Chương 75: Ngoại truyện 1 🍩 Cam nhỏ tranh sủng

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Khương Trừng và Lâm Giang Nam kết hôn đã hơn năm năm, là năm năm mà Khương Trừng hay up Weibo nhất, tần suất up Weibo mỗi ngày một nhiều. Nhưng mỗi lần anh up Weibo đều là chuyện ngược cẩu, hơn nữa hiện tại quần áo anh mặc đều giống Lâm Giang Nam và Cam nhỏ, bộ nào cũng là đồ gia đình.

Bản thân Khương Trừng là người mẫu nên mặc quần áo gì cũng đẹp, mà Lâm Giang Nam tuy không phải người mẫu nhưng dáng người cô cũng không thể bắt bẻ, mỗi một bộ quần áo đều có thể mix (phối) rất tốt.

Còn Cam nhỏ nhà hai người họ cũng rất cao, quả nhiên soái ca đều được bồi dưỡng từ nhỏ. Cam nhỏ là con của Khương Trừng và Lâm Giang Nam, tên là Khương Già Dục, năm nay đã năm tuổi, chân dài vô cùng, quả nhiên là di truyền gen tốt của nam thần, ngay cả khuôn mặt cũng không thể bắt bẻ, tuổi còn nhỏ đã có một đám chị gái làm fan.

Một nhà này quả thực là sách giáo khoa về đồ đôi, đồ gia đình của giới giải trí. Mỗi ngày dạy bạn làm sao để mang đồ gia đình, làm sao để khoe ân ái, đúng là ngược chết một đám cẩu độc thân, nhưng mà dù thế nào thì cẩu lương hai người họ rải đều có fangirl tự nguyện há miệng, vừa ồn ào nói ngược cẩu nhưng cũng vừa mong ngóng cẩu lương, fan nhà này đúng là có một không hai.

Lâm Giang Nam cũng được như ý nguyện ngồi lên ghế Hội trưởng Fan Club của Khương Trừng. Đương nhiên làm hội trưởng là chắc chắn phải cho nhóm fangirl phúc lợi, vì thế mỗi ngày Lâm Giang Nam thích nhất là thi thoảng chụp lén Khương Trừng để có vài bức ảnh cho nhóm fangirl liếʍ hình.

Tối hôm nay, nhân lúc Khương Trừng đi tắm, Lâm Giang Nam lén mở máy tính cùng nhóm fangirl nói chuyện.

Cam Miêu: Hello các baby~ mình về rồi nè.

Fangirl của Trừng: Hội trưởng đại nhân, rốt cuộc cũng online rồi. Xoay quanh /

Ta là fan não tàn của Khương Trừng: Cung nghênh hội trưởng đại nhân ~

Cam thích ăn Trừng Tử: Cung nghênh hội trưởng đại nhân ~

Sau đó trên màn hình lập tức spam “Cung nghênh hội trưởng đại nhân”.

Cam nam thần: Hội trưởng đại nhân, nam thần của mọi người đâu, giờ hội trưởng lên nói chuyện phiếm như vậy không sợ bị phát hiện sao?

Cam Miêu: Mình mà phải sợ anh ấy? Dù sao anh ấy cũng đang đi tắm, đừng lo lắng. Khoe khoang /

Cam Trừng của Trừng: Hội trưởng, chị là thần tượng của em, hôm nay Tieba của chị chưa đăng gì đấy, mọi người đều đang kêu gào. Đáng sợ /

Cam chua chua ngọt ngọt: Hội trưởng, có thể mong chờ ảnh mang áo choàng tắm không? Tình yêu /

Quả cam: Trời má ơi, ảnh mang áo choàng tắm đấy ~ Kích động /

Ảnh mang áo choàng tắm?

Lâm Giang Nam ngẫm nghĩ, vừa lúc phòng vệ sinh phía sau truyền đến tiếng mở cửa, vì thế cô yên lặng lấy điện thoại bên cạnh máy tính.

“Cạch”.

Cửa mở.

Khương Trừng mặc áo choàng tắm, vừa cúi đầu đi đường vừa lau tóc.

Lâm Giang Nam tìm thời cơ, lo lắng “tách” một cái chụp ảnh Khương Trừng, mà lúc Lâm Giang Nam đưa tay lên chụp, Khương Trừng đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô.

Lâm Giang Nam xấu hổ giữ yên tư thế, nhưng cô cũng mau chóng phản ứng lại, cô hơi nâng điện thoại lên, nhìn máy ảnh mỉm cười, vươn tay làm hình chữ V.

“Ai da, nơi này ánh sáng quá kém, chụp lại đã.”

Cô vừa nói vừa cử động người, quay sang bên kia tiếp tục selfie.

Khương Trừng không tiếng động mỉm cười, tiếp tục lau tóc, cũng không chọc thủng bí mật của cô.

Lần trước Tần Hiểu Thiên có nói với anh, gần đây không hiểu sao trên mạng lại xuất hiện rất nhiều ảnh của anh. Tuy không phải ảnh gì tư mật nhưng anh cũng phải chú ý một chút, là một chủ tài khoản Tieba dạo gần đây đang nổi lên, mỗi ngày tung một ít ảnh của anh, hơn nữa có rất nhiều ảnh chụp cận cảnh, mà chủ tài khoản này dường như có lực ảnh hưởng rất lớn, mỗi lần đăng gì đều được fan đẩy lên, thế nên số fan càng ngày càng nhiều.

Tần Hiểu Thiên phát hiện, chủ tài khoản này cũng không phải người bình thường, ngoài đời chắc cũng là một cao thủ máy tính, anh ấy tra vài lần rồi mà vẫn không ra, chỉ có một lần đăng tải không cẩn thận tiết lộ địa chỉ, tuy đã nhanh chóng xóa đi nhưng anh ấy vẫn tra ra nguồn gốc. Vừa tìm ra, kết quả không tra không biết, tra một cái liền khiến người ta nhảy dựng. Chủ tài khoản này lại là người quen cũ, đây không phải bã xã nhà ông lớn của bọn họ sao?!

Vì thế Tần Hiểu Thiên nói chuyện này cho Khương Trừng, Khương Trừng chỉ lướt lướt Tieba của cô, nói một câu: “Cô ấy vui là được.”

Tần Hiểu Thiên lập tức chịu một vạn điểm thương tổn, anh cực khổ tra tìm nhiều ngày như vậy, ngay cả con trai đi nhà trẻ cũng không đi đón được, chỉ đổi lại một câu cô ấy vui là được, xem ra anh phải bồi thường con trai thật tốt rồi.

Khương Trừng vừa lau tóc vừa đi đến mép giường.

“Đừng chơi máy tính nữa, mau lại đây ngủ đi.” Khương Trừng nói với Lâm Giang Nam.

“Ừm, một lát nữa thôi.” Lâm Giang Nam nhìn lén Khương Trừng, phát hiện anh đang cúi đầu lau tóc thì nhanh chóng dùng dây giắc kết nối điện thoại với máy tính, sau đó đăng tải bức ảnh mang áo choàng tắm lên diễn đàn, ảnh vừa tung ra, trong diễn đàn lập tức bùng nổ.

Bao nhiêu bình luận đổ xô nhau, một đám háo sắc bắn tim…

Lâm Giang Nam cùng nhóm fangirl nói chuyện vô cùng hăng hái, không biết là ai kéo đến đề tài "sức lực" của Khương Trừng, lập tức như một hòn đá ném vào mặt hồ làm dậy sóng, không khí trên diễn đàn lập tức nóng đến cực điểm.

Một đám em gái đen tối trồi lên, tiểu Hoàng đồ [1], tiểu Hoàng văn [2] gì đó đều ném lên hết.

[1] Tiểu Hoàng đồ: tranh ảnh người lớn

[2] Tiểu Hoàng văn: truyện người lớn

Mặt Lâm Giang Nam đỏ lên, đúng là một đám đen tối. Nhưng một lát sau, cô cũng lấy tiểu Hoàng đồ mình cất trữ ra chia sẻ, mọi người nói chuyện vui vẻ vô cùng.

Khương Trừng thấy Lâm Giang Nam cứ hăng say bấm bấm bàn phím, thế là anh nhấc chân đi qua chỗ cô, nhưng Lâm Giang Nam chơi quá hăng say, căn bản không chú ý phía sau mình đã xuất hiện một nhân vật nguy hiểm.

Tầm mắt Khương Trừng quét một vòng trên màn hình.

Cam nam thần: Hội trưởng, mau nói cho em nghe chút đi, thể lực nam thần kéo dài bao lâu? Háo sắc /

Ta là fan não tàn của Khương Trừng: Cái kia… Hai người… lúc quan hệ nam nữ… có nhìn kĩ nhau không?

Cam Trừng của Trừng: Giống như không có lửa thì sao có khói vậy!

Cam Miêu: Cái này… Mọi người quá đen tối, không nói chuyện với mọi người nữa…

Trừng Miêu: Em gái theo chị đi, chị chuyên môn bán tinh dầu! Câu dẫn /

Quả cam chua chua ngọt ngọt: Hắt lầu trên một bát xuân dược đi!

Em yêu Khương Trừng: Bố đây mệt mỏi quá, cắm cọc | bất động

Quả cam: Hội trưởng, nói đi, một đêm bao nhiêu lần vậy? Háo sắc /

Cam Miêu: Không biết, cự tuyệt trả lời…

Quả cam: Không thể nào? Hội trưởng, chị mà lại không biết, chẳng lẽ nam thần nhà chúng ta có… Bệnh kín…

“Phụt.”

Lâm Giang Nam vừa đọc vừa uống nước, thiếu chút nữa là phun ra. Cô nhanh chóng buông ly nước sau đó đánh chữ, nhưng vì sao cô cảm thấy sau lưng lành lạnh nhỉ?

Mơ hồ cảm thấy có gì đó không thích hợp, vì thế cô cứng đờ xoay người qua. Sau đó cô liền thấy Khương Trừng đen mặt đứng sau lưng mình.

“Mẹ ơi!” Cô sợ tới mức la lên.

Gương mặt Khương Trừng âm trầm, nhìn chuỗi tin nhắn không ngừng nhảy lên trên màn hình.

Anh từ từ cúi người, vươn tay vòng Lâm Giang Nam trong ngực mình, ngón tay bấm bấm trên bàn phím, gõ nhanh như gió.

Cam Miêu: Ngày mai cô ấy sẽ nói một đêm bao nhiêu lần.

Lâm Giang Nam nhìn tin nhắn Khương Trừng gửi, nuốt nước miếng. Những lời này được gửi, một đám đang liều mạng spam lập tức yên lặng vài giây.

Sau đó đột nhiên bùng nổ.

Cam nam thần: Ai u mẹ ơi, nam thần!!!

Ta là fan não tàn của Khương Trừng: Đã mạo phạm nam thần rồi, nhưng dựa vào câu nói trên... chắc chắn hội trưởng đại nhân của chúng ta bị thu thập rồi…

Cam Trừng của Trừng: Đau lòng cho hội trưởng đại nhân ba mươi giây.

Em yêu Khương Trừng: Hội trưởng đại nhân, mai đừng quên nói cho mọi người biết nam thần một đêm bao nhiêu lần.

Quả cam chua chua ngọt ngọt: Hội trưởng đại nhân, ngày mai đừng quên nói cho mọi người biết nam thần một đêm bao nhiêu lần.

...

Lâm Giang Nam trơ mắt nhìn màn hình bị spam những lời này, đầu đầy hắc tuyến, quả nhiên bình thường cô quá chiều các cô ấy. Vì thế Lâm Giang Nam thấy Khương Trừng đóng máy tính lại, vươn tay, nhẹ nhàng bế ngang cô lên.

Khương Trừng ném cô lên giường, Lâm Giang Nam nhanh chóng bò lên, vừa lùi vừa lắp bắp nói: “Đừng đừng… Đừng xúc động… Xúc động là ma quỷ [3]…”

[3] Xúc động là ma quỷ: người xúc động dễ làm sai, dễ sinh nông nổi

Khương Trừng lên giường, duỗi tay cầm mắt cá chân mảnh khảnh của Lâm Giang Nam, sau đó kéo cô về phía mình.

Lâm Giang Nam còn muốn chạy trốn nhưng trong nháy mắt đã bị thân hình cao lớn của Khương Trừng đè lên.

“Không phải em không biết anh một đêm bao nhiêu lần sao, giờ anh sẽ làm thật luôn cho em biết.” Khương Trừng dán vào người cô, nhẹ nhàng nói bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào vành tai khiến Lâm Giang Nam run rẩy.

“Em… Em nói giỡn…” Lâm Giang Nam nhanh chóng nói.

“À? Vậy em biết một đêm anh có thể làm bao nhiêu lần không?” Khương Trừng rất hứng thú nhìn cô.

“Ừm…” Lâm Giang Nam nghẹn lời.

Thấy Khương Trừng mang vẻ mặt nếu cô không nói, anh liền làm thật cho cô biết, cô liền nhanh chóng vươn tay.

“Em đếm… một hai ba…”

Khương Trừng nhìn Lâm Giang Nam đang giơ tay đếm dưới thân mình, có vẻ rất nghiêm túc, lông mi dài của cô cụp xuống, đôi môi nho nhỏ liên tục đóng mở. Đôi mắt anh đột nhiên trầm xuống, cúi đầu hôn lên môi cô, nuốt hết bao nhiêu lời nói còn lại. Miệng hôn cô, tay anh thì không ngừng đốt lửa khắp nơi trên người cô.

Kết hôn nhiều năm như vậy, Khương Trừng đã sớm hiểu hết cơ thể Lâm Giang Nam, những chỗ mẫn cảm của cô đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cho nên dưới nụ hôn của anh, Lâm Giang Nam nhanh chóng hạ vũ khí đầu hàng, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, tay Khương Trừng cũng chui vào áo ngủ của cô.

“Rầm rầm rầm.”

“Rầm rầm rầm.”

Bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.

“Ưm… là Cam nhỏ…” Lâm Giang Nam quay đầu tránh đi nụ hôn của Khương Trừng, nói.

“Kệ nó.” Hơi thở Khương Trừng dồn dập, giọng cũng khàn khàn vô cùng dụ hoặc.

“Nhưng… ưm…”

“Mommy mommy, mở cửa cho con với, con lạnh quá.”

“Mommy, con sắp lạnh chết rồi.”

Cam nhỏ không ngừng đập cửa bên ngoài, miệng cũng không ngừng nói với vào.

“Không được… Bên ngoài lạnh…” Lâm Giang Nam dùng sức đẩy Khương Trừng, lắc đầu cự tuyệt nụ hôn của anh.

Khương Trừng giờ đã dục hỏa đốt người, nhưng nhìn bà xã dưới thân, anh liền cảm giác nếu mình tiếp tục thì cô sẽ phế luôn anh, vì thế anh chỉ có thể thở dài một hơi, yên lặng mặc lại quần áo, sau đó bước chân xuống giường.