Chương 8

Khu vực phía Tây Bắc Xuân thành Sở Thiên Tầm ở, thành chủ trước đây là thánh đồ hệ thực vật hệ rất có quyền, cho nên đến nay thảm thực vật trong ngoài thành trấn luôn rậm rạp, có hoa tươi nở rộ, trong khu vực toàn là ốc đảo khô cằn thì nơi đây trái ngược hoàn toàn.

Từ đây hướng về phía Bắc, thảm thực vật dần dần thưa thớt, đất đai bị sa mạc hóa nghiêm trọng, dần dần xuất hiện phạm vi lớn sa mạc.

Giờ phút này, trong Xuân thành xanh um tươi tốt, Sở Thiên Tầm khảy một túi ma chủng như phỉ thúy trên bàn, Diệp Bùi Thiên này vừa ra tay, suýt chút nữa hù chết cô, thoạt nhìn là một túi ma chủng nho nhỏ như vậy nhưng lại giá trị xa xỉ có thể khiến cho bất kỳ thánh đồ nào trong tòa thành này điên cuồng.

Như Sở Thiên Tầm là thánh đồ cấp 4, nếu muốn nâng cao dị năng, trừ bỏ lúc chiến đấu không ngừng tôi luyện, còn cần dựa vào ma chủng cùng cấp cấp 4, cấp 5.

Bởi vậy hiện giờ ma chủng được dùng làm tiền tệ lưu thông, phần lớn là một vài ma chủng cấp thấp, ma chủng cấp càng cao càng trân quý. Ma chủng làm tăng năng lực chiến đấu, nên bị nhiều thánh đồ săn lùng, ma chủng cấp cao được ra với giá cao cũng không có người nguyện ý bán.

Phụ cận Xuân thành xuất hiện ma vật Bất miên giả cấp 9 , sở dĩ có thể khiến cho thành chủ Hoàn Thánh Kiệt để ý như thế, không tiếc hao phí vốn mời các đại binh đoàn gần đây hỗ trợ, nói trắng ra là hướng về phía kia viên ma chủng cấp 9 hiếm thấy kia thôi. Hoàn Thánh Kiệt là thánh đồ cấp bậc tối cao trong Xuân thành, hiện đang ở cấp 8, muốn dùng ma chủng cấp 9 để nhanh chóng tăng sức mạnh. Mặc dù ông ta là một thành chủ, muốn lấy được viên ma chủng cấp 9, không thể không đem hết toàn lực mà đánh.

Diệp Bùi Thiên cư như vậy mà đưa cho cô một túi ma chủng, trong đó có ba viên ma chủng cấp chín, viên ma chủng thấp nhất cũng là cấp bảy.

Ở Xuân thành tùy tiện lấy một viên này đi ra ngoài, sẽ có một đám người sẵn sàng tranh đoạt. Sở Thiên Tầm mới chỉ là thánh đồ cấp 4 nhỏ nhoi, nếu lấy ra những viên ma chủng này ra thị trường, chẳng những không đổi lấy được vật tư, mà còn đưa tới họa sát thân.

Sở Thiên Tầm cảm thấy Diệp Bùi Thiên đưa cô một túi ma chủng, có lẽ là nhìn ra cô kinh tế khó khăn, nhưng giờ phút này cô có chút dở khóc dở cười, không biết nên nói người này cẩn thận quá mức hay là không rành thế sự. Cô đem một lòng chua xót nuốt xuống cõi lòng không cách nào sử dụng được, cẩn thận mà đem ma chủng cất cẩn thận, dấu trong góc phòng.

Nằm lên giường ôm gối đầu lăn mấy cái, trong lòng Sở Thiên Tầm có chút buồn bực, rõ ràng có núi vàng núi bạc, lại chỉ có thể ăn cỏ ăn trấu, như cũ vẫn nghèo rớt mồng tơi.

Sở Thiên Tầm ôm gối đầu, nhìn ngoài cửa sổ.

Không biết giờ phút này hắn ở nơi nào, làm gì.

Từ Xuân thành hướng về phía Tây Bắc, thảm thực vật giảm bớt, mặt đất khô cằn, đá sỏi bao trùm mặt đất, xuất hiện những vết nứt kéo dài.

Trong sa mạc hoang vu, có một lâu đài cát

Lâu đài rất lớn, bên trong hành lang dài có vô số phòng, ban đêm tới, bên trong lâu đài ánh sáng từ đèn đuốc chiếu cả tòa lâu đài sáng trưng.

Ánh trăng nhè nhẹ giữa bầu trời đêm, diện tích rộng lớn vô ngần của hoang mạc cô lập trong đó ánh trăng cực kì nhỏ bé.

Ánh trăng ảm đạm chiếu vào ban công lâu đài, đứng ở nơi đó là sinh mệnh duy nhất bên trong cái này lâu đài này, dựa vào lan can, cúi đầu, nhìn cái thảm giá rẻ cũ nát cùng cái đèn nhỏ trong tay.

Ánh mắt nam nhân bất động thật lâu, hai tròng mắt nhàn nhạt tựa hồ chỉ thấy được điểm sáng trong tay.

Trời cao tịch mịch, cát vàng trải dài,nam nhân cô đơn lẻ bóng, cùng một cái đèn tản ra ánh đèn nhàn nhạt.

Trong bóng đêm nam nhân giật giật tứ chi cứng đờ, chiếc đèn nhỏ hết điện tắt, mày nhíu lại.

Sa mạc Gobi bên cạnh, có một căn cứ nhỏ, tên là căn cứ Ba Lang, lân cận hoang mạc, phía Đông Bắc trấn có đông đảo thánh đồ, hướng nam là Xuân thành phồn hoa. Căn cứ Ba Lang bởi vì vị trí hẻo lánh, dân cư thưa thớt, ngăn cách với các khu vực xung quanh. Việc duy nhất làm các thôn dân lo lắng chính là tòa lâu đài cát ở trung tâm hoang mạc lúc ẩn lúc hiện.

Đó là chỗ của ở Nhân Ma Diệp Bùi Thiên.

Đối với những tin tức mà cư dân trấn nhỏ nghe được, Diệp Bùi Thiên cũng bất quá cũng chỉ là cái danh xưng ngẫu nhiên lâu lâu mới xuất hiện mà thôi. Có người ở xa xa thấy lâu đài cát kia xuất hiện, căn cứ nho nhỏ cũng từng nổi lên một trận khủng hoảng. Nhưng chậm rãi qua đi, bọn họ phát hiện cái vị ma quỷ trong truyền thuyết cũng không có ảnh hưởng tới sinh hoạt của họ, chỉ là từ khi có hắn tới ma vật ở phụ cận mà hầu như không còn. Nơi này ngược lại biến thành một căn cứ sinh tồn tương đối nhẹ nhàng.

Một bóng hình xuất hiện ở chợ, dáng người cao gầy ốm yếu, tóc bao trùm ở trên da thịt tái nhợt, thần sắc lãnh đạm, trong sương sớm lạnh lẽo.

Vừa thấy người phụ nữ trung niên sợ tới mức ném cái ly trong tay đi, che kín miệng đứa nhỏ, vài bước lui về trong phòng.

Người bán hàng rong đang thét to chào hàng hàng hóa, nhìn đến gương mặt kia, giống như con gà bị người bóp chặt cổ, hoảng sợ vạn phần mà ngồi xổm phía sau kệ để hàng.

Tên cao lớn thô kệch đang ăn ngốn nghiến, ném đồ trong tay, hoảng sợ trốn vào phía sau hẻm nhỏ

Một đường người nào người nấy té ngã lộn nhào, tránh né vị nam nhân trẻ tuổi kia không biết có việc gì mà đi vào thị trấn.

Tiệm tạp hóa của lão Hồ, lão ở phía sau quầy run bần bật, trên quầy thượng bày bãi một cái bình kẹo pha lê. Giờ phút này lão chỉ hận không thể đem mấy cái bình này giấu đi, sợ vị đại ma vương kia chú ý.

Trên quầy gọi một tiếng, lão Hồ co rúm lại, thật cẩn thận mà nâng mắt lên.

Một bóng hình cõng theo ánh sáng liền đứng ở trước quầy lão, gương mặt tái nhợt, tóc hỗn độn che nửa mặt mày, lộ ra ánh mắt lạnh băng khiến người đối diện run sợ.

Lão Hồ hai chân nhũn ra, trái tim sợ tới mức cơ hồ liền phải tạc nứt,

Xong rồi, xong đời, lão kinh sợ nghĩ.

Âm thanh trước quầy lại vang lên một chút.

“Cái này, pin.”

Nghe thấy thanh âm trầm thấp, khàn khàn.

Cái vị ma quỷ đang cùng lão nói chuyện. Trong lòng khủng bố lão cầu trời, run run rẩy rẩy mà ngẩng đầu lên.

Ngón tay tái nhợt mà thon dài cầm một đèn nhỏ giá rẻ mà cũ nát.

Lão Hồ cuối cùng cũng hiểu được.

Nhân Ma muốn mua pin cho cái này món đồ chơi này.

“Chờ…… Chờ một lát, thỉnh ngài chờ một lát.”

Loại pin đèn này dùng chính là cái loại giống cái nút áo, bên trong tiệm lão không có bán.

Vì không chọc giận tên gϊếŧ người như ma, đế vương Cát vàng, trong đầu quay nhanh, từ trong đống đồ vật trong tiệm lục mấy món đồ chơi.

Lão Hồ luống cuống tay chân mà đem những cái đồ chơi mở ra, lấy ra bên pin trong.

Lão đem số pin đó đặt ở trên một cái tiểu trên khay, run rẩy bê ra trước quầy.

Mắt nhìn trộm vi khủng bố đang đứng ở đó.

Từ góc độ của lão chỉ có thể thấy ngón tay trắng nõn thon dài, trên tay như cầm trân bảo, mà gảy cái nắp của chiếc đèn ra rồi thay pin mới.

Thay pin xong, cái đèn kia như hùa theo lòng lão Hồ, sáng lên. Nhân Ma sắc mặt ảm đạm khóe miệng tựa hồ hơi cong lên.

Trong chỗ tối đáy lòng đều nhẹ nhõm, thở dài một hơi.

Trên khay lão Hồ truyền đến một thanh âm nhanh đồ vật rớt xuống, lăn vài cái.

Sau một lúc lâu, lão thật cẩn thận mà ngẩng đầu, nam nhân đứng ở trước quầy chẳng biết đi đâu, trên quầy một bình cái pha lê bị mở ra, bên trong kẹo tựa hồ thiếu một túi.

Trên cái khay kia, chính là một viên ma chủng màu xanh lục.

Một viên ma chủng cấp 6!

Lão Hồ run rẩy tay, không dám tin tưởng mà duỗi tay cầm lấy ma chủng xanh mơn mởn như viên phỉ thúy, dưới ánh mặt trời nhanh chóng tàng ôm vào trong lòng ngực.

Lão có một quầy hàng nhỏ, sở hữu đồ vật đắt đỏ, cũng không đáng giá được này viên ma chủng cấp cao giá trị xa xỉ.

Vị kia đế vương Cát vàng thế nhưng vì mấy cái pin cùng một bịch kẹo mà trả giá cao như vậy, lão Hồ không thể tin được hai mắt của mình.

Lão vui sướиɠ vạn phần cách quần áo vuốt ve viên ma chủng trong lòng ngực. Cầm lấy giẻ lau xoa xoa cái bình pha lê ở trước quầy. Ít nhiều chính mình thông minh, đem cái bình này đặt ở bên ngoài, nếu không trên trấn tiệm tạp hóa nhiều như vậy cũng không tới lượt lão. Loại này may mắn là chuyện tốt, như thế nào có thể rơi xuống trên đầu mình.

Mọi người đang trốn tránh bắt đầu đi ra,

“Ông trời ơi, ma chủng cấp 6.”

“Vị này ra tay thật đúng là hào phóng, lão Hồ phát tài rồi.”

“Tôi cũng muốn như vậy, vị này xuất hiện ở trấn chúng ta, tùy tiện cầm đi đồ ăn quầy ta, liền tiện tay ném ra ma chủng cấp cao.”

“Muốn như, tôi thích hắn có thể tới vài lần, cũng có thể quan tâm chăm sóc quan tâm chăm sóc cửa hàng của tôi.”

“Đừng choáng váng, không nghĩ xem đó là ai, toàn bộ thị trấn chúng ta có thể gặp nguy hiểm.”

“Nguy hiểm cái gì? Hiện giờ thế đạo này nơi nào không nguy hiểm. Xuân thành thoạt nhìn phồn hoa đi? Gần đây xuất hiện một con ma vật cấp 9.! Thành chủ mang theo thánh đồ toàn thành ra khỏi thành nghênh chiến. Còn không biết chết bao nhiêu người. Không nguy hiểm sao?”

Có người hưng phấn, thổn thức, cảnh giác nghị luận sôi nổi.

Diệp Bùi Thiên chậm rãi đi ra từ thị trấn,sa mạc mênh mông, mặt đất đá sỏi theo bước chân hắn rung động.

Mở bịch kẹo trong tay, bịch kẹo đóng gói đẹp đẽ, màu sắc tươi đẹp, mỗi viên kẹo đều có hoa văn xinh đẹp, bên ngoài bọc một lớp đường, thoạt nhìn có vẻ tinh xảo, thập phần ngon miệng.

So với màu sắc ám vàng của đường phèn thoạt nhìn ăn ngon hơn nhiều.

Diệp Bùi Thiên thả một viên vào trong miệng ngậm, cảm thấy hương vị trong miệng không quá thích hợp. Ăn không có cái vị ngọt xao động lòng người.

Trên tinh cầu này là một thánh đồ đứng đầu, thính lực khác hẳn với người thường, thời điểm hắn rời đi, âm thanh cư dân trấn trên nghị luận đứt quãng truyền vào trong tai.

Phụ cận Xuân thành, ma vật cấp cao, thánh đồ toàn thành đều xuất động……

Bước chân Diệp Bùi Thiên không tự giác mà chệch hướng, hướng về phía Xuân thành mà đi.