Chương 31: Tôi căm ghét các người

Chuyện xảy ra ở nhà G cứ cộm lên trong lòng chúng tôi, và cứ ám ảnh mãi, chẳng chịu đi. Và càng nghĩ tới nó, tôi càng lúng túng. G đã hành động như một thằng hèn, chắc chắn là không hề giống như một chàng trai trẻ can đảm, mạnh mẽ, một kẻ hâm mộ nhạc rock đã từng khuếch khoác mình có tinh thần punk đến chừng nào. Làm sao cậu ta lại hành động đối lập với những gì cậu ta từng tuyên bố?

Tôi lại đi nhuộm tóc – lần này thì đỏ. G đi cùng tôi đến Ngã Năm để nhuộm. Thoạt đầu tôi đã định nhuộm thành màu hồng, nhưng anh thợ làm đầu lại gợi ý màu đỏ. Anh nói anh đã nhuộm tóc đỏ cho một cậu mấy hôm trước, và kết quả là tuyệt diệu. Tôi nói tôi sẽ thử xem sao và rút cục là rất thích kiểu tóc mới.

***

Tôi lại phải ngủ đêm ở chỗ G lần nữa. Tôi buộc phải như vậy. Mỗi khi chúng tôi đến một buổi trình diễn rock, khi kết thúc đều muộn đến nỗi chúng tôi chẳng về đâu được. Một sáng vào lúc bốn giờ, chúng tôi mặc quần áo và sẵn sàng chuồn. Không có động tĩnh gì bên phòng của Dương Hải Đào và Từ Quyên. Thế rồi:

“G, vào đây.”

Chúng tôi nghe thấy một giọng kéo dài khủng khϊếp của đàn bà. Đầu G chùng xuống, chúng tôi nhìn nhau. Không nói một lời, cậu ta đi ra khỏi phòng. Rồi im lặng, cậu ta đi vào, lần này cùng với bà mẹ. Tôi chỉ biết nhìn hai người bọn họ.

Mái tóc đỏ của tôi làm bà ta sựng lại.

“Chuyện gì thế này, G?” bà ta hỏi, không nhìn vào tôi. Cậu ta cúi đầu xuống, như là cậu ta đang bị nhưngợ tiền, và giữ nguyên lưỡi trong miệng. Chỉ nhìn cậu ta thôi tôi đã điên đến nỗi không thở được.

“Bọn…bọn con luyện tập thử một chút,” G lúng búng.

“Im đi!” tôi gào lên với cậu ta. “Tôi sẽ gϊếŧ chết các người. Tôi căm thù các người!” Tôi nguyền rủa qua hàm răng nghiến chặt và nhìn chằm chằm vào người đàn bà. Bà ta sững sờ, kiểu như bị điện giật.

“Cô căm thù chúng tôi vì cái gì?”

“Bà biết rõ lắm!” tôi gào lên. Vượt qua người bà ta, tôi chạy vụt ra khỏi phòng.

Những cơn gió buổi sáng sớm làm tôi ớn lạnh. “Chó chết!” tôi vừa đi trên phố vừa chửi rủa. “Đồ chó chết!” G đuổi kịp tôi và bước đi bên cạnh tôi không nói một lời. Ánh nắng ban mai rọi xuống mái đầu đỏ của tôi, vừa như tiếp sức, vừa như an ủi.

Khi chúng tôi đến trạm xe buýt, cậu ta nói cậu ta sẽ đợi cho đến khi xe tới. Tôi không muốn đi xe buýt, vì tôi đang điên quá. Cái cách G tránh không dám đương đầu với bà mẹ và không bao giờ dám chất vấn thái độ của bà ta đã làm tôi thất vọng.

G nói cậu ta chưa bao giờ tưởng tượng chúng tôi lại xung đột như vậy.

“Có vô số điều cậu chưa bao giờ tưởng tượng thấy,” tôi trả lời.