Hựu Dư biến về nguyên hình chăm chú leo lên tại lâu đài. Diệp Bùi Thiên công kích cũng bởi vì vậy mà cố kỵ mà thu liễm, tận lực tránh ra đòn trực diện về lâu đài
Cả hai đều là cường giả, từ lúc xuất chiêu cả rừng rậm đều vì đó chấn động, đều ăn ý né tránh toà lâu đài, nhưng giờ khắc này bên trong lâu đài, bảo thạch trên mặt tường rào rào rơi xuống. Chung Ly Hiểu cùng Tiểu Nghiên ổn định thân hình, trông coi Sở Thiên Tầm, ngưng thần chú ý tình hình bên ngoài.
Lâu đài ở nơi hẻo lánh, chẳng biết lúc nào xuất hiện một đầu xích màu đỏ, xích sắt quấn thành một vòng tròn, bên trong vòng tròn phát ra ánh sáng, Giang Tiểu Kiệt cùng Trần Kiên Bạch từ bên trong chui ra.
Giang Tiểu Kiệt tay chống đất mặt, lăn một vòng rồi nhảy ra, trở tay vung băng lăng, Chung Ly Hiểu bất ngờ không đề phòng, tránh không kịp, một cánh tay bị băng đông cứng.
"Người nào?" Chung Ly Hiểu quát lớn một tiếng, nhanh chóng lui lại, Giang Tiểu Kiệt không cho hắn thời gian thở dốc, đuổi sát không buông, trong đại sảnh xuất hiên băng lăng dày đặc nổ tung cả phòng.
Ngay tại lúc đó, vô số xích sắt từ trong cơ thể Trần Kiên Bạch rầm rầm kéo dài ra, giăng khắp nơi, ngăn Tiểu Nghiên, mặt Tiểu Nghiên lạnh xuống, mở lớn đôi cánh, cùng Trần Kiên Bạch giao chiến.
"Chị Thiên Tầm, tiếp lấy." Giang Tiểu Kiệt giơ tay ném qua một Trường Đao, chuôi Đao vững vàng rơi trước mặt Sở Thiên Tầm trước mặt.
Sở Thiên Tầm rút Đao, trở tay bắt đầu cắt dây leo màu trắng buộc chặt hai tay mình. Bên ngoài lâu đài Hựu Dư liền có cảm giác, đột nhiên quay đầu, lông mày xinh đẹp nhíu chặt, "Muốn chạy? Không dễ dàng như vậy!"
Bảo thạch vỡ vụn đầy đất bắt đầu lắc lư, hội tụ, ngưng kết, biến thành con chó đá.
Ma khuyển lớn lớn nhỏ nhỏ ma khuyển, giương nanh múa vuốt hướng về phía Sở Thiên Tầm
Ngay lúc này Sở Thiên Tầm đã cắt đứt xiềng xích trên tay,
Giang Tiểu Kiệt hai tay hợp lại thủ thế, ở trước mặt Sở Thiên Tầm tạo một lớp băng dày
"Lão Trần, hai người đi trước!"
Xích sắt quấn thành vòng xuất hiện dưới chân Sở Thiên Tầm, Trần Kiên Bạch ở bên cạnh giữ chặt tay Sở Thiên Tầm kéo ra.
Lúc Sở Thiên Tầm rơi vào vòng sáng kì lạ kia, vừa vặn trông kia ma khuyển một con lại một con đυ.ng cào mạnh vào băng khiên, băng khiên không chịu nổi phát ra âm thanh rạn nứt.
Sau một khắc, bầu trời đầy sương tuyết bị một chiêu bén nhọn chém qua liền biến mất.
Bây giờ cô ngồi trong rừng rậm âm u, bên tai thậm chí truyền đến tiếng chim hót.
Bên chân có một vòng sáng, vòng sáng theo xích sắt thu hồi biến mất không còn gì, bên cạnh là một nam nhân dáng người thấp bé, đang thu xích sắt vào trong thân thể của mình.
"Đừng đừng sợ, tôi là bạn của Diệp ca, hắn kêu tôi tới hỗ trợ cứu cô. Tôi là Trần Kiên Bạch."
Sở Thiên Tầm trong lòng kinh ngạc, Trần Kiên Bạch người này cô có biết, hắn hẳn là địch nhân của Diệp Bùi Thiên, không ngờ rằng ở thế giới này, dưới cơ duyên xảo hợp vậy mà lại trợ giúp Diệp Bùi Thiên tới cứu viện mình. Cô còn chưa kịp hỏi, trước mắt không gian đột nhiên bị bóp méo, xuất hiện thân ảnh Chung Ly Hiểu.
" Thánh đồ hệ không gian, tôi tính sai rồi. Không ngờ rằng Diệp Bùi Thiên có thể mời một người giống Tiểu Nghiên tới cứu người." Chung Ly Hiểu tiến về phía trước một bước, từ trong gợn nước màu đen bước ra, phía sau hắn lông vũ màu đen tung bay, Tiểu Nghiên thu hồi cánh. Tiểu Nghiên có hệ tinh thần cùng cô lực di động không gian, mang Chung Ly Hiểu đuổi đến nơi đây.
"Thật sự là nghĩ mãi mà không ra, các người rõ ràng là nhân loại, vì sao lại chịu giúp kẻ ma quỷ như hắn." Khuôn mặt tuấn lãng bắt đầu vặn vẹo,
"Dạng người như hắn, dựa vào cái gì có thể được khoan thứ! Đạt được loại tình cảm buồn cười này."
Sở Thiên Tầm rút đao, cho dù Chung Ly Hiểu cấp bậc cao hơn cô, cô cũng không bởi vì vậy mà sợ.
"Cô cho rằng chỉ bằng hai người các ngươi, sẽ là đối thủ của tôi? Khuyên hai người ngoan ngoãn chịu trói, lúc bắt được Diệp Bùi Thiên, có lẽ sẽ để cô ít đau khổ một chút."
"Thật đúng là đáng thương." Sở Thiên Tầm nói.
Chung Ly Hiểu híp mắt lại, "Cô nói ai đáng thương!"
"Anh cùng Bùi Thiên nhìn giống nhau, nhưng là hai loại người hoàn toàn khác biệt" Sở Thiên Tầm nhìn nam nhân trước mắt vừa đáng hận vừa đáng thương
"Trong lòng của hắn từ đầu đến cuối hướng đều hướng tới ánh sáng, nguyện ý từ trong đầm lầy thoát ra. Mà anh, rõ ràng cũng là người, vì cái gì muốn quên đi cái thân phận này, tự nguyện bị vũng bùn đen kia nuốt lại."
Tiểu Nghiên yên lặng bỗng buông thõng đầu. Chung Ly Hiểu bỗng nhiên đưa tay, vô số máu đen từ ngón tay chảy xuống.
Hắn muốn để đám nhớp nháp bắt lấy nữ nhân trước mắt này, ngăn chặn miệng của cô, khiến cô không thể nói những câu ghê tởm như vậy nữa. Máu đen chảy xuống liền biến thành tua rua nhớp nháp giống rắn bò nhanh trên mặt đất.
Bãi cỏ đột nhiên biến mất, thay vào đó là những viên gạch trắng sứ, đám nhớp nháp màu đen kia bò trên nền gạch màu trắng đột nhiên sợ hãi bắt đầu run rẩy. Kí ức đáng sợ về phòng thí nghiệm kia bỗng hiện lên.
Hai tên giáo đồ, không nói hai lời cầm lấy cánh tay của hắn, đem hắn trói trên giường. "Không... Không muốn." Chung Ly Hiểu run rẩy nói, trong lòng của hắn biết đây là huyễn cảnh, nhưng không có dũng khí phản kháng.
Không có ai nghe hắn nói, tất cả chỉ nhìn ghi chép kia, rồi nói, "Lại thất bại, hắn mặc dù cũng là người bất tử, nhưng máu của hắn lại không có tác dụng. Hắn chỉ là một phế phẩm."
"Dù sao cũng là phế phẩm, cho hắn tiêm thử mấy loại thuốc thử nghiệm kia đi." Một tên trong đám đó lấy ra một ống chất lỏng màu xanh lục.
Chung Ly Hiểu mở to hai mắt, bắt đầu điên cuồng lắc đầu giãy dụa, bất luận hắn giãy giụa như thế nào, kim tiêm kia không chút do dự đâm vào cổ của hắn, đem chất lỏng rót vào trong cơ thể.
Hắn trơ mắt cảm nhận cơ bắp trên cơ thể bắt đầu biến đổi, tóc dần chuyển màu, biến thành xám trắng, da thịt bắt đầu nhăn lại, khô quắt biến chất.
"Không, không muốn, không muốn." Hắn luống cuống run rẩy,gào thét.
"Ai nha, vừa khóc vừa gào thật là khó coi, so với Diệp Bùi Thiên còn kém xa." "Đúng đấy, vẫn là Diệp Bùi Thiên xương cốt cứng rắn, bất luận đối với hắn làm cái gì, hắn đều không nói tiếng nào "
"Chắn miệng của hắn lại rồi dọn dẹp một chút.."
"Kỳ quái, máu của hắn biến sắc, để kiểm tra một chút."
"Máu đen, thật thú vị, rút nhiều một chút, dù sao hắn cũng coi là người bất tử, không dễ dàng chết như vậy."
...
Trong rừng, Tân Tự Minh từ sau một cây đại thụ xuất hiện, cặp mắt hiện ngân quang, một mảnh trắng xóa, không nhúc nhích Chung Ly Hiểu.
Chung Ly Hiểu hai mắt thất thần, một mặt mê mang, thân thể run rẩy, trong miệng không biết thì thầm cái gì, hiển nhiên đã bị Tân Tự Minh khống chế, lâm vào huyễn cảnh không thể tự kềm chế.
Sở Thiên Tầm không có bỏ qua cơ hội này, một đao chém thẳng vào cổ của hắn. Mảnh màu đen ngăn trước mặt Chung Ly Hiểu, bang một tiếng cùng lưỡi đao Sở Thiên Tầm đυ.ng vào nhau, tia lửa tung tóe, phát ra thanh âm đυ.ng chạm. Vô số lông vũ màu đen nhuốm máu, bị lưỡi đao Sở Thiên Tầm cắt vào, tứ tán trong không khí. Tiểu Nghiên không thối lui, cùng Sở Thiên Tầm đánh, gắt gao che Chung Ly Hiểu.
"Tiểu Nghiên, cồ là người thông minh, đi theo Chung Ly Hiểu liền không có đường ra, chỉ càng lún càng sâu, vẫn là sớm từ bỏ đi."
Tiểu Nghiên ngày thường dễ nói chuyện giờ phút này không rên một tiếng, cắn răng chống chọi công kích Sở Thiên Tầm cùng Trần Kiên Bạch, vừa đỡ vừa bảo vệ Chung Ly Hiểu, hai mắt chuyển thành màu đỏ, trong miệng phát ra tiếng rít bén nhọn.
Chung Ly Hiểu giật mình một cái từ huyễn cảnh tỉnh lại. Mồ hôi đầm đìa, liều mạng thở, nhưng Sở Thiên Tầm đao tránh đi Tiểu Nghiên, mũi đao sáng như tuyết đâm thẳng vào tim của hắn.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Chung Ly Hiểu bắt lấy Tiểu Nghiên, ngăn trước người mình. Mũi đao Sở Thiên Tầm, liền xuyên qua tầng tầng lớp lớp lông vũmàu đen , đâm vào thân thể mềm mại. Trước mắt cô gái này, là địch nhân của mình, cô chỉ cần đâm sâu một chút, cắt đứt tâm mạch, liền có thể triệt để kết thúc sinh mệnh này.
Nhưng tình cảm lại lấn áp lí trí, nhiều ngày ở chung như vậy,được cô ấy chiếu cố cẩn thận, Sở Thiên Tầm khó mà xuống tay. Cô chần chờ một chút, cuối cùng rút Trường Đao nhuốm máu trở về.
Chung Ly Hiểu phát ra tiếng cười quái dị, lui về phía sau, xùng đất chung quanh hắn toàn nhuộm dần thành màu đen.
"Chung Ly Hiểu, ngươi từ bên trong ra ngoài đều thối rửa. Hôm nay phải liều mạng mà lấy mạng chó của anh."
Sở Thiên Tầm đáy lòng dâng lên nộ khí, Tiểu Nghiên không đáng phải hy sinh nhiều như vậy, cũng không đáng được coi là người quen của Diệp Bùi Thiên
Trường Đao trên không trung chậm chạp hoạt động có quy luật. Xung quanh không khí đang lưu động, xoay tròn, ngưng kết, đè ép, xuất hiện vô số lưỡi đao gió.
Trong tay cô chỉ có một thanh đao, nhưng không khi nơi đây tất cả đều là vũ khí của cô.
Vô số lưỡi dao vây quanh Chung Ly Hiểu. Ánh mắt của hắn kinh hãi, không nghĩ ra mình vậy mà lại bị một Thánh đồ yếu ớt làm cho bị thương. Máu đen không ngừng chảy ra, đem cả người hắn nhuộm thành một màu đen kịt .
Tiểu Nghiên trọng thương miễn cưỡng bò dậy, đi tới sau lưng Chung Ly Hiểu, dùng cánh nhốt chặt thân thể Chung Ly Hiểu, triển khai năng lực, hai thân ảnh dần dần biến mất.
"Thiên Tầm, thật xin lỗi, tôi không thể bỏ A Hiểu."
"Lúc tôi mới bị bán ma hóa, bất luận là cha mẹ đều coi tôi là quái vật, thậm chí không đồng ý cho tôi vào trong nhà, chỉ có A Hiểu thu lưu, an ủi tôi. Hắn là đồng bạn của tôi, chúng tôi đều là quái vật, không còn giống như các người." Thanh âm của cô ấy dần dần biến mất.
Phía bên kia, thanh âm kinh thiên động cũng bắt đầu chậm rãi bình tĩnh.
Cây cối trong rừng bị lực đạo vô hình phóng tới, đổ rạp xuống, trong khu rừng rậm rạp xuất hiện một con đường. Một thân ảnh dính đầy máu me một đường chạy nhanh đến. Tới biên giới khu rừng bỗng dừng bước lại, chống đỡ cả cơ thể lên cây đại thụ, lau mặt toàn máu, vành mắt mắt đỏ gắt gao nhìn Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm liền hướng hắn mở rộng vòng hai tay. Thân ảnh kia chạy như bay đến, ôm cô vào trong ngực, ôm chặt, hận không thể đem cô khảm vào trong cơ thể mình.
Sở Thiên Tầm đưa tay quấn ở cổ của hắn, ôm người đàn ông toàn thân đều là máu, thân thể nóng bỏng, run rẩy, đem cả đầu vùi vào đầu vai của cô.
Sở Thiên Tầm đã thật lâu không thấy được bộ dáng này của Diệp Bùi Thiên, thấy chóp mũi sót sót.
Nhưng lúc này, Tân Tự Minh, Trần Kiên Bạch cùng Giang Tiểu Kiệt đuổi tới trơ mắt nhìn. Sở Thiên Tầm đưa tay vỗ nhẹ vào lưng Diệp Bùi Thiên
" Tốt rồi, Bùi Thiên, đừng như vậy, có người đang nhìn kìa."
"Ùm... Đợi một lát" Thanh âm của nam nhân trầm thấp, khi nói chuyện nóng hổi hô hấp thổi tới trên cổ của cô, Sở Thiên Tầm phát giác trên đầu vai hơi ẩm ướt. Lòng của cô liền mềm nhũn,
Tay nhẹ nhàng an ủi Diệp Bùi Thiên, nhìn đám người Tân Tự Minh đứng sau lưng hăn nở nụ cười có lỗi.
"Mẹ nó... Diệp ca thế mà một tên tiểu nãi cẩu như thế, thật sự là không nghĩ tới." Trần Kiên Bạch lắp bắp nói.
"Trước kia không hiểu rõ, trên thực tế hắn chính là một nam nhân đặc biệt chú trọng tình nghĩa." Tân Tự Minh trả lời vấn đề của Trần Kiên Bạch, thuận tiện bắt chuyện,
"Lão Bạch, bây giờ anh dự định đi đâu, Bắc Trấn quá rối loạn, đừng trở về. Suy tính một chút đến binh đoàn Kỳ Lân thế nào?"
Giang Tiểu Kiệt nghe vậy xen vào một câu,
"Kỳ Lân kia, chính là một binh đoàn độc đoán, quá cứng nhắc không có gì thú vị. Lão Bạch anh đến Xuân Thành đi, muốn vô binh đoàn nào tùy anh chọn."
"Chủ yếu nhất là, Diệp ca ở đó, đặc biệt an toàn." Trần Kiên Bạch lần đầu tiên đưuọc hai thành chủ của căn cứ lớn mời chào, trong lòng thấp thỏm lại cao hứng, xoa xoa tay xin lỗi Tân Tự Minh,
" Tôi đi Xuân Thành tốt, giờ còn có một số việc, muốn xin ý kiến Diệp ca, đến đó dễ hơn một chút." Tân Tự Minh tức giận mắng Giang Tiểu Kiệt, mặc kệ năm đó là mọt tên thiếu niên lỗ mãng, lăn lộn mấy năm, biến thành lão hồ ly. dám đoạt người với hắn.
Lâu đài hoa lệ giờ còn lại đống phế tích, Hựu Dư biến thành hình người, thân thể của hắn không còn nguyên vẹn, đầu bị gọt đi gần một nửa, vừa quái dị vừa kinh khủng, nhưng hắn không thèm quan tâm, duỗi ra ngón tay trắng nõn lật đống gạch ngói vụn. Rốt cục lật ra một quyển sách bị hư hại, cẩn thận mà vê lên quyển sách, thở dài một tiếng, ngồi xuống, lật xem từng tờ một.