"Cho nên? Người này là từ một tiểu thế giới khác tới, chiếm lấy cơ thể của nam chính nêngọi là "Đoạt xá" ?" Hựu Dư ngồi ở trước mặt Sở Thiên Tầm, nghe say sưa ngon lành.
Sở Thiên Tầm đang ngồi đối diện với hắn, trong miệng kể về câu chuyện trong cuốn tiểu thuyết tu tiên cực kì bán chạy thời hoàng kim, sinh động như thật
Hựu Dư tiếp xúc với các loại sách báo trong tiệm sách bị bỏhoang, hầu hết đều là văn học cùng sách phổ cập khoa học tri thức, lần đầu tiên tiếp xúc với thể loại này, đại não mở rộng, lập tức cảm thấy mới lạ cực kì.
Đãi ngộ của Sở Thiên Tầm so với vừa nãy tốt hơn nhiều, cô có một cái đệm cỏ mềm mại, hai tay bị trói buộc còn nâng một chén nước ấm.
"Đúng vậy, may mắn trong thời điểm nguy hiểm nhất, nam chính tại bên trong thức hải giành được thắng lợi, tránh khỏi vận mệnh bị cắn nuốt. Nếu không chủ nhân của cái thân thể này lại muốn thay một cái linh hồn khác." Sở Thiên Tầm uống một hớp nước, cười hỏi, "Đây có phải hay không cùng quan hệ giữa hai loài chúng ta có điểm giống?"
Cô đối với thái độ của Hựu Dư, cơ hồ khá thẳng thắn, không giấu diếm bất luận cảm xúc gì.
Sở Thiên Tầm biết ma vật mặc dù đơn thuần, nhưng trên thực tế bọn chứng cũng phi thường ngay thẳng. Đặc biệt trước mắt là ma vật có năng lực tinh thần cao giai, có thể rất bén nhạy phát giác bất luận cảm xúc gì. Một khi ngươi giấu diếm, ngụy trang, trêu chọc hắn không cao hứng, một khắc trước còn cười nói ngồi xổm ở trước mặt ngươi nghe kể chuyện, một khắc sau liền có mở miệng rộng một ngụm nuốt vào.
"Không không không, " Hựu Dư đi giày da tinh xảo, tất chân màu trắng, quần thụng, ôm đầu gối một mực ngồi xổm ở trước mặt Sở Thiên Tầm, "Kỳ thật nhân loại các ngươi có cái hiểu lầm, giữa nhân loại và ma vật thực chất là quan hệ cộng sinh. Ma chủng trên cơ thể người đã thức tỉnh cũng không phải giống chuyện mà ngươi kể, không phải là "Đoạt xá", mà tiêu tán mà hóa thành hư vô.
Hắn giơ lên một ngón tay, "Hình thái sinh mệnh là đa dạng, chỉ là chủng tộc của các ngươi không chấp nhận nó mà thôi."
Sở Thiên Tầm nhìn hắn, biểu thị mình không thể tiếp nhận loại quan điểm này.
"Nữ sĩ à, ta biết ngươi không thể tin tưởng." Hựu Dư duỗi ra bàn tay trắng nõn xinh đẹp, nhẹ nhàng đặt lên l*иg ngực "Mặc dù chúng ta lấy nhân loại làm thức ăn, nhưng từ khi khôi phục linh trí, ta trân quý tất cả sinh mệnh, chưa từng lãng phí, cũng không tùy ý lạm sát."
Lúc hắn nói lời này khẽ rũ mắt xuống, tay đè ở trước ngực, thành kính lại nghiêm túc.
"Vì sinh tồn mỗi một phần sinh mệnh cung cấp năng lượng ta đều cảm kích trong lòng. Càng trân quý việc thay thế bọn họ sống sót trên thế giới này."
Bởi vì nhân loại là thức ăn của ma vật, cho nên loại này logic này vô luận là tô son trát phấn như thế nào, đối với Sở Thiên Tầm mà nói không thể nào tán đồng. Cái này chỉ sợ làm thay đổi lập trường chủng tộc trong ngắn hạn không có khả năng tiếp nhận phương thức tư duy này được.
Cũng may cô cũng không cần làm bộ tiếp nhận.
"Mặc dù tôi không tán đồng quan điểm này, nhưng cùng ngươi nói chuyện phiếm vẫn giúp tôi thu hoạch thêm rất nhiều kiến thức mới." Sở Thiên Tầm đứng dậy, "Hôm nay thực sự quá muộn rồi , cần nghỉ ngơi thôi."
"Không được, ta rất muốn biết sự cố đằng sau tình tiết, hắn tiêu diệt tên địch nhân kia, có phải là đã đột phá lên Luyện Khí kỳ, còn có hắn làm sao luyện ra kia cái gọi là Nguyên Anh, thoát ly khỏi cơ thể, cuối cùng đi tới một thế giới càng cao cấp hơn. Đúng, ta tất cần biết hết những cái đó ngươi mới có thể rời đi."
Sở Thiên Tầm liền cười, "Nhưng đây là một chuyện rất dài, ngươi biết, nhân loại chúng ta mười phần yếu ớt, dù cho ngươi ép buộc ta không cho ngủ, ta cũng chống đỡ không nổi mà kể xong, mà dưới loại trạng thái này ta có kể thêm cũng không còn bao nhiêu sự thu hút."
Hựu Dư có chút mất hứng đứng lên: "Vậy ngươi cần cần bao nhiêu thời gian?"
"Giấc ngủ bình thường là tám tiếng, thêm thời gian cho bữa tối cùng bữa sáng, cho nên sáng ngày mai chúng ta có thể gặp lại a?"
Sở Thiên Tầm bị khóa trong một gian phòng không có cửa cũng không có cửa sổ, chỉ có vách tường trong phòng, dây xích màu trắng buộc lấy cổ tay mười phần kiên cố, cô hơi thử một chút, từ bỏ ý định kéo đứt nó.
Tiểu Nghiên trầm mặc cho bưng đồ ăn tới. Đặt ở trước mặt Sở Thiên Tầm, liền dựa vào bức tường phía sau, nhìn xuống, cánh màu đen bao trước người, không nhúc nhích trông coi Sở Thiên Tầm.
Sở Thiên Tầm nhìn cô gái có hình dạng kỳ quái kia một chút, lại cúi đầu nhìn đồ ăn trước mắt mình, là một ngũ cốc, vài miếng thịt đã nướng chín, còn có một ít hoa quả cắt thành miếng nhỏ. Bày biện nghiêm túc, khẩu vị mặc dù bình thường nhưng có thể nhìn ra được người nấu ra nó có bỏ tâm tư vào bên trong.
"Cảm ơn." Sở Thiên Tầm nói với cô ấy.
Cô gái liền quay mặt lại "A, cô không giận tôi sao?"
"Giận tất nhiên là có, nhưng tôi phải cảm ơn cô đã chuẩn bị cho tôi một chút đồ ăn."
"Cô. . . kể chuyện rất êm tai." Tiểu Nghiên đem khuôn mặt không có biểu tình gì liền cúi xuống, vùi vào bên trong lông vũ màu đen trên người, cửa nhà tù cũng chỉ còn lại một đoàn lông vũ đen nhánh, dưới bộ lông vũ bóng mượt đó là một chiếc chân co lên chiếc còn lại thì đứng thẳng, màu đỏ.
Cứ thế mà đứng ngủ, vẻ ngoài là hình dạng một con quái vật vặn vẹo mà kỳ quái, nhưng lòng kỳ thật vẫn như cũ là một vị thiếu nữ nhân loại .
Tân Tự Minh vừa mới trở lại căn cứ Kỳ Lân, Diệp Bùi Thiên cùng Giang Tiểu Kiệt trước sau liền tìm tới.
Diệp Bùi Thiên giản lược nói tóm tắt
"Sở Thiên Tầm bị bắt?" Tân Tự Minh nhíu mày, ngón tay gõ lên mặt bàn "Các người muốn đi cứu cô ấy là không sai, nhưng hai người phải biết, từ trong tay ma vật cứu một người độ khó là như thế nào, cái này thậm chí so với gϊếŧ ma vật còn khó hơn nhiều. Tư duy ma vật cũng tư duy nhân loại chúng ta không thể lý giải, bọn nó hỉ nộ ái ố bất thường, khó mà đàm phán. Nó thậm chí rất có thể ngay lúc anh vừa xuất hiện, liền hạ sát."
Diệp Bùi Thiên từ trong túi lấy ra một viên ma chủng tròn căng, vững vàng để lên bàn. Đây là một viên ma chủng cấp mười đại biểu cho viên ma chủng mang giá trị cao nhất tới bây giờ, "Hi vọng anh vô luận như thế nào giúp tôi xuất hết sức lực."
Sau đó, hắn nhìn về phía Giang Tiểu Kiệt.
"Không, không cần để ý tới tôi, tôi không cần " Giang Tiểu Kiệt đánh gãy lời hắn muốn nói, "Chị Thiên Tầm đã cứu tôi hai lần, Hựu Dư cũng là địch nhân của tôi."
Tân Tự Minh bất động thanh sắc đánh giá ma chủng trên bàn.
Hiện Tân Tự Minh hắn đang ở cấp chín, ma chủng cấp mười là mấu chốt để vượt cấp, cũng là nguyên nhân ban đầu hắn tìm tới Diệp Bùi Thiên tổ đội. Nhưng mỗi lần chiến đấu Diệp Bùi Thiên xuất lực thực sự quá nhiều, cho nên hắn không có ý muốn cùng với Diệp Bùi Thiên thương lượng đưa ma chủng cho mình.
Lần này Diệp Bùi Thiên chủ động đưa ma chủng, chính là điều mà Tân Tự Minh muốn. Hắn là đoàn trưởng dong binh đoàn, lính đánh thuê thu ma chủng lúc làm việc là điều hiển nhiên.
Nhưng hắn trong lòng biết, đây là thời điểm tốt nhất để kéo nhanh mối quan hệ cùng Diệp Bùi Thiên. Nếu như hôm nay thu viên ma chủng này, vậy bọn hắn khả năng vĩnh viễn là quan hệ lợi ích. Thế nhưng là nếu hôm nay giống như Giang Tiểu Kiệt xuất phần lực để cứu giúp, giữa bọn hắn có thể liền trở thành bạn bè tốt.
Hắn bất quá cùng Diệp Bùi Thiên tổ đội săn ma mấy lần, đã rõ ràng cảm nhận được lợi ích. Bây giờ đoàn đội của hắn, vũ khí lợi hại nhất hiện không còn là cấp chín mà là cấp mười, trước mặt binh đoàn khác có thể nói là vênh váo tự đắc. Chuyện này đối với toàn bộ đoàn đội mà nói đều tăng vọt về chất.
Không chỉ là chính hắn ý thức được điểm này, các đoàn trưởng binh đoàn khác cũng rất nhanh để ý đến việc hợp tác với Nhân ma, bắt đầu có không ít người trong sáng hoặc tối muốn tiếp cận hắn nghe ngóng tin tức Diệp Bùi Thiên
Tâm tư Tân Tự Minh xoay chuyển, đến cuối cùng, nhớ tới cô gái ngày đó đứng trước bia mộ Bạch Tuyết, trên thân bao phủ rõ ràng cảm giác bi ai.
Tân Tự Minh rốt cục hạ quyết định, đem viên ma chủng đẩy trở về, "Là huynh đệ, không cần khách khí như vậy. Đi cứu em dâu, đương nhiên phải đi rồi."
Hắn đưa tay vỗ vỗ bả vai Diệp Bùi Thiên, "Trước không nên quá lo lắng, ổn định trạng thái, chúng ta thương lượng đối sách, tìm cơ hội đem Thiên Tầm cứu ra."
Diệp Bùi Thiên là cùng Giang Tiểu Kiệt cùng đi đến chỗ Tân Tự Minh. Giang Tiểu Kiệt nhìn qua vội vàng, nóng nảy, Diệp Bùi Thiên ngược lại lộ ra mười phần ổn trọng tỉnh táo.
Nhưng cái này cũng chỉ có thể che giấu người ngoài, đối với thánh đồ hệ tinh thần cao giao như Tân Tự Minh mà nói, cho dù làm không nhìn rõ lòng người,nhưng đối với cảm xúc hết sức nhạy cảm.
Hắn trong lòng hiểu rõ giờ phút này phải giúp Diệp Bùi Thiên nhìn qua còn đang tỉnh táo, bất quá là một lớp bọc bên ngoài dễ dàng sụp đổ mà thôi. Dưới sự bình tĩnh kia là bầu trời cuồng phong, là biển sâu sôi trào mãnh liệt, chỉ cần chạm một cái, thân ảnh như đang đứng bên vách núi có thể lung lay ngã xuống.
"Ân, tôi biết" Diệp Bùi Thiên bình tĩnh trả lời.
Tân Tự Minh vòng qua bàn nắm bờ vai của hắn dùng sức ấn hai lần, sau đó mở ra một tấm bản đồ,
"Hiện căn cứ Kỳ Lân đang ở đây " Tân Tự Minh chỉ vào vị trí bên trên bản đồ, "Đây là vị trí rừng cây của ma vật. Chúng ta trở về cách ngày xảy ra chuyện đó đã hai ba ngày, đoán chừng bọn họ đã trở lại hang ổ."
"Cho nên chúng ta nhất định phải tốc hành tới đó, bằng không thì chị Thiên Tầm liền gặp nguy hiểm!" Giang Tiểu Kiệt một chút đều không muốn nhìn địa đồ, chỉ muốn mau sớm lôi kéo hai người một đường phi nước đại.
"Mục đích của bọn họ là Bùi Thiên, chúng ta chưa tới, hẳn là sẽ không ra tay với Thiên Tầm. Nếu như muốn xuất thủ. . ." Tân Tự Minh nhìn Diệp Bùi Thiên một chút, nuốt nửa câu sau xuống.
Tay phải Diệp Bùi Thiên đột nhiên ức chế không nổi, rung một cái, một cái tay khác cấp tốc đưa qua đến, đè lại tay phải của mình, sau một lát nhẹ giật giật bờ môi, "Anh nói tiếp."
"Chúng ta nhất định phải lên kế hoạch cẩn thận. Này là ma vật cấp mười, tinh thần lực cường đại, hắn có thể giám sát phạm vi rất rộng. Chúng ta muốn một phương án hoàn mỹ, thế mới có thể không bị hắn phát hiện khi tới gần, làm sao để vừa có thể chiến đầu lại cứu ra Thiên Tầm, mà không chọc giận hắn." Tân Tự Minh là một đầu não thanh tỉnh, tâm tư kín đáo, huống chi cảm tình hắn đối với Sở Thiên Tầm tương đối nhạt, càng có thể ổn định tinh thần, tỉnh táo phân tích địa hình địa vật, cùng phương thức tiến công.
"Bất quá, chúng ta đều có thể trên đường mà thảo luận, để tôi cho người ta đi chuẩn bị một chiếc xe ngựa." Hắn phất tay ra hiệu, ra lệnh thuộc hạ chuẩn bị.
"Còn có một người, dị năng của hắn hết sức đặc thù." Diệp Bùi Thiên chỉ vào một tòa căn cứ "Hắn bây giờ đang ở Bắc Trấn. Tôi muốn lấy được trợ giúp của hắn."
Giang Tiểu Kiệt: "Ai? Người nào, Bắc Trấn bây giờ còn có cường giả sao? Chẳng lẽ còn mạnh hơn anh?"
"Bắc Trấn?" Tân Tự Minh trầm ngâm trong chốc lát, nhớ tới một người, "Người anh nói đến là tên thích đeo xiềng xích lên người, Trần Kiên Bạch? Dị năng của hắn có điểm phù hợp, nhưng hắn đã từng là một tên chó săn của Thần giáo hội, giữa các người ắt hẳn đã động thủ không ít lần?"
"Tôi có hai lần kém chút nữa bại dưới tay hắn. Cũng có ba bốn lần sắp lấy được mạng của hắn." Diệp Bùi Thiên nhìn địa đồ "Nhưng mặc kệ hắn đã từng là ai, chỉ cần có thể hỗ trợ, tôi đều phải đem hắn đào ra."
Căn cứ Bắc Trấn đã từng là lệ thuộc vào Thần giáo, khi đó thành trấn này người người đều thờ phụng Thần giáo, dáng vóc tiều tụy cầu nguyện vô luận ngày sáng đêm tối,trung tâm thành trấn xây dựng một giáo đường khí phái xa hoa.
Sau Thần giáo bị san bàng, thanh danh sụp đổ, Bắc Trấn cũng nhanh chóng lụi bại
Bây giờ hỗn loạn, nhân khẩu thưa thớt, cũng không có một người lãnh đạo mạnh mẽ hữu lực.
Bộ phận không nguyện ý đi theo Thần giáo, lặng lẽ lưu tại Bắc Trấn.
Trần Kiên Bạch đã lựa chọn ở lại đó.
Người đàn ông này thân cao cực kỳ thấp bé, dáng vẻ hèn mọn, trên người mỗi giờ mỗi phút đều quấn quanh lấy từng vòng từng vòng xích sắt, chỉ ở giữa những khe hở đen ngòm của xích sắt, lộ ra một chút đôi mắt sáng, bề ngoài nhìn qua mười phần quỷ dị lại âm trầm.
Phần lớn người sinh sống ở đó đều trào phúng bài xích hắn.
Nhưng dị năng của hắn lại hết sức đặc biệt, nếu không mang theo người xích sắt, từ xương quai xanh xuyên qua thân thể của hắn đến một cái xương quai xanh khác không ngừng chui ra. Lúc vận dụng dị năng, xích sắt màu đỏ từ trong cơ thể liên tục không ngừng chui ra, bất luận trên không trung hay mặt đất, nếu quấn thành một vòng tròn, cái vòng tròn này liền có thể bao lấy cơ thể.
Công kích của hắn cũng không tính cường đại, tập kích cùng cứu vớt năng lực xác thực rất cao, Diệp Bùi Thiên mạnh, nhưng nhiều lần suýt nữa trúng kế của hắn, bị dị năng của hắn bắt được.
Tân Tự Minh trầm tư một chút, phát giác nếu như lúc chiến đấu có hắn hợp, xác thực có thể gia tăng khả năng cứu viện thành công.
Giờ phải tìm cách thuyết phục hắn ra sức hỗ trợ.