh nắng, giây phút kia, cô thực sự ngây dại.
Cô theo bản năng nhìn cây cột sau lưng, nhưng cũng chỉ nhìn thấy một góc áo len màu đen.
Đường Tâm cười lạnh nhìn cô, sau đó kéo hành lý xoay người rời đi.
Khi qua cửa kiểm tra an ninh, cô thấy cô ta nghiêng đầu, giọng nói lạnh lùng của cô ta truyền đến: “Hình Mạn, cô biết không, tôi rất ghét cô, từ khi cô bắt đầu tiến vào vòng luẩn quẩn này của chúng ta thì tôi đã biết rồi, tôi ghét cô.”
Cảnh trong mơ đột nhiên thay đổi, cô thấy Tần Hiểu Thiên.
Tần Hiểu Thiên vẫn mặc như lần đầu cô thấy anh, áo sơmi màu trắng, quần jean thẳng thớn màu xanh, giày lười sạch sẽ màu trắng.
Anh nhìn cô, trong mắt là bi thương không nói nên lời.
Bi thương đến mức Hình Mạn rơi nước mắt.
Anh nói: “Hình Mạn, em đừng thích anh nữa, đừng chờ anh.”
“Hình Mạn, xin lỗi, anh không quên được Đường Tâm.”
...
“Không…” Cô nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Không…”
Trên trán Hình Mạn thấm ướt mồ hôi lạnh, đột nhiên cô mở mắt ra.
Cô không ngừng thở gấp, tóc mái trên trán ẩm ướt, môi cũng trắng bệch.
Gần đây cô vẫn hay mơ thấy như vậy. Đường Tâm quả nhiên vẫn là cái gai trong lòng cô, đặc biệt là sau khi Đường Tâm trở về, trong lòng cô càng ngày càng bất an, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Nhưng giây tiếp theo, sắc mặt Hình Mạn đột nhiên biến đổi, cô nhìn xung quanh, rất quen thuộc nhưng không phải nhà cô, đây là… nhà Tần Hiểu Thiên!
Cô theo bản năng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, lại thấy Tần Hiểu Thiên đang ngủ bên cạnh mình, gương mặt anh bình thản, khóe miệng còn hơi cong cong, cánh tay ôm chặt eo cô.
Hình Mạn lập tức tỉnh táo.
Cô nhìn quần áo hỗn độn trên mặt đất, kí ức về đêm qua hiện lên rất rõ ràng.
“Tần Hiểu Thiên, anh yêu em đi, được không?”
“Anh quên Đường Tâm đi được không, anh biết không, em yêu anh. Mẹ nó, em yêu anh từ mười tám tuổi đến hai mươi tám tuổi, anh yêu em đi được không?”
Tất cả mọi chuyện đêm qua giống như một cuộn phim cũ, từng chút từng chút hiện lên trong đầu cô, gương mặt Hình Mạn tái nhợt.
Cô nhớ đêm qua trước khi chìm vào giấc ngủ, anh nói câu kia.
Anh nói: "Hình Mạn, chúng ta kết hôn đi."
Đây là một nói câu thật đẹp, được người đàn ông cô yêu gần mười năm nói ra, nhưng cô lại không có chút vui mừng, có chỉ là lòng càng thêm bi thương.
Đôi mắt cô nhòe dần đi.
Cô nhẹ nhàng cử động cơ thể, nghiêng người sang chỗ anh.
Cô vươn tay, dịu dàng vuốt ve từng đường nét gương mặt anh.
Cô cứ nhìn anh như vậy, dường như nhìn thế nào cũng không đủ.
Cô nghĩ, trời đã sáng rồi, cô cũng nên rời đi.
Cô ngẩng người dậy, nhẹ nhàng hôn lên môi anh.
“Tần Hiểu Thiên, em yêu anh.” Cô nói trên môi anh.
Sau đó cô cẩn thận lấy tay anh trên eo mình đi, không màng đến đau đớn trên người mà bò dậy, cô nhìn áo quần lung tung hỗn loạn trên mặt đất, khoác áo ngủ vào phòng vệ sinh, cầm lấy quần áo khoác đại lên người.
...
Lúc tỉnh lại, Tần Hiểu Thiên theo bản năng muốn ôm người bên cạnh vào lòng, nhưng lại sờ đến một khoảng trống, chăn và khăn trải giường bên người đã lạnh lẽo.
Anh đột nhiên bật dậy khỏi giường.
Vị trí bên cạnh đã sớm trống không.
Vậy mà cô lại… chạy trốn?
Đôi mắt Tần Hiểu Thiên lóe lên, anh lấy điện thoại bên cạnh gọi cho Hình Mạn, nhưng dù anh gọi bao nhiêu cuộc cũng không có người nghe máy.
Tần Hiểu Thiên đặt điện thoại lên giường, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời đã sáng ngoài cửa sổ, sau đó xốc chăn xuống giường, đi chân trần trên thảm mềm mại, làm lộ ra đôi chân dài rắn chắc mạnh mẽ, còn có từng múi cơ bụng rõ ràng.
Anh nhấc chân vào phòng vệ sinh, nếu anh đã hạ quyết tâm, vậy anh cũng không để bụng chút thời gian này, giờ anh có rất nhiều thời gian để từ từ đến với cô.