🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Nhược VyBeta: QuanhSau khi lên xe, Tần Hiểu Thiên đã lái xe đi rất xa, Lâm Giang Nam mới kéo áo khoác trên đầu xuống, lộ ra cái đầu nho nhỏ.
Khương Trừng vươn tay bật đèn trong xe.
“Em không sao chứ, có phải là bị dọa rồi không?” Khương Trừng nghiêng người nhìn Lâm Giang Nam.
“Không có gì, em ổn.” Lâm Giang Nam mỉm cười với anh.
Khương Trừng nâng mặt Lâm Giang Nam lên, sau đó nhìn trái nhìn phải xem cô có bị thương không, xác nhận trên mặt cô không có vết thương nào mới an tâm.
Vừa rồi khi những phóng viên kia tràn đến, trong tay đều cầm microphone, camera, anh sợ những người kia không cẩn thận sẽ làm cô bị thương, cũng may là cô không sao, nếu không anh cũng không biết chính mình sẽ làm ra chuyện gì.
“Em đã nói là không sao mà, anh yên tâm đi, với cả anh đã che em kín mít như vậy, bọn họ cũng không thể nào chạm vào em được.” Lâm Giang Nam vươn tay kéo bàn tay Khương Trừng trên mặt mình xuống, sau đó tự giác luồn tay mình vào tay anh.
Tay cô hơi lạnh, Khương Trừng không khỏi nắm chặt hơn một chút.
Tần Hiểu Thiên vẫn có chút áy náy với Lâm Giang Nam. “Chuyện vừa rồi là anh không xử lý tốt, xin lỗi em.” Anh vừa lái xe vừa nói với hai người phía sau.
Lâm Giang Nam ngẩng đầu nhìn anh, nhanh chóng trả lời: “Anh Hiểu Thiên, việc này đâu thể trách anh, dù gì thì anh cũng không có khả năng biết trước mà.”
“Hiện tại phóng viên đúng là rất khó phòng bị.” Lâm Giang Nam nói.
“Ừ, đây là không phải là lỗi của anh, lúc đó nếu không phải anh mang nhân viên công tác tới, bọn em cũng không có khả năng dễ dàng thoát thân như vậy.” Khương Trừng nhàn nhạt nói với Tần Hiểu Thiên.
Tần Hiểu Thiên nhanh chóng dừng xe trước cửa khách sạn.
Là khách sạn mà họ đã đặt trước.
Tần Hiểu Thiên đặt hai phòng, mà hai phòng, đương nhiên là Khương Trừng và Lâm Giang Nam một phòng, chính anh một phòng. Tần Hiểu Thiên đem đồ đạc đến phòng Khương Trừng xong liền về phòng mình.
“Chúng… Chúng ta hai người một phòng sao?” Lâm Giang Nam lắp bắp hỏi Khương Trừng, đột nhiên cô thấy rất hồi hộp, tim đập nhanh hơn.
“Ừ, chứ sao nữa?” Khương Trừng cong môi mỉm cười.
Ai da mẹ ơi, đúng là câu dẫn…
Lâm Giang Nam nhanh chóng dời tầm mắt, cô không thể tiếp tục nhìn Khương Trừng như vậy, nếu không vô tình sẽ bị anh làm cho ngây ngốc mất.
Cô bước vài bước đến cửa sổ sát đất trong phòng khách, rèm cửa đã được mở ra.
Cách một lớp thủy tinh rất dày, Lâm Giang Nam đặt tay lên tấm kính, cả mặt gần như dán vào đó, đôi mắt chăm chú nhìn cảnh sắc và kiến trúc bên ngoài.
“Đẹp quá.” Lâm Giang Nam lẩm bẩm.
Khương Trừng đứng cạnh Lâm Giang Nam, anh nhìn gương mặt nghiêng nghiêng của cô, mắt to, mũi cao, miệng nhỏ, khiến cho người ta có cảm giác dễ chịu không nói nên lời.
Anh nhấc chân đi ra sau lưng cô, một tay đặt ở trong túi, một tay ôm lấy vai cô, nhẹ nhàng gác cằm lên đầu cô.
Lâm Giang Nam để cả cơ thể tựa vào người Khương Trừng, một tay cô còn đang đặt lên kính thủy tinh, một tay phủ lên cánh tay Khương Trừng đang khoác vai mình.
Chiếc áo khoác to lớn của anh dường như đã hoàn toàn vây cô lại trong ngực anh.
“Đói bụng chưa?” Anh hỏi.
Lâm Giang Nam cúi đầu nhìn cái bụng lép kẹp của mình, sau đó gật đầu: “Đói bụng rồi.”
Khương Trừng cười cười: “Chúng ta gọi đồ ăn lên đây được không?”
Lâm Giang Nam hơi hơi nghiêng người, ngẩng đầu nhìn anh: “Được.”
Khương Trừng nghe thấy chất giọng mềm mại của Lâm Giang Nam, không kiềm chế được mà kéo cô lại, cúi đầu nhẹ nhàng chạm vào môi cô.
Ngay lúc anh chuẩn bị đẩy mạnh nụ hôn này, đột nhiên...
“Rột rột…”
Cả hai đều ngây ngẩn cả người.
Lâm Giang Nam lập tức cảm thấy xấu hổ đến mức không muốn gặp người khác. Khương Trừng buông cô ra, sau đó nhéo nhéo mặt cô, nói: “Anh đi gọi cơm, em tắm rửa đi, đến khi ra là có thể ăn cơm rồi.”
“Vâng.” Lâm Giang Nam nhỏ giọng nói.
Vì thế Khương Trừng liền xoay người đi ra ngoài.
Lâm Giang Nam đến chỗ vali, lấy quần áo để thay và cả đồ tẩy trang, sau đó đi vào phòng vệ sinh. Cô đứng trước tấm gương, cho nước tẩy trang ra, sau đó bắt đầu tẩy trang, đầu tiên là cô tẩy hai má sạch sẽ, sau đó đến lông mày, cuối cùng mới là phấn mắt.
Dùng nước tẩy trang xong, cô lại dùng sữa rửa mặt làm sạch da rửa thêm một lần nữa rồi mới đi tắm rửa.
Cô không thể nào dùng bồn tắm khách sạn được, Lâm Giang Nam mắc bệnh sạch sẽ nhẹ, cho nên cô trực tiếp mở vòi hoa sen để tắm. Tắm xong lại mặc quần áo, sau đó cô dùng khăn lông lớn lau tóc, lau được một nửa thì cài tai mèo lông xù lên, bôi kem dưỡng ẩm rồi ra ngoài.
Lúc cô tắm rửa xong, Khương Trừng vẫn chưa về, thế là cô chỉ có thể mở TV gϊếŧ thời gian.
Khương Trừng vừa về liền thấy Lâm Giang Nam ngồi trên sô pha, hai chân gập lại để trên ghế, hai tay ôm hai chân mình, mặt gác trên đầu gối, đôi mắt tập trung xem TV.
Cô vừa tắm xong, đang mặc áo choàng tắm, trên đầu còn cài tai mèo lông xù màu hồng, gương mặt trắng mịn, đôi môi hồng hào.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Giang Nam theo bản năng quay đầu nhìn, kết quả vừa quay đầu liền thấy Khương Trừng bưng khay đồ ăn đến.
“Anh về rồi à?” Lâm Giang Nam mở to đôi mắt long lanh nhìn anh.
“Ừ.”
Khương Trừng đặt khay đồ ăn lên bàn trà. Lâm Giang Nam nhìn đồ ăn trên bàn, đều là đặc sản Bắc Kinh.
Vịt quay Bắc Kinh [1], thịt xắt sốt tương [2], thịt lợn Bắc Kinh [3], canh đậu phụ phỉ thúy [4], còn có cơm.
Lâm Giang Nam trèo xuống sô pha, ngồi trực tiếp lên tấm thảm lông dày.
Khương Trừng bị động tác nhỏ này của cô làm cho mê mẩn, sàn nhà đã trải thảm, lại có điều hòa, cho nên Khương Trừng cũng chiều theo ý cô.
Khương Trừng giúp cô xới một chén cơm.
“Không phải đói bụng à, em mau ăn đi.” Khương Trừng nói với Lâm Giang Nam.
Bất chợt nhìn thấy tóc Lâm Giang Nam vẫn còn đang nhỏ nước, anh hỏi: “Khăn lông đâu?”
“Sau lưng em đấy.” Lâm Giang Nam nói.
Khương Trừng nhìn ra sau lưng Lâm Giang Nam, quả nhiên thấy chiếc khăn bị Lâm Giang Nam ném trên ghế.
Anh vươn tay lấy khăn lông, sau đó phủ lên đầu Lâm Giang Nam.
“Ăn rồi lau sau cũng được.” Lâm Giang Nam nói với Khương Trừng.
Khương Trừng cười, nói nhỏ: “Em ăn đi, để anh lau.”
Anh ngồi lên trên sô pha, hơi hơi cong lưng, nghiêm túc dùng khăn giúp Lâm Giang Nam lau tóc, tóc cô không dài, cũng không nhiều lắm nhưng tinh tế mềm mại, sờ lên vô cùng thoải mái.
Vì thế Lâm Giang Nam vừa thưởng thức mỹ thực, vừa hưởng thụ sự săn sóc của Khương Trừng.
Cho đến khi tóc Lâm Giang Nam gần khô, Khương Trừng mới buông khăn rồi ăn cơm, anh cũng giống Lâm Giang Nam, ngồi xếp bằng trên thảm.
Lâm Giang Nam thuần thục gắp một miếng vịt nướng bỏ vào bát anh.
“Hương vị rất chính tông, ngon hơn ở Ninh Hạ chúng ta nhiều.”
...
Ăn cơm xong, Khương Trừng gọi phục vụ phòng vào dọn đồ ăn trên bàn.
“Anh đi tắm đi.” Lâm Giang Nam nói với Khương Trừng.
“Ừ.”
Sau khi Khương Trừng đi vào tắm rửa, Lâm Giang Nam tiếp tục ngồi trên sô pha xem TV, đột nhiên cô cảm thấy mông rung lên, cô lập tức đứng dậy, nhìn chiếc điện thoại bị mình đè dưới mông, cô cầm điện thoại lên, điện thoại truyền đến một tràng âm thanh chấn động.
Cô mở điện thoại ra liền thấy...
“Diễn đàn Fangirl của Khương Trừng”.
Trên diễn đàn cơ bản đều bị spam, quân đoàn Cam khổng lồ đang tải lên một đống hình ảnh Khương Trừng đi show hôm nay, còn có video vừa tải lên của nhãn hiệu, liếʍ hình, hiến dâng tình yêu các kiểu.
Cam nam thần: Nam thần nhà em sao có thể đẹp trai như vậy! Quá đẹp trai! Yêu /
Quả Cam thích ăn Trừng tử: Đúng đúng, mọi người xem video chưa, mê hoặc luôn cả mình rồi, nam thần trang điểm mắt khói… Ai u… Đẹp trai quá…
Ta là fan não tàn của Khương Trừng: Nam thần đúng là chân dài vạn năm! Đôi chân quá quyến rũ. (づ ̄ ³ ̄)づ
Ta muốn ăn cam: Mị thấy nam thần là người hoàn mỹ nhất trên đời này, thanh khống, nhan khống [5], thủ khống, thối khống [6] gì đó, đúng là được lời, tùy tiện một bức ảnh đã đủ để liếʍ một trăm lần!
[5] Nhan khống: tương tự thanh khốnh và thủ khống, nhưng nhan khống là mặt.[6] Thối khống: cũng tương tự, nhưng là chân..
.
Lâm Giang Nam nhìn lịch sử trò chuyện kéo dài không dứt trên diễn đàn, quân đoàn Cam lại khiến anh hot với show diễn này…
Cô yên lặng nhìn mọi người nói chuyện trên diễn đàn, sau đó lưu lại tất cả hình ảnh, bao nhiêu bức được chụp chính diện, mà cô lại ở trong cánh gà cho nên không thấy chính diện của Khương Trừng được.
Góc chính diện của Khương Trừng quá đẹp, cái gương mặt lạnh lùng xa cách này…
Ngay khi Lâm Giang Nam đang hứng thú bừng bừng lưu lại ảnh anh, đột nhiên cô nhìn thấy một thông báo mới.
Ta là fan não tàn của Khương Trừng: Ai, sao gần đây không thấy Cam Miêu ra nói chuyện phiếm nhỉ…
Quả cam thích ăn Trừng tử: Đồng ý, Cam Miêu đã lâu không xuất hiện rồi, làm chủ diễn đàn mà lại lặn xuống nước, không thể tha thứ được ~ Cam Miêu, nhanh hiện hồn ~~
Cam nam thần: Gọi hồn Cam Miêu ~
Cam Trừng của Trừng: Gọi hồn Cam Miêu ~
Quả cam chua chua ngọt ngọt: Gọi hồn Cam Miêu ~
...
Diễn đàn lại lần nữa bị spam, triệu hồi Cam Miêu.
Lâm Giang Nam không khỏi mệt mỏi, cuối cùng mới nhớ đến cô.
Nhìn một loạt người gọi hồn Cam Miêu, Lâm Giang Nam mềm mỏng phản hồi.
Cam Miêu: Mình đây ~
Lâm Giang Nam là chủ “Diễn đàn fangirl của Khương Trừng”, diễn đàn này giới hạn năm trăm người, đương nhiên đôi khi sẽ xuất hiện thêm nhiều người muốn nhưng không thể vào, số người yêu thích anh đâu chỉ là năm trăm.
Điều thần kỳ ở diễn đàn này mọi người chưa bao giờ gây chuyện với nhau, không bôi đen, lại ở chung vô cùng hòa hợp, cơ bản thì mỗi người đều thường ngoi lên nói chuyện phiếm.
Hơn nữa, thân là chủ diễn đàn, Lâm Giang Nam đương nhiên cũng có hàng loạt phúc lợi, bởi vì công việc nên tin tức mới nhất của Khương Trừng, hình ảnh, video gì đó cô đều gửi vào cho mọi người cùng xem, cho nên diễn đàn rất hài hòa, ấm áp.
Không biết ai đó đã gửi lên ảnh cơ bụng của Khương Trừng, toàn bộ diễn đàn lập tức nổ tung.
Hai mắt Lâm Giang Nam cũng sáng lên như hai ngôi sao.
Dùng mông cũng biết tất cả fangirl trên diễn đàn đều không hẹn mà cùng lưu bức ảnh này.
Lâm Giang Nam nhìn Khương Trừng trong bức ảnh.
Ôi trời ơi… Cơ bụng này… Cơ bụng này quá tuyệt, dù chỉ là ảnh thôi thì Lâm Giang Nam cũng đã ngây ngẩn… Ai u… Đúng là đẹp trai mà…
_______________________
[1] Vịt quay Bắc KinhẢnh chân thực luôn cho mọi người thèm~~ Đây là vịt quay Bắc Kinh, mẹ mình lên Lạng Sơn chơi rồi mua về cho mình. Lúc về Hà Nội vịt vẫn còn ấm lắm, được gói trong n lớp giấy báo. Thịt mềm, da giòn, ăn béo béo, mình mê nhất là cái nước sốt của nó. Ăn thịt vịt trộn với cơm là đủ, chả cần phải ăn thêm gì khác nữa. 260k một con, mình để ăn 2 ngày mới hết, hihi.Video hướng dẫn cách làm vịt quay bắc kinh[2] Thịt xắt sốt tươngVideo hướng dẫn cách làm thịt xắt sốt tương[3] Thịt lợn Bắc KinhVideo hướng dẫn cách làm thịt lợn Bắc Kinh[4] Canh đậu phụ phỉ thúyVideo hướng dẫn cách làm canh đậu phụ phỉ thúy