Chương 5: Tình cờ gặp nhau

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Sáng sớm.

Khương Trừng tỉnh dậy rất sớm, thường ngày anh đều rời giường vào bảy giờ, nhưng hôm nay sáu giờ anh đã tỉnh.

Sau khi rửa mặt xong, anh thay đồ thể thao, ra ngoài chạy bộ.

"Đi nào, Coca, chạy bộ với tao." Khương Trừng đến cạnh cửa, đá đá vào cơ thể béo mập của Coca.

Qua một lúc lâu, Coca mới không tình nguyện bò dậy, cùng anh chạy bộ.

Khương Trừng có thói quen chạy bộ buổi sáng, chạy bộ không chỉ có thể điều tiết hô hấp, mà anh còn là người mẫu, cả ngày ăn mì gói thì thôi, nếu còn không thường xuyên rèn luyện thể hình, anh cảm thấy mình sẽ thất nghiệp rất nhanh.

Đêm qua có trận mưa nhỏ, cho nên sáng hôm nay khí trời rất lạnh, còn có thể thở ra làn khói màu trắng, Khương Trừng theo bản năng kéo cao khóa kéo của bộ đồ thể thao.

Lúc này trên đường không có người nào, đường phố rất trống trải, Khương Trừng nắm tay thành quyền, bắt đầu chạy chầm chậm.

Coca thấy chủ nhân nhà mình đã chạy thì cũng chạy theo.

"Tao nói này, mày cũng phải thường xuyên rèn luyện thân thể đi, nếu không sau này mày sẽ béo đến mức đi không nổi." Khương Trừng vừa chạy bộ, vừa nói với Coca.

"Hộc..."

Anh chạy một vòng lại một vòng, lưng áo đã hơi ẩm ướt.

Đúng lúc đó, tầm mắt anh đột nhiên dừng ở cô gái mang đồ thể thao màu hồng, tóc buộc cao phía trước.

Chỉ nhìn bóng lưng, anh liền cảm thấy có phần quen thuộc.

Cô gái chạy một lúc, hình như là mệt quá nên nửa ngồi xổm, đôi tay chống ở đầu gối, mở miệng thở dốc.

Khi chạy ngang qua, anh thấy rõ ràng gương mặt của cô.

Đây không phải là Lâm Giang Nam sao?

Lúc này Lâm Giang Nam cũng ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Khương Trừng.

Cô kinh ngạc há to miệng, biểu cảm không thể tin được.

Chẳng lẽ đây là duyên phận trong truyền thuyết?!

"Ông... Ông... Khương Trừng..." Cô kích động, ngay cả nói cũng không nói rõ.

Thiếu chút nữa là cô buột miệng thốt ra hai chữ "ông xã".

May là cô nhanh chóng phản ứng lại, nếu không thì đúng là không còn mặt mũi nào nhìn anh.

Tuy ngày thường ở trên diễn đàn, cô cứ một tiếng rồi một tiếng gọi Khương Trừng là ông xã, nhưng gọi người ta là ông xã như vậy, đâu có thông qua sự cho phép của người ta đâu? Chính chủ đang ở đây, cô nào dám kêu loạn.

Khương Trừng gật đầu với cô.

Có thể là vì vừa chạy xong, gương mặt nho nhỏ trắng mịn của cô đã hơi hồng hồng, môi hồng răng trắng, trên trán rịn chút mồ hôi, tóc con mềm mại dán ở sau gáy.

"Cô cũng chạy bộ buổi sáng?" Khương Trừng có chút kinh ngạc, dáng cô nhỏ nhỏ gầy gầy, nhìn sao cũng thấy thiếu chất dinh dưỡng, đã vậy còn không ngủ thêm một chút, hơn nữa anh cũng thường xuyên chạy bộ, nhưng sao trước kia không gặp cô?

Qua vài giây, Khương Trừng đột nhiên nhớ đến hôm nay anh dậy sớm nên mới gặp được Lâm Giang Nam, hình như Lâm Giang Nam chạy bộ sớm hơn anh, nói cách khác, mỗi ngày khi cô chạy bộ, anh đang ngủ, anh bắt đầu chạy bộ thì cô đã về nhà, thảo nào mà không gặp được.

"Vâng, tôi thích chạy bộ buổi sáng." Lâm Giang Nam chạy bên cạnh Khương Trừng, đoán là thể lực của Lâm Giang Nam không đủ nữa nên Khương Trừng cũng giảm tốc độ.

"Nhìn không ra đấy, cô nhỏ gầy vậy mà lại thích vận động?"

Lâm Giang Nam cười cười, từ khi học sơ trung (cấp 2) cô đã thói quen chạy bộ.

Lúc nhỏ cô thường quậy phá với Hạ An Nịnh, mà Hạ An Nịnh lại là người cuồng vận động, cô không thích vận động mới là lạ.

Cô và Hà An Nịnh đã từng học võ, nhưng cô chỉ học dở dang, biết một ít kiến thức cơ bản, cô không thích luyện võ, tuy nhiên lại yêu vận động.

Trước kia khi ở cùng Hạ An Nịnh, sáng sớm mỗi ngày bọn cô đều hẹn nhau chạy bộ, sau đó rèn luyện ở các máy tập, cho nên cô nhìn qua có vẻ gầy yếu nhưng trên người một chút thịt thừa cũng không có, còn có bụng một khe [1] xinh đẹp.

[1] Bụng một khe (ABS Crack): Đường rãnh ở chính giữa cơ bụng kéo dài từ giữa hai bầu ngực đến chân, chỉ xuất hiện ở những người có cơ bụng rắn chắc và khỏe mạnh.

Lâm Giang Nam trộm đánh giá Khương Trừng, cô đã xem trên mạng không ít ảnh cơ bụng của Khương Trừng.

Cơ bụng tám khối chocolate, khiến cô si mê không thôi.

"Gâu! Gâu!"

Coca vốn đang chạy phía trước, không thấy bóng dáng chủ nhân đâu nên quay lại, ngồi xổm cách Khương Trừng không xa, kêu lớn với anh.

Tầm mắt Lâm Giang Nam chuyển đến trên người Coca, mơ hồ cảm thấy chú cho lông vàng này có hơi quen mắt.

Cô cẩn thận nhớ lại, không phải là thú cưng của Khương Trừng - Coca sao?

"Coca?" Cô buột miệng thốt ra.

Khương Trừng kinh ngạc nhìn cô.

Nhìn thấy ánh mắt của Khương Trừng, Lâm Giang Nam cười nói: "Ai mà không biết nhà anh có một con chó lông vàng tên là Coca."

Trước kia trên mạng còn thịnh hành một câu nói:

{Có một loại chó, tên là Coca nhà Khương Trừng}

Khương Trừng cùng Lâm Giang Nam đến chỗ Coca.

Lâm Giang Nam theo bản năng muốn vươn tay sờ Coca, nhưng Coca không hề thân thiện với cô, khi cô vươn tay, sắp chạm vào đỉnh đầu nó thì đột nhiên nó sủa to với cô, Lâm Giang Nam sợ đến mức theo phản xạ có điều kiện thu tay lại.

"Coca, không muốn ăn đồ ăn đắt nhất nữa phải không?" Khương Trừng nhàn nhạt nhìn Coca, nói.

Khương Trừng vừa nói xong, Coca vốn đang nổi giận bừng bừng lập tức như quả khinh khí cầu xì hơi, hai cái tai lớn cụp lại.

Thấy Coca thế này, Lâm Giang Nam không khỏi bật cười.

Thì ra ông xã giáo huấn thú cưng như vậy.

Trực tiếp uy hϊếp không cho đồ ăn đắt nhất, nó liền ngoan ngoãn nghe lời.

"Coca chỉ ăn thức ăn cho chó đắt nhất?" Cô hỏi.

"Ừ, không phải loại đắt nhất thì không ăn, ăn còn sung sướиɠ hơn tôi nhiều."

"Hả? Anh không ăn bằng nó sao?" Lâm Giang Nam hơi kinh ngạc.

Nhưng cô đột nhiên nhớ tới tối qua, một buổi tối như vậy mà anh lại đi siêu thị mua mì gói, chẳng lẽ anh vẫn luôn ăn mì gói?

"Cái kia... Anh chỉ ăn mỗi mì gói thôi à?"

"Ừ, mì gói đơn giản nhất, bớt việc."

Lâm Giang Nam trầm mặc một lúc, thật ra cô rất muốn nói: Ông xã, em sẽ nấu cơm, nếu không thì em làm vợ anh được không?

Nhưng cô không có gan lớn đến mức ấy.

Điện thoại trong túi Khương Trừng đột nhiên rung lên.

Anh lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị Tần Hiểu Thiên, là người đại diện của anh.

Anh lướt ngang qua, nghe điện thoại.

"Alo?"

"A Trừng, cậu ở đâu đấy, anh ở trước cửa nhà cậu, ấn chuông nửa ngày cũng không thấy cậu ra."

Khóe miệng Khương Trừng giật giật, nói nhảm, anh không ở nhà thì làm sao mà mở cửa.

"Em đang chạy bộ bên ngoài."

"Cậu về đi, hành trình có sự thay đổi, bây giờ phải bay đến Thượng Hải, có một hoạt động phát ngôn."

"Hoạt động phát ngôn? Em không nhận hoạt động phát ngôn, anh không rõ sao?" Khương Trừng nhàn nhạt hỏi.

"Anh cũng đâu còn cách nào, giám đốc trực tiếp chỉ định, cậu biết mà, giám đốc..."

"Em không đi."

"Này... A Trừng, nếu cậu không đi, giám đốc sẽ chém anh... Cậu nhẫn tâm vậy sao?"

Đầu Khương Trừng đầy hắc tuyến.

"Vậy hoạt động chụp hình bên này thì sao?"

"Anh đã thông báo rồi, hoạt động chụp hình bên này có thể tạm dừng một thời gian."

"Chờ em một lát." Khương Trừng nhàn nhạt nói, sau đó yên lặng cúp điện thoại.

"Có chuyện gì à?"

"Ừ, phải đi Thượng Hải một chuyến."

"Bây giờ sao?"

"Ừ, giờ tôi phải về."

Lâm Giang Nam đương nhiên là muốn ở chung với ông xã lâu hơn.

"Tôi cũng chạy đủ rồi, đi cùng đi." Lâm Giang Nam trưng ra một nụ cười lấy lòng.

"Ừ."

Dọc theo đường đi, hai người không nói gì thêm, rất nhanh đã đến ngã ba, Khương Trừng tạm biệt Lâm Giang Nam xong liền rời đi.

Lâm Giang Nam còn si mê nhìn theo bóng dáng cao lớn đĩnh đạc của Khương Trừng.

Sao ông xã có thể đẹp trai như vậy!

- ----

Lâm Giang Nam lấy điện thoại ra, nhìn thoáng qua đồng hồ, đã sắp bảy giờ, cô nhanh chóng chạy về.

Về đến nhà, Lâm Giang Nam vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó lấy bữa sáng trong lò vi sóng, theo lệ thường định chụp ảnh up lên Weibo rồi mới ăn.

Bữa sáng do cô chuẩn bị trước khi vận động.

Một phần bánh mì pudding [*], một ly sữa Cao Bồi ấm áp, một lát trứng chiên chín năm phần.

Gần đây cô mới học cách làm bánh mì, trong đó thích nhất là bánh mì pudding.

Cách làm rất đơn giản, lấy hai lát bánh mì, dùng dao gọt hoa cắt thành miếng nhỏ, sau đó dùng tách trà cho vào 200 ml sữa tươi, một muỗng đường kính trắng, đánh một quả trứng gà, dùng muỗng khuấy đều, sau đó cho cả bánh mì cắt nhỏ, nho khô, quả óc chó, hạt điều vào một cái chén nhỏ bằng thủy tinh, bỏ thêm hỗn hợp pudding rồi cho vào lò vi sóng đun nóng ba phút, vậy là xong món bánh mì pudding.

Ăn xong, Lâm Giang Nam đi tắm rửa, tắm rửa xong lại đắp mặt nạ dưỡng da, gần đây bận rộn nên da mặt có hơi khô.

Cô nằm trên sô pha, vừa đắp mặt nạ, vừa lướt Weibo.

Qua mười lăm phút, cô mới lấy mặt nạ ra, dùng tay vỗ nhẹ nước đọng trên mặt, giúp da hấp thụ hơi nước tốt hơn.

Một lát sau, cô vào phòng vệ sinh rửa mặt rồi bắt đầu trang điểm.

Cô trang điểm theo kiểu hoa đào rất thịnh hành trong năm nay, tối hôm qua có xem trên một trang mỹ phẩm ở Weibo, cô thấy không tồi nên học tập một chút.

Phấn mắt màu hồng nhạt, màu má cùng màu với màu môi, ba nơi đều là màu hồng.

Trang điểm xong, cô buộc hết tóc lên, một ít tóc mai không buộc được, cô vuốt sang hai bên, nhìn rất năng động đáng yêu.

Sau khi sửa soạn, cô lấy quần áo đã phối từ đêm qua mặc vào.

Bên trong cô mặc một chiếc áo giữ ấm, bên ngoài là áo Hoodie màu trắng sữa, phối cùng áo khoác màu nâu nhạt, dưới thân là quần jean bó chân, ống quần xăn lên, chân đi một đôi giày vỏ sò màu trắng, dây giày được buộc rất quy củ thành hình con bướm.

Cộng với đó là một cái túi vải đơn giản.

Lâm Giang Nam cất chìa khóa, điện thoại và đồ trang điểm vào túi, lấy camera choàng lên cổ.

"Longleg, chị đi làm nha, ở nhà ngoan đấy." Đi ngang qua sô pha, Lâm Giang Nam vứt lại cho Longleg một nụ hôn gió, sau đó mới ra cửa đi làm.

____________

Chú thích thêm:

[1] Bụng một khe (Trong ảnh là người mẫu Candie - thiên thần của hãng nội y Victoria Secret)Búp Bê Cầu Nắng - Chương 5: Tình cờ gặp nhauVideo hướng dẫn cách làm bánh mì pudding:

https://www.youtube.com/watch?v=3yQHLbMBSf0

Video hướng dẫn makeup phong cách hoa đào:

https://www.youtube.com/watch?v=gQWS8IrIyDk