Chương 77

Trên trong lâu đài cổ, đêm dài yên tĩnh.

Cô gái khắp người được lông vũ màu đen bao phủ dúi đầu vào cánh nghỉ ngơi. Trong bóng tối, Sở Thiên Tầm chậm rãi ngồi dậy.

Ban đêm nơi này rất yên tĩnh, có thể rõ ràng mà nghe thấy tiếng hít thở theo quy luật của Tiểu Nghiên, bên trên mái vòm tiếng dây leo di động phát ra tiếng loạch xoạch, sát vách ngẫu nhiên truyền đến tiếng thở dốc ho khan khàn khàn ốm yếu.

Cô đã ở đây vài ngày, mỗi đêm cô đều ngủ rất ngon rất sâu, đến mức những người này dần dần buông lỏng cảnh giác. Sở Thiên Tầm yên lặng suy tính, tới hôm nay, Bùi Thiên cũng đã trở lại Xuân Thành, ắt hẳn đã biết tình huống ra sao, chắc hẳn đang hướng về nơi này chạy đến.

Cô không để cho mình suy nghĩ nhiều giờ phút này Diệp Bùi Thiên trong lòng có bao nhiêu sốt ruột bối rối, cũng không suy nghĩ đến tình huống thảm khốc.

Diệp Bùi Thiên là nhân loại mạnh nhất, nhưng hắn có một nhược điểm, nhược điểm này chính là cô.

Chỉ có mình mềm yếu, mới có thể bị coi là nhược điểm.

Sở Thiên Tầm lặng lẽ từ trong túi lấy ra một viên ma chủng, Hựu Dư duy trì phong độ, lấy vũ khí tùy thân của cô, cũng không có lục soát thân thể của cô, không hề động vào áo giáp cũng không lấy đi viên ma chủng cô mang theo trong người.

Ban đêm nơi này đã yên tĩnh, nội tâm của cô lại kiên định hơn bất cứ lúc nào. Cô đưa ra một quyết định, trước khi Diệp Bùi Thiên đến, cũng có thể tiến giai đến cấp tám. Có lẽ không có tác dụng quá lớn, nhưng đây là việc duy nhất có thể làm, để mình mạnh hơn một chút, tại thời điểm mấu chốt có thể phát huy đủ khả năng.

Trải qua mấy ngày ở chung, cô biết Hựu Dư cùng Tiểu Nghiên hẳn sẽ không quấy nhiễu cô tiến giai, bởi vì lúc tiến giai có khả năng lớn bị Ma hóa, chí ít với đối bọn hắn không đe dọa gì nhiều.

Nếu tiến giai thất bại mà bị Ma hóa?

Cô cũng chuẩn bị xong tư tưởng để lấy một hình thái khác mà sống sót tại thế gian này.

Trong bóng đêm Sở Thiên Tầm nhẹ gọi tên Diệp Bùi Thiên, yên lặng bắt đầu Thôn phệ viên ma chủng

.. . .

Mùa lạnh nhất cũng đã qua, sớm đã có chút không khí tươi mới của đầu mùa xuân, một hai cái mầm non xanh nhạt trồi ra.Vùng biên giới rừng rậm nguyên thủy, bốn nam nhân võ trang đầy đủ xuống xe ngựa, ánh mắt hướng về phía sâu trong rừng già rậm rạp.

Tân Tự Minh hai mắt nhìn phương xa tròng mắt hiện ra màu trắng bạc ánh sáng, sau một lát, hắn nhắm mắt lại. Mở mắt nhìn về mọi người: "Tìm thấy chỗ bọn họ, tin tức tốt, cô ấy còn sống."

Giang Tiểu Kiệt thở ra một hơi dài, vỗ ngực mắng một câu: "MD, cuối cùng cũng có thể buông lỏng một hơi, mấy ngày nay căng cứng, không dám ngủ."

Trước đây trong huyệt động ma vật được Sở Thiên Tầm cứu mọt mạng, lúc cùng Hựu Dư chiến đấu tinh thần bị khống chế, lần thứ hai lại mang ơn. Coi như bỏ qua ân nghĩa này qua một bên, thường ngày cậu cùng cô gái lớn hơn mình một chút chung đυ.ng được dị thường hợp cạ, cho nên cậu tuyệt không muốn nhìn thấy Sở Thiên Tầm xảy ra chuyện.

So sánh cậu luôn lảm nhảm không ngừng, Diệp Bùi Thiên trầm mặc mà yên tĩnh, nghe được câu nói này của Tân Tự Minh, chỉ chớp mắt một cái, hầu kết tại cứng ngắc ở cổ nhúc nhích một cái, liền an tĩnh đem ánh mắt nhẹ nhàng chuyển qua một bên. Cũng chỉ có Tân Tự Minh một người cảm nhận được cảm xúc người đàn ông này đang được dằn xuống đáy lòng,

"Không có việc gì không có việc gì, chỉ cần người sống, mọi chuyện đều tốt." Tân Tự Minh vỗ vỗ bả vai Diệp Bùi Thiên an ủi. Trong khoảnh khắc đó, mượn ánh lửa, hắn rõ ràng trông thấy Nhân ma Diệp Bùi Thiên, hốc mắt ở trong màn đêm đỏ lên.

Tân Tự Minh đã gặp qua dáng vẻ điên cuồng của Diệp Bùi Thiên lúc còn ở cái sa mặc kia, trong mắt chỉ có lạnh lùng cùng tĩnh mịch, lật tay phá vỡ Thiên Địa, chôn vùi vô số sinh linh. Trong lòng của hắn, Diệp Bùi Thiên như máy móc cứ như vậy không có một chút tình cảm chút nào mà chiến đấu.

Đến giờ khắc này, hắn trông thấy bộ mặt yếu đuối nhất của nam nhân này, đột nhiên mới phát hiện cái người bị gọi là nhân ma, tâm cũng sẽ mềm, máu cũng sẽ nóng, cùng người bình thường không hề khác gì nhau.

Tân Tự Minh trong lòng không khỏi có chút không thoải mái, khó khi nói được câu thật lòng.

"Yên tâm, nhất định vì anh mà tôi giúp hết sức, nhất định có thể đem Thiên Tầm cứu ra."

Hắn trải địa đồ ra, dùng đỏ bút vòng ra vị trí ma vật, bắt đầu bố trí kế hoạch chiến đấu kỹ càng .

"Trong thành có bốn người, trong đó chỉ có năng lượng của Thiên Tầm là tôi quen thuộc. Ba người còn lại hẳn là Hựu Dư, Chung Ly Hiểu, còn có cô gái mặt người thân chim." Hắn đặt bút tại trên địa đồ vẽ ra một cái mũi tên màu đỏ rõ ràng

"Bùi Thiên cùng tôi đánh chính diện, hấp dẫn lực chú ý Hựu Dư. Hai người từ bên cạnh vòng qua, chờ tín hiệu."

"Đặc biệt là lão Trần, có thể thuận lợi hay không cứu Thiên Tầm ra liền nhờ vào anh." "Tôi giữ chặt Hựu Dư. Anh cùng hai người họ cùng một chỗ." Diệp Bùi Thiên đưa ra ý kiến phản đối, đưa mắt nhìn Tân Tự Minh. Hắn biết nếu như Tân Tự Minh không tham dự chiến đấu, chuyên chú đem tinh thần lực mà dò xét, có thể nắm chắc toàn cục, bảo đảm cơ hội cứu Thiên Tầm, hắn không quan tâm mình chiến đấu phải gian nan thế nào.

Tân Tự Minh suy tư một chút, "Anh xác định có thể sao?"

Diệp Bùi Thiên chậm chạp mà kiên định gật đầu một cái.

Sắp đến thời điểm giao chiến, Trần Kiên Bạch trong lòng không khỏi thấp thỏm, đây chính là ma vật cấp mười, hắn trốn ở Bắc Trấn mai danh ẩn tích đã lâu, thậm chí ngay cả tên đều chưa từng nghe qua. Chỉ có một bên thánh đồ cấp bảy là hắn bị cuốn vào, sơ sẩy một cái hài cốt không còn, không khỏi lại bắt đầu có chút hối hận tại sao trên đường tới đây không tìm cơ hội đào tẩu.

"Lão Trần." Diệp Bùi Thiên gọi hắn.

"Ha. . . Cái gì? Diệp ca anh gọi tôi?"

"Anh có biết anh em Nhạc Văn Hoa hay không?" Diệp Bùi Thiên đột nhiên đề cập tới tên của một cặp song sinh.

Sắc mặt Trần Kiên Bạch giấu sau xích sắt liền thay đổi, "Hai anh em họ không chết sao? Tôi tìm bọn họ rất lâu rồi, chẳng lẽ anh biết bọn họ ở đâu?"

Hai người trong miệng Diệp Bùi Thiên, đã từng là bằng hữu của Trần Kiên Bạch lúc còn ở Thần giáo hội, nhưng một ngày bọn họ đột nhiên biến mất không còn tăm tích. Mặc cho Trần Kiên Bạch nghe ngóng thế nào, tất cả mọi người đều giữ kín như bưng, không chịu nói cho hắn biết chân tướng. Đây cũng là lý do khiến hắn nản lòng rời khỏi Thần giáo.

"Tôi biết bọn họ ở đâu, bọn họ không chỉ còn sống, mà còn sống không tệ." Diệp Bùi Thiên không nhanh không chậm nói.

Xích sắt quấn quanh Trần Kiên Bạch phát ra âm thanh va chạm rất nhỏ, đáy lòng của hắn ẩn ẩn dâng lên một luồng lệ khí. Hắn cảm thấy Diệp Bùi Thiên tại lúc hắn muốn bỏ chạy đưa ra thông tin, muốn buộc hắn bán mạng.

Hắn cùng Nhạc Văn Hoa đã từng mấy lần vây quét Diệp Bùi Thiên, xem như không ít lần mạo phạm Diệp Bùi Thiên. Nếu như bọn họ thật sự rơi vào tay Diệp Bùi Thiên, lấy tính mạng hai người uy hϊếp mình, hắn cũng chỉ có thể nhận mệnh mà làm theo phân công.

"Anh không cần thiết bắt bọn hắn uy hϊếp tôi, tôi vốn là đã đáp ứng." Trần Kiên Bạch âm trầm nói.

"Tôi nghĩ anh hiểu lầm, lúc bọn họ phát hiện nội tình của Thần giáo, lúc tránh né truy sát của. Trong lúc vô tình gặp được, ra tay giúp bọn họ một lần. Tôi biết bọn họ ẩn cư ở Vinh Thành. Nhạc Văn Hoa chắc hẳn rất lo lắng cho anh. Xong chuyện này, anh có thể tự mình đi tìm bọn họ."

"Bọn họ thật sự còn sống? Anh, anh cứ như vậy mà nói cho tôi biết?" Trần Kiên Bạch chợt nghe tin tức này, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

"Lão Trần, chúng ta mặc dù đã từng là địch nhân, nhưng tôi biết trong lòng anh cũng có người mà mình quan tâm. Lần này đi cứu viện, là người quan trọng nhất trên thế giới này của tôi. Tôi cũng không phải là uy hϊếp, mà là khẩn cầu, cầu xin anh giúp tôi lần này." Diệp Bùi Thiên khẩn thiết lại chân thành.

Trong lòng Trần Kiên Bạch không biết trào lên tư vị gì, Diệp Bùi Thiên đã từng địch nhân, nhưng giờ phút này lại cúi đầu mời hắn giúp đỡ. Hắn có chút nhăn nhó,

"Nói những lời này làm cái gì, tôi cầm nhiều ma chủng như vậy, tự nhiên sẽ tham gia chiến đấu tốt."

. . .

Lúc Sở Thiên Tầm tỉnh lại, phát hiện Hựu Dư, Tiểu Nghiên đang đứng bên cạnh cô.

"Cô vượt cấp rất thuận lợi, chưa từng xuất hiện biểu hiện nguy hiểm" Tiểu Nghiên dùng cánh đưa cho Sở Thiên Tầm đưa một cái khăn để lau mồ hôi trên mặt, lại cho cô một chén nước.

Sở Thiên Tầm cúi đầu nhìn hai tay của mình, cảm thấy trong thân thể tràn đầy năng lượng mới, cô biết mình đã thành công tăng cấp.

Bất luận nói thế nào năng lực của mình tăng lên, có thể tăng thêm khả năng thoát khỏi đây an toàn hơn một chút.

Khuôn mặt Hựu Dư cùng thường ngày thì nay nhìn có hơi ngốc, ngồi xổm trên mặt đất ngoẹo đầu nhìn cô, Sở Thiên Tầm trên gương mặt không chút biểu tình nhìn ra một chút tức giận.

Xem ra ma vật cũng sẽ có tâm tình, cũng không chỉ là đơn thuần bắt chước nhân loại. "Lá gan cũng quá lớn, đã bị giam lại còn dám làm ra loại sự tình này. Không sợ ta quấy nhiễu lúc đang tiến giai, mà biến thành ma vật sao." Hựu Dư nói.

"Sẽ không." Sở Thiên Tầm tiếp nhận khăn cùng chén nướ© ŧıểυ Nghiên đưa cho "Ngươi cần chính là kiểu nhân loại như ta, ma vật đối với ngươi không có bất kỳ tác dụng gì, càng không uy hϊếp được Diệp Bùi Thiên, thậm chí còn không còn người kể chuyện tiêu cho ngươi nghe."

Cô ngẩng đầu nhìn về phía Hựu Dư, nở nụ cười, "Ta cảm thấy ở chỗ này của ngươi vượt cấp, thậm chí so với nhờ người thân thuộc bảo hộ còn an toàn hơn."

"Xác thực, ta sẽ không để cho ngươi bị Ma hóa hoặc là chết đi. Ngươi rất thú vị, ta thậm chí đang suy nghĩ có nên đổi ngươi lấy Diệp Bùi Thiên không"ánh mắt Hựu Dư nhìn cô lộ ra một chút tìm tòi nghiên cứu cùng suy tư, "Ngươi thật sự có nghĩ tới trở thành bạn bè với ta không?"

Sở Thiên Tầm thường xuyên theo không kịp tư duy của ma vậ này, lúc này, cô hoàn toàn không ngờ rằng hắn sẽ hỏi như vậy, nhưng cô cũng không do dự mà lắc đầu,

"Tình trạng trước mắt của hai tộc tới nói, nhân loại chỉ sợ vĩnh viễn không thể cùng một cái ma vật giảng hòa, trở thành bạn bè. Muốn thay đổi sự tình này, cần rất nhiều thời gian. Nhưng nghe câu này của ngươi ta nhớ tới một chuyện, ngươi muốn nghe không?"

"Chuyện mới? Nói, mau nói." Hựu Dư mắt sáng rực lên, đặt mông khoanh chân ngồi trước mặt Sở Thiên Tầm.

"Đây là một chuyện về loài ký sinh."

"Có một ngày viên Lam tinh đột nhiên xuất hiện sinh vật ngoài hành tinh. Những sinh vật này hình dạng giống như côn trùng màu trắng, bọn chúng sau khi rơi xuống đất lặng yên không một tiếng bám vào cơ thể con người, nhân lúc ngủ mà từ lỗ tai chui vào. Con người thậm chí không kịp thanh tỉnh, liền bị ăn mòn đại não, từ đây ký sinh trong cơ thể con người, mang da người trà trộn vào sinh hoạt hàng ngày."

Hựu Dư rất nể tình mà biểu lộ ra biểu tình sợ hãi kinh dị. Ngay cả Tiểu Nghiên cũng nhịn được đi vào, bước chân cố gắng không phát ra tiếng động.

"Dạng côn trùng này, đi vào phòng nam chính, nó lặng lẽ bò lên trên giường." Sở Thiên Tầm vừa kể vừa làm động tác hai tay giả vờ đang bò, "Nam chính mang tai nghe, một chút cũng không có phát giác nguy hiểm trí mạng đang tới gần. Côn trùng hướng về phía lỗ tai vọt một cái. . ."

Tiểu Nghiên nhẹ hít sâu một hơi, dùng cánh che miệng. Hựu Dư nhìn cô một cái, làm một động tác giống cô như đúc.

Ánh nắng từ nóc nhà chiếu vào, trong pháo đài cổ xuyên qua bảo thạch chiết xạ ra dãi sắc quang, trong đại sảnh vang lên giọng nói nhu hòa êm tai

"Cho nên, ký sinh trên cơ thể người cùng nhân loại trở thành bằng hữu sao?" Lúc nghe tới điểm gay cấn, Tiểu Nghiên nhịn không được hỏi

"Có lẽ lúc bắt đầu, chỉ vì sinh tồn bị ép mà phải làm vậy. Nhưng về sau, tôi tin tưởng chúng không hề có tình cảm nhưng lại nảy sinh hứng thú với thế giới." Sở Thiên Tầm giải thích nói.

"Ta có thể lý giải nó, đối với chúng việc học hỏi cùng thăm dò, mới là hứng thú lớn nhất. Vì thăm dò thế giới mới này, chúng lựa chọn cùng đồng bạn hành động." Hựu Dư tràn đầy phấn khởi thảo luận, sau đó lại vội vàng nói, "Tiếp tục, ngươi nói tiếp."

"Cuối cùng, nó lựa chọn đứng bên cạnh nam chính, cùng nhau đối mặt với địch nhân cường đại hung tàn. Quái vật giương nanh múa vuốt từng bước một tới gần. . ."

Nói đến thời điểm then chốt, Hựu Dư đột nhiên đưa tay ra hiệu ngừng Sở Thiên Tầm lại, hắn nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, đứng dậy, nhìn về phía cửa lớn của lâu đài, "Nhanh như vậy đã đến."

"Diệp Bùi Thiên tới. Đem nữ nhân này trói lại, đặt phía trước, buộc hắn đi vào." Chung Ly Hiểu từ trong phòng bước nhanh ra, mặt mũi của tuấn lãng, da thịt sung mãn mà căng bóng, tràn đầy tinh thần tuổi trẻ mạnh mẽ phấn chấn.

Vì nghênh đón trận này, hắn đem Thánh huyết còn thừa không bao nhiêu mấy tiêm hết vào cơ thể, khôi phục hình dạng tuổi trẻ cùng trạng thái mạnh nhất.

Đáng tiếc bất luận đã bày trận chu đáo chặt chẽ như thế nào, cũng ngăn không được tư duy ma vật.

"Không được." Hựu Dư mở miệng nói "Để cô ấy ở trong thành, các ngươi trông coi, một bước cũng không được rời đi. Ta không có ý định đem cô ta đưa cho Diệp Bùi Thiên."

Đẩy đám gốc cây dày đặc trong rừng rậm nguyên thủy ra, Diệp Bùi Thiên nhìn thấy toà lâu đài trú ngụ trong rừng rậm.

Tên kia hóa thành hình người, mặc Cổ phục, vẫn ung dung đứng trước lâu đài c chờ hắn. "Thiên Tầm đâu? Ta đã theo lời ngươi nói, xin tuân thủ hứa hẹn mà thả cô ấy ra."

Diệp Bùi Thiên nói rất bình tĩnh, ắt hẳn là sự bình tĩnh trước khi dung nham phun trào, mặt biển yên lặng trước khi nổi cuồng phong.

"Thật có lỗi, ta muốn thay đổi." Hựu Dư giang tay ra,

"Cô ấy quá thú vị , ta muốn giữ lại. Thánh huyết ta có thể không cần, ngươi rời đi đi."

"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không tổn thương cô ta, sẽ để cho cô ta sống thật tốt." Hựu Dư cảm thấy mình thật sự vừa tha thứ lại rộng lượng. Vì những câu chuyện thú vị kia, hắn quyết định tạm thời bỏ qua bản năng khát vọng đối với túi máu hảo hạng trước mặt. Nhưng mà, cái tên nhân loại đứng đối diện chậm rãi rút ra một thanh kiếm màu trắng, dùng mũi kiếm chĩa về phía hắn. Con ngươi Hựu Dư hơi co lại, hắn liền nhận ra được, đó là dùng cánh tay bị chặt đứt của hăn mà làm thành vũ khí. Bây giờ cánh tay đó đã sớm mọc lại, nhưng ký ức bị loài người chặt đứt cánh tay khiến hắn phẫn nộ. Nhánh cây khổng lồ màu trắng bắt đầu vặn vẹo điên cuồng sinh trưởng, leo lên vách tường lâu đài, ma vật to lớn mà tái nhợt chậm rãi đứng lên, mang theo giọng nói trầm thấp quanh quẩn trong rừng rậm yên tĩnh,

"Nếu ngươi muốn tìm chết như vậy, liền không nên trách ta. Thánh huyết ngươi thuộc về ta."

Thân ảnh nhỏ bé của Diệp Bùi Thiên hiện ra dưới mắt, trong tay tái nhợt cầm kiếm, không sợ hãi chút nào cùng nguyên hình to lớn của ma vật trước mặt giằng co, cát vàng phẫn nộ từ rừng cây điên tuôn ra mà ra.